Chương 221: Lưu Vĩ Hồng chính là tấm biển chữ vàng
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Đoạn từ Nam Phương đến Giang Khẩu vẫn chưa xây dựng đường cao tốc, tuy nhiên tình hình tuyến quốc lộ vẫn rất tốt. Ngay cả tuyến đường quốc lộ trong tỉnh Sở Nam cũng không sánh bằng. Kỹ năng lái xe của Vương Khải cũng là cấp cao, chiếc xe Audi chạy rất êm trên con đường.
Hai tiếng đồng hồ sau, chiếc xe Audi chạy đến và dừng lại trước một tòa nhà cao tầng .
Vương Khải vội vã xuống xe, rất ân cần kéo cửa xe ra cho Lưu Vĩ Hồng và làm tư thế mời xuống.
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu lên, đoán chừng một chút cái tòa nhà cao 18 tầng này. Về cảm giác thì nó cao chót vót vậy. Công ty Hoành Du khi mới khai trương cũng chưa thuê được văn phòng cao cấp như thế này. Khi đó, Lưu Nhị Ca và Vân Vũ Thường cũng có số vốn hơn 50000 tệ. Lưu Nhị Ca còn tính toán tỉ mỉ vô cùng, trích ra 40000 tệ để đổi cổ phiếu, còn 10000 tệ thì làm sao mà thuê được văn phòng cao cấp như thế này cơ chứ?
Không lâu sau thì đã lên đời rất nhanh, không chỉ mua được xe Audi mà còn đi vào tòa nhà xa hoa như thế này để làm việc. Xem ra việc kinh doanh của Vân Vũ Thường thật sự là phát đạt.
Vân Vũ Thường vẫn gửi tiền đến cho hắn theo tháng. Mỗi tháng 20000 tệ, về sau định tăng lên. Lưu Vĩ Hồng nói với cô, có tiêu hết đâu mà, thế là được rồi. Theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, số tiền thừa ra đó lại được đi đổi lấy cổ phiếu. Đại bộ phận đều là đổi theo tỉ giá đô la Mỹ. Lưu Vĩ Hồng đã từng nói với Vân Vũ Thường rằng như thế về sau sẽ có lợi lớn.
Nếu như lịch sử lặp lại thì không lâu sau, Iraq sẽ xâm chiếm Kuwait.
Chiến tranh vùng vịnh chính thức bùng nổ.
Đây chính là một cơ hội ngàn năm khó gặp. Thị trường dầu thô thế giới, bất luận là hàng hiện có hay hàng giao kỳ hạn cũng đều dẫn đến sự biến động mãnh liệt. Gía cả dao động là điều đương nhiên. Sớm bắt tay vào để kiếm lời gấp vài lần hay vài chục lần trên thị trường dầu thô thì chẳng thành vấn đề.
Nhưng việc này Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa nói kỹ càng cho Vân Vũ Thường. Chuyện như thế này trong điện thoại thì không thể nói rõ được. Gặp mặt nói trưc tiếp mới dễ.
Vương Khải đỗ xe xong lại ân cần dẫn Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn vào tòa nhà.
Thang máy đi thẳng lên tầng 18.Trên thực tế chính là tầng 16.
Ở tỉnh Lĩnh Nam rất khó mà nhìn thấy được tầng 4, tầng 14. Phía trên tâng 3 sẽ là tầng 5.
Tuy chuyển đến tòa nhà cao cấp như thế nhưng công ty Hoành Du vẫn khiêm tốn giống như trước. Ở phía đông của tầng thứ 18 thuê 6 phòng làm văn phòng. Đã có hình thức ban đầu của một văn phòng hiện đại với những vật dụng văn phòng như máy tính, máy in, máy photocopy...đầy đủ mọi thứ cả. Sự bố trí của văn phòng cũng rất nhẹ nhàng thanh thoát làm cho người ta vừa bước vào cũng có cảm giác sảng khoái tinh thần.
Văn phòng của chủ tịch Vân Vũ Thường là một gian rất lớn, chừng khoảng hơn ba chục mét vuông. Toàn bộ gian phòng đều trải thảm màu vàng lông gà con. Rèm cửa lớn bên cửa sổ rất có dáng. Còn cô gái xinh đẹp ngồi phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim kia thì lại càng làm cho người ta sáng cả mắt lên, có một cảm giác vô cùng sững sờ.
- Chị à!
Lưu Vĩ Hồng vừa bước vào cửa đã cao hứng cất tiếng.
Hạ Hàn có chút ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. Trong tưởng tượng của anh ta, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn là một con người thành thục điềm đạm. Là ông cụ non, rất ít khi nhìn thấy hắn ta lộ vẻ rạng rỡ, không hề gò bó như thế này.
Vân Vũ Thường mỉm cười đứng lên, đi ra từ phía sau bàn làm việc. Cô nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, ánh mắt tươi cười.
