Quan Gia

Chương 411: Chương 411: Lưu nhị ca đắc ý vênh váo




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 411: Lưu nhị ca đắc ý vênh váo 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Lâm Mỹ Như cũng không thích hổ phù, tâm tư của cô đang đặt ở chỗ khác hỏi: 

- Vũ Thường, hổ phù này mua được tại cuộc đấu giá ở HongKong à? 

Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, nói: 

- Đúng vậy, dì Lâm. ở HongKong thường xuyên có các cuộc bán đấu giá đồ cổ, cháu cũng là nghe nói ở cuộc đấu giá đó có đấu giá một chiếc hổ phù, thuộc loại lâu đời nhất nước ta, cho nên con mới đi xem. 

- Chiếc hổ phù này rất đắt phải không? 

- Cũng không đắt lắm, gần hai mươi ngàn thôi. Chỉ có một nửa, nê giá không cao lắm. Nếu là một đôi, ghép vào, thì giá lại không như vậy nữa. Chắc phải cao lắm. 

 

Vân Vũ Thường thuận miệng đáp, giọng điệu khá thoải mái. 

Lâm Mỹ Như trợn mắt há hốc miệng : 

- Hai trăm ngàn? 

- Đúng vậy, dì Lâm. Chiếc hổ phù này có giấy chứng nhận giám định của chuyên gia, là vật phẩm thời Tần. 

Hai trăm ngàn, đến Lưu Thành Gia cũng giật mình, nói: 

- Vũ Thường, vật quý như vậy, chú Lưu không thể nhận được đâu. 

Vân Vũ Thường chưa trả lời, Lưu Hoa Anh đã kêu lên: 

- Ba, ba làm sao vậy? Cái này cũng đâu phải người ngoài tặng đâu. Người nhà tặng sao lại không thể nhận được chứ? Ba thật là. 

Vân Vũ Thường khẽ cười nói: 

- Đúng vậy, chú Lưu, đây là con và Vệ Hồng tặng chú, hẳn là không trái với quy định. 

Lưu Hoa Anh cười nói: 

- Ba, ba đừng quan tâm đến giá cả làm gì, cứ coi như là một vật nhỏ, ba đặt trong phòng để làm cái chắn giấy đi. 

Lưu Thành Gia cũng là người quyết đoán, không làm bộ làm tịch. Thấy vãn bối đều nói như vậy, liền cười ha ha nói: 

- Được, nếu các con đã có hiếu như vậy thì chú xin nhận. 

- Ba, như vậy mới phải chứ. Tướng quân thì phải có phong thái của tướng quân chứ. 

Lưu Hoa Anh cười nói. 

Mặc dù Lâm Mỹ Như cảm thấy hai trăm ngàn này quả thực rất lớn, nhưng Lưu Thành Gia đã tỏ thái độ rồi nên cũng không nói gì. Hơn nữa, Vân Vũ Thường tặng vật phẩm quý như vậy, đủ thấy là có thành tâm rồi. Lâm Mỹ Như không thể không có chút ‘động lòng’ được. 

 

- Dì Lâm, dì xem cái vòng tay này, dì có thích không? 

Vân Vũ Thường lại lôi một hộp quà ra nữa, để tặng Lâm Mỹ Như. 

- Cái này, Vân Vũ Thường à. Con khách khí quá đấy. 

Lâm Mỹ Như cười nhận món quà, rồi mở hộp quà ra, bà không khỏi bị chói mắt. Một chiếc vòng tay bằng bạch kim tuyệt đẹp, sáng loáng, lấp lánh nằm trong chiếc hộp. 

- Dì Lâm, với khí chất của dì, vốn thích hợp nhất là đeo vòng ngọc. Tuy nhiên vòng ngọc thượng phẩm thì không dễ gặp được. Vội quá nên con đành phải mua chiếc vòng tay này để tặng dì, quả thực là ngại quá. 

Vân Vũ Thường cười nói. 

Lưu Hoa Anh bèn lấy chiếc vòng tay ra, cấn thận đeo lên tay mẹ, cười nói: 

- Mẹ, đây là chiếc vòng tay bằng kim cương đấy. Mẹ phát tài rồi. 

Lâm Mỹ Như cười mắng: 

- Trẻ con, chỉ biết có phát tài thôi. Vũ Thường, chiếc vòng tay này chắc cũng đắt lắm phải không? Dì Lâm già rồi, không thích hợp đeo thứ trang sức đắt tiền như vậy. Tấm lòng của con dì nhận rồi, còn chiếc vòng này để thanh niên tụi con đeo đi… 

Dù Lâm Mỹ Như có thích chiếc vòng tay này không, cũng nên khách khí nói vài câu. 

- Dì Lâm, dì vẫn còn trẻ mà, không già chút nào cả. 

Vân Vũ Thường mỉm cười ‘nịnh hót’ một câu. 

