Chu Vân Đan làm việc ở tầng trên, thực ra khoảng cách khá gần. Hai người khi tan giờ làm thường hay chạm mặt nhau. Lưu Vĩ Hồng rất nhanh đi đến văn phòng của Chu Vân Đan. Cửa phòng khép hờ, Chu Vân Đan đã sớm đứng ở văn phòng chờ đón Lưu Vĩ Hồng.
Chu Vân Đan không lo lắng như Mộ Tân Dân, cùng hội với Mộ Tân Dân chỉ là một sách lược của gã. Không bất đắc dĩ thì cũng sẽ không công khai gây hiềm khích với Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, nếu tình hình cần thiết thì Chu Vân Đan cũng không tiếc gì trở mặt để ở cùng một chiến tuyến với Lưu Vĩ Hồng Nhưng điều kiện tiên quyết của nó là phải có đủ lợi.
-Xin chào, Phó bí thư Chu!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào, rất nho nhã lễ độ.
-Xin chào, Trưởng ban Lưu.
Chu Vân Đan cũng tươi cười. Mộ Tân Dân luôn gọi Lưu Vĩ Hồng là “Đồng chí Tiểu Lưu” trước công chúng nhưng vẫn chưa có được hiệu quả đáng nên có. Ngoài bản thân Mộ Tân Dân ra, toàn bộ huyện Lâm Khánh, không có người thứ hai dám “kiêu ngạo” như thế. Bao gồm cả Đặng Trọng Hòa và những người khác thì đều quy củ gọi cùng với chức vụ của Lưu Vĩ Hồng.
Uy danh của Lưu Vĩ Hồng thật sự là “đáng sợ”. Cái uy danh đó sẽ không thay đổi vì cái bàn tay nhỏ bé của Mộ Tân Dân. Ngược lại Mộ Tân Dân đem đến cho người ta cảm giác “Có chết cũng phải có sĩ diện". Không ít cán bộ cười thầm sau lưng y.
-Trưởng ban Lưu, mời ngồi!
Chu Vân Đan nói xong tự mình đi pha một cốc trà cho Lưu Vĩ Hồng. Xem ra cuộc nói chuyện ngày hôm nay Chu Vân Đan không có ý định cho bất cứ người thứ ba nào biết.
Hai người lần lượt ngồi xuống trên ghế sofa, thể hiện hai người bình đẳng, không phân biệt.
-Trưởng ban Lưu, tôi nghe nói anh đang tiến hành làm cuộc khảo sát cán bộ và phương pháp giáo dục cán bộ mới. Tôi thấy khá là mới mẻ nên đã gọi đồng chí Lý Cương cùng mấy đồng chí khác sang nói chuyện, tìm hiểu một chút tình hình cơ bản. Ha ha. Tôi vốn muốn trực tiếp nói chuyện với anh nhưng lại lo anh có nhiều việc phải xử lý, sợ lỡ việc công của anh.
Chu Vân Đan nói, có vẻ rất là thành khẩn.
Đối với cách nói lọc lõi này của Chu Vân Đan, Lưu Vĩ Hồng từ trước đến giờ ông nói thế nào thì tôi nghe thế ấy, tuyệt đối sẽ không tin tưởng là thật. Chu Vân Đan này rõ ràng là muốn nhắc nhở mấy người Lý Cương cần phải thận trọng, đừng quá gây kích động. Đừng có càn quấy với Lưu Vĩ Hồng. Chỉ có điều phương thức thì khá là ẩn mật mà thôi, không muốn ra mặt công khai với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Rất cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Chu đối với công tác của Ban Tổ chức cán bộ.
- Ha ha, Trưởng ban Lưu nói như vậy là khách khí rồi. Tôi cũng là người đi ra từ Ban tổ chức cán bộ, nên tôi càng quan tâm hơn đến công việc này. Tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là mong công việc của Ban tổ chức cán bộ dưới sự lãnh đạo của Trưởng ban Lưu thì sẽ nâng lên một tầng cao mới.
-Nâng lên một tầng cao mới thì không dám. Chỉ là làm hết sức công việc của mình mà thôi. Việc khảo sát và giáo dục cán bộ vốn là hai việc quan trọng nhất của Ban tổ chức cán bộ.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt như có chút tươi cười.
