Theo sau trận kêu gào này… một bóng người lướt nhanh về phía sườn núi nhỏ, khó khăn lắm tới gần, người nọ “cộp” một tiếng quỳ xuống, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng dập đầu dữ dội
- Bí… bí thư Lưu, cứu mạng a...
Lưu Vĩ Hồng đã sớm thấy rõ, người xông tới là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi. Một người đàn ông trung niên đối mặt với mình dập đầu như bầm tỏi, hô to cứu mạng, kinh nghiệm kiểu này, dù Lưu Vĩ Hồng là người hai thế giới, cũng là lần đầu tiên gặp được. Lập tức không kịp suy nghĩ, vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy.
- Bác ơi, ông đứng lên, đứng lên, có lời gì, cứ đứng lên nói!
- Bí thư Lưu, cầu xin ông, nhất định phải cứu lấy con gái tôi… Bí thư Lưu, tất cả mọi người nói ông là một quan tốt, tôi cầu xin ông…
Người đàn ông trung niên bị Lưu Vĩ Hồng giữ lấy hai cánh tay, hai đầu gối cũng rời khỏi mặt đất, bộ dáng lại vẫn dập đầu như trước, không ngừng khom lưng cúi đầu, miệng vừa khóc vừa la, nước mắt giàn giụa.
Lưu Vĩ Hồng lực mạnh, ngang nhiên kéo ông ta đứng dậy, cao giọng nói:
- Ông đứng lên mà nói, cứ thế này, tôi cũng nghe không rõ ông nói cái gì! Thì tôi làm sao giúp ông đây?
Những lời này rất là hữu hiệu, người đàn ông trung niên quả nhiên đứng vững thân người, không ngừng giơ tay gạt nước mắt, nói không thành tiếng.
Người đàn ông trung niên này miệng toàn giọng Giáp Sơn, vừa nghe thì biết là người bản địa, quần áo cách ăn mặc cũng không quá quê mùa, còn mặc áo sơ mi trắng, tuy rằng chất liệu rất rẻ tiền, tóm lại có dáng có vẻ, chân cũng mang một đôi giày da nhân tạo rẻ tiền
Lại không biết ông ta bị oan ức gì, chạy đến nơi đây quỳ xuống dập đầu với Bí thư Lưu, liên tiếp kêu cứu mạng
Lưu Vĩ Hồng không chịu đựng được cảnh này.
Truyền thống tôn ti trật tự trên dưới, có ảnh hưởng đối với người trong nước rất sâu sắc. Đối mặt với nhân vật lớn, động một cái là quỳ xuống, là thái độ bình thường của người trong nước. Cũng không biết là đáng thương hại hay là đáng thông cảm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng kiên trì, mọi người đều là bình đẳng, một người, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không nên hướng một người khác quỳ xuống, trừ phi đối phương là cha mẹ bề trên
Thân là cán bộ càng không nên tiếp nhận cái quỳ của quần chúng trong khu quản hạt.
- Ông bác, ông bình tĩnh một chút, có oan uất gì, đều có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp ông làm!
Lưu Vĩ Hồng rất khẳng định nói.
- Bí thư Lưu, ông giữ lời chứ?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu mạnh nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, hai mắt đẫm lệ hiện lên chút ánh sáng hy vọng
- Giữ lời!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu thật mạnh.
- Vậy… vậy cầu xin ông hãy cứu con gái tôi đi…
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhất lên, nói:
- Ông bác, ông tên là gì, con gái ông ở đâu? Đã xảy ran guy hiểm gì?
- Con… con gái tôi ở Giang Khẩu… Nó bị lưu manh bắt đi!
Người đàn ông trung niên thở hồng hộc nói.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ. Cho dù hắn thật sự đồng ý giúp cho vị nông dân bằng hữu này, nhưng Giang Khẩu, thật sự quá xa, Bí thư Lưu dù là tràn đầy nhiệt huyết, thủ đoạn thông thiên, hiện tại cũng không thể bay đến Giang Khẩu
Bên này “ầm ĩ” như thế sớm kinh động đến đội viên địa chất và nhân viên thiết kế, đoàn người đều vây quanh lại xem náo nhiệt.
- Bí thư Lưu, con gái tôi ở Giang Khẩu làm công, thời gian trước, bỗng nhiên không có tin tức...
Người đàn ông trung niên thấy Lưu Vĩ Hồng lộ ra vẻ mặt khó xử, lại càng gấp gáp, liên thanh nói.
Lưu Vĩ Hồng nhạy cảm ý thức được, việc này rất có thể liên hệ đến danh tiết của cô gái trẻ này, dưới đông đảo quần chúng thế này mà nói ra, không thỏa đáng cho lắm liền lập tức giơ tay ngăn người đàn ông trung niên, nói:
- Ông bác, chúng ta không nói chuyện ở đây. Đi, ông theo tôi quay về Ủy ban nhân dân khu đi.
- A… Bí thư Lưu, xin ông nhất định phải giúp tôi…
Người đàn ông trung niên sớm đã rối loạn ngôn từ, lại là liên tiếp cầu khẩn.