Vân Vũ Thường đúng dậy một cái, ngay cả Hạ Hàn tự nhận là người “Kiến thức rộng rãi” cũng không khỏi ngạc nhiên.
Rất là bổ mắt!
Vân Vũ Thường mặc một bộ đồ màu vàng nhạt tôn lên dáng người tuyệt đẹp nhưng cũng không phải là kiểu trang phục bó sát lộ đường cong, chỉ hơi có nét, mái tóc dài được búi thành một búi tinh xảo sau gáy, một lọn tóc mai buông xuống trông rất cao quý. Cộng thêm khuôn mặt tinh tế xinh xắn và khí chất thành thục, quả thật bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng phải hoa mắt lên.
- Chị, ôm một cái nào!
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì mở hai tay ra.
Lưu Nhị Ca vốn là trơ trơ nên mới làm như vậy. Kết quả thường là Vân Vũ Thường liếc hắn một cái sau đó đập hắn một cái thật mạnh. Nhưng đột nhiên sau mấy tháng gặp lại, Lưu Vĩ Hồng lòng tràn đầy vui sướng. Lưu Vĩ Hồng trong lòng vô cùng vui sướng, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Đập thì đến đập đi!
Không sao đâu!
Lại nghịch ngợm rồi!
Quả nhiên, Vân Vũ Thường lại trừng mắt.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục cợt nhả. Ai biết sau đó Vân Vũ Thường bước lên trước một bước thật nhẹ nhàng ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn.
Động tác bất thình lình này của Vân Vũ Thường khiến cô thư ký đem cà phê vào giật mình sợ hãi suýt chút nữa là vãi cà phê ra đất. Chủ tịch Vân vốn là người rụt rè, khách hàng có lớn đến cỡ nào thì cô ấy luôn thể hiện ra rất có quy củ. Hôm nay lại làm sao thế này?
Trừ phi là cái anh chàng phong độ này là bạn trai của chủ tịch Vân?
-Ừ, cũng không tồi. Không gầy, vẫn chắc chắn như thế…….
Vân Vũ Thường lập tức buông Lưu Vĩ Hồng ra, cười nói:
- Ôi, mà em không giới thiệu một chút bạn mình sao?
Lưu Vũ Hồng lúc này mới như tỉnh giấc mộng vội vã giới thiệu Hạ Hàn.
Xem ra, Lưu Nhị Ca có vẻ “trọng sắc khinh bạn rồi”, nhìn thấy gái đẹp là quăng bạn lên chín tầng mây.
- Chị à, đây là Hạ Hàn, là Đồn trưởng đồn công an khu chúng em. Hạ Hàn, đây là chị của tôi, là chủ tịch công ty Hoành Du, Vân Vũ Thường.
Hạ Hàn vội bước về phía tưới một bước,giơ tay ra :
- Chủ tịch Vân, xin chào cô!
Vân Vũ Thường liền cười, vươn ra cánh tay dài trắng nõn nhẹ nhang bắt tay Hạ Hàn và nói:
- Hạ Hàn, đừng nghe hắn nói dối. Tôi biết mối quan hệ của anh với Vệ Hồng, sau này cũng gọi tôi là chị đi.
Đừng nhìn hình tượng hiện tại là một nữ doanh nhân mạnh mẽ, thực ra trong đầu vẫn mang suy nghĩ của một con ông cháu cha, gia đình quyền quý.
Liên quan đến lai lịch của Hạ Hàn, Lưu Vĩ Hồng đã từng nói với Vân Vũ Thường qua điện thoại. Hạ Thiên Hữu lúc này chính thức nhậm chức ở Bắc Kinh, Hạn Hàn kỳ thực cũng có thể được liệt vào hàng ngũ của con cháu cán bộ cấp cao ở Bắc Kinh.
Vừa nghe câu nói này, Hạ Hàn lập tức thấy thoải mái, nhẹ cả người.
Kiểu tính cách này rất hợp với sở thích của y.
Điều Hạ Hàn thấy phiền nhất là người khác nghiêm nghị với y, làm bộ làm tịch. Người như thế Đồn trưởng Hạ đều giữ khoảng cách. Bạn của Nhị Ca không như vậy, bất luận là nam hay nữ thì cũng đều đạt đến một trình độ nào đó.
- Chị, xin chào!
Hạ Hàn lập tức sửa luôn, thích thú vui vẻ gọi tiếng chị, gọi một cách vô cùng trơn tru.
Vân Vũ Thường cười gật đầu:
- Đến đây, ngồi nghỉ chút đi. Mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ ngồi trên xe thật là vất vả.
Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng vừa ngồi xuống, nói thì thầm một cách rất bất mãn:
- Sao lại là cà phê, không có trà xanh sao, nếu không thì cho ba bốn viên đường vào trong cũng được.