Chu Vân Đan trong lòng hơi có chút không hài lòng. Lưu Vĩ Hồng đây là ở châm chọc gã không làm tốt được công việc của Ban tổ chức cán bộ. Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy trở thành một kẻ phụ họa, hoàn toàn không có tính độc lập. Tuy nhiên là Chu Vân Đan dùng lợi ích cá nhân để làm công cụ mà thôi. Hừ hừ, là Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được sinh thái cơ bản của chốn quan trường. Dù là bây giờ có nhiệt tình cao như thế nào thì cũng không lâu sau cái gọi là chế độ khảo sát cán bộ dần dần sẽ trở thành trào lưu. Nhiều năm như vậy, mọi người sẽ đều như thế. Chốn quan trường của huyện Lâm Khánh làm sao vì một mình Lưu Vĩ Hồng mà thay đổi được đây?
- Trưởng ban Lưu có tinh thần tiến thủ không ngừng như vậy, tôi rất là khâm phục. Nhưng có điều, khi tôi nói chuyện phiếm với mấy đồng chí Lý Cương thì cũng có chút lo lắng. Lâm Khánh lớn như thế này, một thị trấn có mười khu lại thêm mấy chục đơn vị trực thuộc huyện nữa, chỉ tính riêng các cán bộ từ cấp Trưởng phòng trở lên thì đã có hơn trăm người rồi. Nếu như thêm các cán bộ cấp Phó phòng thì phải gần ngàn người. Muốn khảo sát một cách toàn diện một số lượng lớn các cán bộ trung tầng như vậy thì rất khó bố trí người. Đánh giá toàn diện là tốt nhưng chỉ sợ là cưỡi ngựa xem hoa thôi. Cuối cùng lại là theo trào lưu. Cá nhân tôi thấy rằng tốt nhất là nắm lấy trọng điểm.
Chu Vân Đan sắc mặt hơi nghiêm túc, chậm rãi nói.
Cái này không phải là “đấu tranh đòi hỏi”, mà cũng coi như là một lời khuyên.
Lưu Vĩ Hồng nói một cách rất nghiêm chỉnh:
- Phó bí thư Chu nói rất đúng. Tôi cũng cho rằng, đơn thuần dựa vào nhân sự của Ban Tổ chức cán bộ thì quả thật là khó khăn để tiến hành khảo sát một cách toàn diện toàn bộ các cán bộ cấp phó phòng trở lên. Vì thế nên khi chúng ta lập ra chế độ khảo sát cán bộ thì cần suy nghĩ kỹ điều này. Cũng không chỉ dựa vào một mình Ban tổ chức cán bộ mà chế độ khảo sát cán bộ của cả Khu này đều cần kiện toàn. Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng và tổ chức uỷ viên đều nên được đưa vào trong thể chế này. Họ bình thường đều cùng sống và làm việc với các đồng chí ở khu nên rất hiểu tình hình. Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy chủ yếu là tiến hành khảo sát đối với những chức vụ quan trọng số một và các cấp Phó quan trọng khác. Như vậy thì mạng lưới khá kiện toàn và việc giám sát cũng khá trọn vẹn.
Chu Vân Đan cười cười, không vội lên tiếng.
Cách nói này của Lưu Vĩ Hồng, mấy người Lý Cương bọn họ cũng đã sớm nói với gã, Chu Vân Đan hơi lơ đễnh. Không cần nói mỗi một Khu, trấn, xã đều có phân tổ bồi dưỡng giáo dục. Bọn họ cũng sẽ được liệt vào hàng đầu trong danh sách đánh giá. Đánh giá không đạt tiêu chuẩn hoặc không thể hiện vai trò gì thì Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy sẽ điều chỉnh thậm chí sẽ tiến hành xử phạt.
Chu Vân Đan hai hàng lông mày hơi nhếch lên. Trong mắt gã hiện lên chút kinh ngạc và sự cảnh giác.
Cái này thì mấy người Lý Cương cũng chưa từng nói qua.
Đơn thuần phân tích theo lý luận, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy thì thực sự sẽ có hiệu quả nhất định. Nếu như có thể cho những người này vào phạm vi quản lý trực tiếp của Ban tổ chức cán bộ huyện ủy. Uy lực của Ban tổ chức cán bộ và Lưu Vĩ Hồng sẽ càng phát triển nhiều hơn. Đương nhiên, các cán bộ thuộc về nhiệm vụ quan trọng này, có rất nhiều người là có ô dù nhất định phía sau. Nếu như không có ô dù chỗ dựa thì họ chưa chắc đã leo lên được. Nhưng không thể phủ nhận, có một số cán bộ trong Ban tổ chức cán bộ đó thì ô dù phía sau không mạnh mẽ lắm hoặc là đã sớm về hưu rồi. Những người này lại đang đi tìm chỗ dựa mới. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng đứng lên, giơ hai tay về phía họ. Như vậy thì cái sức hấp dẫn không hề nhỏ. Hơn nữa, tổ công cán báo cáo công tác, nghe theo chỉ thị của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, về mặt trình tự thì không có vấn đề gì, đều là những việc cần làm.