- Yên tâm, tôi nhất định giúp ông!
Lưu Vĩ Hồng lại khẳng định đáp.
- Hạ Hàn, đi với tôi nào.
- Dạ.
Lập tức một hàng ba người hướng về phía Ủy ban nhân dân khu mà đi. Lưu Vĩ Hồng lập tức dẫn người đàn ông trung niên tới văn phòng. Thị trấn Giáp Sơn chỉ lớn như vậy, Ủy ban nhân dân khu, chính quyền Đảng uỷ thị trấn Giáp Sơn cùng với phòng Tài chính Giáp Sơn các đơn vị khác, tất cả đều ở một trong tòa nhà làm việc. Nếu người đàn ông trung niên này nói con gái ông ta ở thành phố Giang Khẩu bị lưu manh bắt đi, thì có khả năng là một vụ án hình sự, cho làm bản ghi chép, coi như là thật sự báo án.
- Ông bác, uống tách trà đi, đừng nóng vội, từ từ nói. Bí thư Lưu nhất định làm chủ cho ông!
Hạ Hàn cũng là thông minh tự mình một ly trà cho người đàn ông trung niên
Lưu Vĩ Hồng liền giới thiệu nói:
- Ông bác, đây là sở trường Giáp Sơn chúng ta, ông có oan uất gì đều có thể nói ra.
- A, là sở trưởng… Sở trường chào ngài!
Người đàn ông trung niên lại run rẩy nói, xem ra vốn là muốn cùng Hạ Hàn bắt tay, ngẫm lại không đúng, liền lập tức hướng Hạ Hàn cúi đầu chào một cái.
- Ngồi, ngồi đi, từ từ nói
Hạ Hàn liền vẻ mặt ôn hoà an ủi nói.
Người đàn ông trung niên rốt cục im lặng một chút, thật cẩn thận ngồi xuống ghế, Hạ Hàn mở ngăn kéo bàn ra, lấy ra giấy bút, tự mình đảm đương người thư ký, bày ra tư thế chuẩn bị ghi chép.
Lưu Vĩ Hồng đưa cho người đàn ông trung niên một điếu thuốc, người đàn ông trung niên được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nhận lấy, Lưu Vĩ Hồng lại châm lửa cho ông ta, mình và Hạ Hàn cũng châm một điếu.
- Bí thư Lưu, ông, ông đúng là một quan tốt...
Người đàn ông trung niên run rẩy trút một ngụm khói, xúc động nói:
- Tất cả mọi người nói, Giáp Sơn chúng ta có được một vị bí thư có bản lĩnh... Tâm luôn hướng về nông dân chúng ta. Tôi lần này gặp được người tốt rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười khổ lắc đầu.
Thật không ngờ, hắn mới nhậm chức không đến ba tháng, thì thanh danh đã nổi như cồn, còn được lưu truyền trong quần chúng bình thường. Nói ra thì, chuyện này Mã Cát Xương vẫn là làm rất đúng, khi quyết nghị chứng thực “gieo trồng cây bông”, nhân tiện làm tuyên truyền cho Bí thư Lưu. Sợ nông dân đối với quyết sách này có nghi ngờ, Mã Cát Xương liền trắng trợn tuyên bố, nói đây là Bí thư Khu ủy Lưu tự mình an bài, Bí thư Lưu lên Bắc Kinh, đồng chí lãnh đạo của Quốc vụ viện chính mồm nói với hắn là, trồng cây bông có đường ra
Mã Cát Xương cũng là một nhân tài, hiểu được tầm quan trọng của "Dư luận tạo thế". Bí thư Khu ủy có lẽ vẫn là không đủ để khiến đông đảo nông dân tin phục, nhưng lãnh đạo Quốc vụ viện, trong cảm nhận của thôn dân bình thường, đó là nhân vật lớn có đẳng cấp đỉnh cỡ nào? Nếu lãnh đạo lớn như vậy đều chính mồm nói trồng cây bông có đường ra, vậy khẳng định là không thể sai được
Nông dân nước ta, đều là chất phác như thế cả.
Mấy ngàn năm hình thành quan niệm "Duy thượng duy thư" (chỉ biết nghe theo cấp trên, chỉ biết làm theo sách vở), đã xâm nhập vào lòng người như thế, tạm thời làm sao sửa được?
Nói qua nói lại, Bí thư Lưu mới tới có bản lĩnh, có tiếng quan tâm quần chúng liền lan truyền ra ngoài. Mã Cát Xương xem như một công đôi việc, vừa hoàn thành nhiệm vụ của khu giao phó, lại không dấu vết nịnh bợ Bí thư Lưu. Chắc là có thể lưu lại ấn tượng khá tốt trong lòng Bí thư Lưu
- Ông bác, rốt cuộc gặp phải chuyện khó gì?
Lưu Vĩ Hồng nhả khói, hỏi
- Bí thư Lưu, là như vậy, con gái tôi…
- À, chờ một chút, ông bác, tôi hỏi, ông đáp, thì sẽ không làm rối loạn.
Không đợi người đàn ông trung niên nói xong, Hạ Hàn đã cắt ngang lời ông ta, nói.