Vân Vũ Thường vừa nghe liền mỉm cười, lập tức vẫy tay về hướng cô thư ký.
Cô thư ký cũng là một cô gái nhẹ nhàng thanh thoát, tầm khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Cô cao mảnh khảnh, rất có phong thế của dân văn phòng. Thấy Chủ tịch gọi liền vội bước vào, nhe nhàng khom người:
- Chủ tịch, có gì dặn dò ạ?
Vân Vũ Thường mỉm cười nói:
- Cho vào cà phê của anh Lưu mấy viên đường cho tôi, nếu được thì cho sáu viên cũng được.
Cô thư ký lập tức liền như sắp ngất.
Thế này gọi là uống cà phê sao?
Ăn đường trực tiếp chả phải còn tiện hơn sao?
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười, nói:
- Đi đi, anh ấy là như thế đấy. Không ai có thể đặt quy chế nào cho anh ấy cả.
Trong phút chốc, cô thư ký lại bưng cà phê thật cẩn thận bước vào. Cốc cà phê đó thực sự là đầy. Cô thư ký theo lời dặn của Chủ tịch bỏ năm viên đường vào trong, vốn là muốn cho sáu viên vào nhưng thế nào lại không cho vào.
- Cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng bưng cà phê lên, uống một ngụm. Hoàn toàn là nước đường rồi, chả còn chút đắng nào của cà phê nữa.
Cô thư ký vội vàng bước ra. Dường như cô sợ ở lại lâu với anh họ Lưu này thì cô sẽ nhiễm cái sở thích cổ quái của anh ta không bằng.
Lưu Vĩ Hồng vừa uống nước đường vừa đánh giá văn phòng của Vân Vũ Thường , hắn gật gật đầu:
- Tòa văn phòng này thực sự là khá xa hoa, không giống cái bộ dạng keo kiệt ngày xưa nữa rồi. Xem ra việc kinh doanh của chủ tịch Vân rất thịnh vượng.
Lúc mới đầu Lưu Vĩ Hồng còn nghiêm trang, về sau đó thì hắn liền rung đùi đắc ý.
Vân Vũ Thường cười cười nhìn hắn, cũng không tức giận.
Cô biết Lưu Vĩ Hồng đang vui. Lưu Vĩ Hồng mỗi lần gặp cô đều vui vẻ cao hứng như thế, biểu lộ rất chân tình. Vân Thường Vũ thích nhìn cái bộ dạng đó của Lưu Vĩ Hồng, đây mới là Lưu Vĩ Hồng mà cô thân quen. Cũng không phải là Vân Vũ Thường không thích cái vẻ cẩn trọng thành thục của Lưu Vĩ Hồng, chỉ là khi Lưu Vĩ Hồng lộ ra vẻ đó thì hắn có vẻ thận trọng thâm trầm chứ không vui vẻ như thế này.
Lưu Vĩ Hồng nói hươu nói vượn một hồi rồi mới im miệng lại.
Vân Vũ Thường lúc này mới không vội vàng không hấp tấp nói:
- Vệ Hồng, người thuê nói sẽ tìm một nhà đầu tư cho em, cùng với em đi làm nhà máy sản xuất chế phẩm từ sữa, có đúng không?
- Đúng. Khu Giáp Sơn núi nhiều đất ít, độ cao so với mặt biển cao, không ô nhiễm rất là thích hợp cho ngành chăn nuôi quy mô lớn, chỉ có điều là không có vốn để khởi động dự án này.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, tâm trí của hắn cuối cùng cũng đã quay trở về bình thường.
Vân Vũ Thường hai hàng lông mày hơi nhếch lên. Cô nói:
- Nghe thì dễ dàng đấy nhưng trên thực tế nơi đó ngoài mấy trăm hòn núi hoang và một đám nông dân ra thì chả có gì cả. Tất cả đều cần phải có người đầu tư đúng không?
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Chị, không cần phải thẳng quá vậy đâu. Tổn thương đến lòng tự tôn.
Không tự chủ được lại nghĩ tới thần thái khi nói câu nói này của một diễn viên kịch nói nổi danh của đời sau.
Nhìn thấy điệu bộ tùy ý này của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường có chút bất đắc dĩ. Người này không phải là cho rằng nhà đầu tư là móc trong túi quần đấy chứ, thích ai là được sao?
- Nói thật thì điều kiện như em, thu hút đầu tư quá khó khăn.
Vân Vũ Thường nhẹ nhàng lắc đầu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Không khó. Ba chữ Lưu Vĩ Hồng chính là một biển chữ vàng.
Vân Vũ Thường ngây ra, cô tự nhiên hiểu ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, chỉ là thao tác như vậy thì khó tránh khỏi chút rủi ro.