Lưu Hoa Anh bất chấp tất cả, lập tức đeo chiếc vòng cho mẹ , rồi chậc lưỡi khen: 

- Mẹ, trông đẹp lắm. Da mẹ vừa trắng vừa mịn màng, đeo chiếc vòng này trông quý phái lắm. 

Nói xong ai nấy đều bật cười. 

Lâm Mỹ Như sẵng giọng: - Con cho rằng mẹ con như con hay sao? Còn vừa trắng vừa mịn màng cái gì chứ? Dùng từ lung tung cả. 

- Vâng, con dùng từ lung tung. Vậy mẹ đưa cho ba nhìn xem, có phải là vừa trắng vừa mịn màng hay không? Ba, ba nói đi… 

Lưu Anh Hoa lôi tay mẹ, trông rất hồn nhiên. Có cô bé, không khí trở nên khác hẳn. Bằng không sẽ rất nặng nề. 

Lâm Mỹ Như cười nói: 

- Con thích như vậy, thì tặng con đấy! 

- Ấy, không được. Đây là chị dâu hiếu kính với trưởng bối, con làm sao dám cướp được? Mẹ đừng nói vậy nữa, chị dâu sắp có ý kiến rồi kia kìa, chị ấy tặng quà cho mẹ, mẹ lại định tặng cho người khác. 

Lưu Hoa Anh cười khúc khích nói. 

Vân Vũ Thường thản nhiên cười, kéo Lưu Hoa Anh qua, xắn tay áo của cô lên, lộ ra một cánh tay nhỏ bé nõn nà, đúng là cổ tay như ngọc, khiến người ta phải động lòng. Vân Vũ Thường lập tức mở một hộp quà khác, từ bên trong lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, rồi đeo lên tay Lưu Hoa Anh. 

- Oa! Hãng Omega! 

Lưu Hoa Anh bất ngờ thốt lên. Thời năm chín mốt, những hãng nổi tiếng chưa vào trong nước. Đại đa số người dân, khả năng chưa nghe qua tên nhãn hiệu Omega này. Nhưng Lưu Hoa Anh lại nằm trong số ít những “người hiểu biết” đó. Tầm mắt của con cái “nhà quan” này không giống bình thường. Những thông tin mà họ được tiếp xúc, thì con nhà bình thường còn lâu mới so sánh được. Đồng hồ đeo tay Omega, chỉ mới nhìn qua là cô đã biết rồi. 

- Hoa Anh, em xinh như vậy, chị nghĩ chiếc đồng hồ này em đeo trông sẽ rất đẹp. 

Vân Vũ Thường mỉm cười nói. 

Để chuẩn bị quà cho ‘trưởng bối’ và những người thân của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng đã phải đổ bao tâm huyết. Người nhà họ Lưu có ai không hiểu biết rộng? Những món quà bình thường thì đâu dám tặng. Riêng tặng cho Lưu Thành Gia tấm hổ phù, Vân Vũ Thường cũng mất mấy tháng trời để tìm hiểu. Bắt đầu từ lúc xác định quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường đã chuẩn bị quà cho Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh rồi. Cái này thì đơn giản hơn một chút, đồ của phụ nữ mà, các đồ trang sức để lựa chọn khá nhiều, không phải mất quá nhiều thời gian. Còn Lưu Gia Thành thì lại khó, đường đường là một tướng quân, những quà tặng bình thường như rượu, thuốc, thì cũng được nhưng lại chưa đủ thành ý. 

Từ khi trưởng thành, lần đầu lấy thân phận là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong nhà họ Lưu, qua loa quá thì không được, không những làm mất mặt Lưu Vĩ Hồng, mà thân phận của chủ tịch Vân liên đới cũng bị hạ thấp. 

Cũng may cuối cùng cùng chọn được tấm hổ phù này, vừa xứng với thân phậ của Lưu Thành Gia. Còn về mất một chút tiền, thì cũng chẳng thành vấn đề. 

- Ồ, cảm ơn chị, chị tốt quá! 

Lưu Hoa Anh vui mừng nhảy cả lên, ôm lất cổ vân Vũ Thường, rồi thơm lên má cô một cái, làm cho mọi người phải bật cười. 

Thực ra Lưu Hoa Anh cũng không phải nông cạn như vậy, một chiếc đồng hồ đeo tay đâu thể “mua chuộc” được cô. Đó là cô “giành” thể diện cho anh mình. Từ hành động thực tế của cô, chứng tỏ cô rất ủng hộ Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Lúc này, tuổi cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang đi học, biểu hiện của cô như vậy, mọi người cũng sẽ không thấy phản cảm mà chỉ cảm thấy cô hồn nhiên, dễ thương. 

Quả nhiên Vân Vũ Thường liền và cô liền trở nên gần gũi hẳn lên. 