Cho dù Lưu Vĩ Hồng không thể tập họp được tất cả các cán bộ đó dưới trướng của mình nhưng đủ để kéo một bộ phận. Thực lực càng tăng thêm.
Hiện tại xem ra, khả năng này là rất lớn. Hơn nữa người ngoài không thể ngăn cản được.
Bất cứ kẻ nào, bao gồm Mộ Tân Dân đều không có khả năng ngăn trở việc tổ công cán báo cáo công tác với Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Lưu Vĩ Hồng thật đúng là dám nghĩ dám làm. Hơn nữa phương pháp vô cùng đúng đắn, đã lợi dụng được tất cả các văn kiện quy định và các nguyên tắc của chốn quan trường. Cái khí thế, dã tâm đó bừng bừng khiến người khác không nói nên lời.
- Trưởng ban Lưu. Như thế thì công việc của anh chắc là rất bận. Lượng công việc nhiều mà.
Chu Vân Đan trầm ngâm một lúc rồi mới nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vấn đề này không lớn. Làm nhiều hơn một chút cũng là điều nên làm mà.
-Cái này rất đúng. Anh trẻ tuổi, sức khỏe dẻo dai. Về điều này thì không ai sánh được.
Chu Vân Đan cười nói rồi cầm bao thuốc trên bàn và đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu:
- Trưởng ban Lưu, hút thuốc đi này.
- Cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng nhận lấy điếu thuốc rồi châm thuốc.
Chu Vân Đan cũng châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi chậm rãi nói:
- Trưởng ban Lưu, chế độ đánh giá cán bộ và phương pháp giáo dục cán bộ, tôi thấy đây là suy nghĩ rất đúng đắn. Nhưng có điều công việc trọng điểm trước mắt vẫn nên đặt ở việc khảo sát, điều chỉnh cán bộ. Danh sách này chúng ta đã bàn bạc ở Hội nghị công tác Bí thư rồi. Có lẽ có rất nhiều cán bộ biết rồi. Việc điều chỉnh này cần nhanh chóng làm mới được. Thời gian kéo dài quá thì sẽ ảnh hưởng đến công việc. Một số cán bộ không nằm trong diện điều chỉnh lần này thì việc khảo sát đối với họ, tôi đề nghị nên làm sau.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Phó bí thư Chu, chúng ta làm công tác đánh giá khảo sát cán bộ chính là để điều chỉnh cán bộ. Về cơ bản cũng đã làm được kha khá rồi.
Chu Vân Đan cười, nói:
- Trưởng ban Lưu, làm sao mà tôi lại nghe thấy, anh tự mình khảo sát đồng chí Trưởng phòng Quản lý đất đai Liễu Thụ Lâm. Tôi nhớ là trong danh sách hình như không có tên ông ta mà.
Bất kể thế nào, quan hệ giữa Tô Chí Kiên và Chu Vân Đan cũng không tồi. Trước mắt thấy Ngô Đống và Mao Thạch Như đều "làm phản" rồi, Chu Vân Đan muốn giữ lại thể diện cuối cùng của Tô Chí Kiên.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Việc khảo sát đối với đồng chí Liễu Thụ Lâm cũng là có nguyên nhân. Theo đề nghị của Bí thư Mộ, cần điều chỉnh một chút các cán bộ phụ trách chủ yếu của một đơn vị trong thời gian quá lâu. Liễu Thụ Lâm chính là trong tình huống này. Phòng Quản lý đất đai vừa thành lập xong thì ông ta đã làm ở đó rồi. Thời gian thực sự là khá dài, nên điều chỉnh một chút.
Chu Vân Đan bị nghẹn họng.
Trưởng ban Lưu đang lấy gậy ông đập lưng ông đây.
Xem ra Lưu Vĩ Hồng có thành kiến rất lớn với Tô Chí Kiên, hạ quyết tâm lột toàn bộ da mặt của ông ta ra, không để lại chút nào. Lão Tô lần này sợ là sẽ một phen kinh hoàng.