Giữa chị dâu em chồng, nếu xử lý tốt ngay từ bây giờ thì sau này Lưu Vĩ Hồng cũng đỡ phải đau đầu. 

- Được rồi, được rồi, Hoa Anh, đừng ồn ào nữa. Nào, mọi người cùng ngồi xuống ăn sủi cảo đi, để nguội rồi thì không ngon đâu. 

Lâm Mỹ Như cười tủm tỉm nói. 

Mọi người lại ngồi xuống. 

Lưu Vĩ Hồng ‘lén’ giơ tay về phía Vân Vũ Thường, nhẹ giọng nói: 

- Chị, quà của em đâu? 

Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn, nhoẻn miệng cười. Quà năm mới cô chuẩn bị cho Lưu Vĩ Hồng không hề ít, quần áo, giày dép, vật dụng linh tinh, đầy cả một va li, tuy nhiên hiện tại cô không mang ở đây. 

Lưu Hoa Anh thính tai, nghe được, bèn nói to: 

- Anh, anh cũng thật là. Chị Vũ Thường đã đồng ý làm bạn gái anh, là món quà quý giá nhất rồi. Anh thử nghĩ xem, có món quà nào quý hơn nữa không? 

Vân Vũ Thường liền cười, xoa nhẹ lên đầu Lưu Hoa Anh, đối với cô em chồng cổ quái này, trong lòng thực sự rất thích. 

- Nói cũng phải. Vật vô giá này lọt vào tay anh rồi. Quả thực là món quà quý báu. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, gật đầu lia lịa. Tuy nhiên, có lẽ đắc ý quá, mà câu tiếp theo hắn nói: 

- Haiz, mỗi năm đều được một món quà như vậy thì tốt biết bao. 

- Con nói cái gì? 

Lâm Mỹ Như Vân Vũ Thường Lưu Hoa Anh trố mắt, há miệng, nhìn chằm chặp vào Lưu Nhị Ca. 

- À, không…không nói cái gì. Con vui quá, nói lung tung rồi. Nào, mọi người ăn sủi cảo đi, con đói rồi. 

Bí Thư Lưu toát cả mồ hôi lạnh, gắp một miếng sủi cảo to tướng bỏ vào miệng, cúi đầu, không dám “nhìn người”. Xem ra người này, bất luận lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không để vui quá mà không biết trời đất là gì, nếu không sẽ có phiền toái lớn. 

Vân Vũ Thường không kìm nổi, luồn tay qua bàn mà nhéo hắn một cái. Hôm nay năm mới, nên Vân ‘tỷ tỷ’ mới không “hạ độc thủ”. Lưu Nhị Ca cũng âm thầm chịu đau, cúi đầu xuống xuýt xoa. 

- Vũ Thường, nào, ăn nhiều một chút đi. Con bé này, một mình ở Giang Khẩu công tác, quả là vất vả. 

Lâm Mỹ Như liên tục gắp thức ăn cho Vân Vũ Thường. Cho dù trong lòng có chút ‘bực bội’, nhưng lúc này không thể ‘lôi’ ra được, đành phải ‘sắm vai’ bà mẹ chồng tốt đến cùng. 

- Cảm ơn dì Lâm. Thực ra, cũng không vất vả đâu ạ. Vệ Hồng thường xuyên gọi điện cho con, công ty bên Giang Khẩu cũng có mấy chục công nhân hỗ trợ. Bình thường con phải sắp xếp công việc một chút, cũng không phải là mệt lắm. 

Vân Vũ Thường khẽ cười nói. 

Lâm Mỹ Như gật đầu, nói: 

- Ừ, có người hỗ trợ là tốt rồi. Vũ Thường, dì Lâm có câu này muốn nói cho con, về tiền nong, kiếm không hết được đâu, đủ dùng là được rồi. Đừng vì kiếm tiền mà làm khổ mình quá. Còn trẻ tuổi, phải chú ý đến sức khỏe của mình, nhất là phụ nữ chúng ta, càng phải chú ý hơn. 

Lâm Mỹ Như, bất luận là chỗ nào, lúc nào, “bệnh nghề nghiệp” đều phát tác một chút. Đây là lần đầu tiên Vân Vũ Thường đến nhà với tư cách là “con dâu”, nếu không phỏng chừng bác sỹ Lâm còn truyền cả bí quyết cho rồi. 

Vân Vũ Thường vội vàng kính cẩn đáp: 

- Vâng ạ, dì Lâm. Con hoàn toàn đồng ý với dì. Vệ Hồng nói, sau này nếu muốn đầu tư, đặc biệt là thao tác đầu tư tài chính, có chuyên gia hỗ trợ, thì sẽ không vất vả nữa. 

 

Lâm Mỹ Như liền cười tủm tỉm . 

Vân Vũ Thường câu nào cũng "Vệ Hồng nói ", khiến Lâm Mỹ Như rất vừa lòng. 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.