Lúc này cậu ta đang ghi chép lại, nếu bắt đầu từ quy trình việc công, thì nên dựa theo quy củ
- À, vâng vâng, sở trưởng.
Người đàn ông trung niên vội vàng giương đôi mắt trông mong nhìn về phía Hạ Hàn.
- Ông tên là gì, nhà ở đâu?
Hạ Hàn bắt đầu dựa theo quy trình tiêu chuẩn hỏi.
- Tôi tên là Hoàng Xuân Sinh, nhà ở tổ 3 thôn Đại Hoàng xã Trúc Lâm huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam, dân tộc, hán, tuổi, bốn mươi ba tuổi, thành phần gia đình, nông dân nghèo…
Dựa theo câu hỏi của Hạ Hàn, người đàn ông trung niên liền mở miệng nói chuyện, không ngờ vô cùng lưu loát, dường như đã tiếp nhận câu hỏi này không chỉ một hai lần. Lưu Vĩ Hồng không khỏi cùng Hạ Hàn nhìn nhau một cái, Hạ Hàn viết nhanh như bay, sột soạt mà ghi chép lại hết.
- Hoàng Xuân Sinh, ông muốn báo án gì?
Hạ Hàn tiếp tục hỏi.
- Là như vậy, con gái tôi, ồ, nó tên là Hoàng Đào Hoa, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái cùng người trong thôn tới nhà máy đồ chơi Thiên Hoa ở thành phố Giang Khẩu làm việc.
Ban đầu mọi chuyện đều bình thường, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, cuối năm ngoái, đã nói rõ là về nhà ăn tết, bỗng nhiên thì không có tin tức, thật khiến cho chúng tôi lo chết đi được…
Hoàng Xuân Sinh nói rồi lại nói, lại lau nước mắt, lời cũng không còn lưu loát nữa.
- Đừng nóng vội, từ từ nói
Hạ Hàn lại an ủi nói.
- Ai, được được…
Theo lời tự thuật của Hoàng Xuân Sinh, việc này cuối cùng có hình dáng đại khái. Hoàng Đào Hoa sau khi mất đi tin tức, cả nhà Hoàng Xuân Sinh đều rất sốt ruột, không ngừng dò hỏi những người cùng thôn khác ở Giang Khẩu làm việc, nhưng lại không ai hiểu rõ đầu đuôi. Chỉ biết là Hoàng Đào Hoa đột nhiên không tới nhà máy làm việc nữa. Liên tục đợi đến qua tết, cũng không có tin tức xác thực.
Hoàng Xuân Sinh nóng vội, không thể không tự mình đi thành phố Giang Khẩu tìm kiếm con gái
Theo Hoàng Xuân Sinh nói, Hoàng Đào Hoa cũng khá là xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp có tiếng ở thôn Đại Hoàng. Hoàng Xuân Sinh lúc đầu còn hoài nghi con gái là bị những người khác dùng lời ngon ngọt lừa gạt đi mất, dù sao bên nam nữ trẻ tuổi làm việc bên ngoài, tự do yêu đương cũng rất nhiều. Trong thôn còn có cô gái gả tới tỉnh Thục xa xôi, nghe nói nhà máy đồ chơi bọn họ còn có người gả tới tỉnh Giang Hán, tỉnh Giang Hoài. Tất nhiên, cũng có con trai Sở Nam cưới con gái tỉnh ngoài.
Nếu quả thật là như vậy, Hoàng Xuân Sinh cũng chấp nhận.
Dù sao con gái cũng đã theo người khác đi rồi, không chấp nhận cũng không được.
Ai ngờ tình hình so với việc này còn gay go hơn nhiều.
Coi như là trời không phụ người có lòng, Hoàng Xuân Sinh bám riết không tha hỏi thăm khắp nơi, rốt cục biết được, Hoàng Đào Hoa không ngờ là bị một đám lưu manh ở đó khống chế, bị đưa đến một chỗ gọi là khách sạn "Hồng Nghiệp" gì đó làm gái tiếp khách gì đó. Hoàng Xuân Sinh lập tức cả kinh mặt không còn chút máu, lập tức tới chỗ khách sạn "Hồng Nghiệp" kia tìm kiếm, đúng thật là cho ông ta tìm được Hoàng Đào Hoa. Tìm được rồi cũng vô dụng, căn bản không đưa ra được, bảo vệ của khách sạn kia rất hung ác.
Hoàng Xuân Sinh bất đắc dĩ, đành phải báo án!
Vẫn là vô dụng.
Ai cũng không thèm quan tâm ông ta
Không bao lâu sau, Hoàng Xuân Sinh liền bị một tên lưu manh đánh một trận, uy hiếp ông ta nói, nếu còn dám ở Giang Khẩu, sẽ lấy mạng của ông ta. Hoàng Xuân Sinh kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, trăm điều đánh chịu, đành phải trở lại quê nhà. Một lần chợt nghe nói ở khu có Bí thư Lưu mới tới là một quan tốt, liền với tâm trạng “ôm ngựa chết mà xem như ngựa sống đi chạy chữa” chạy tới “kêu oan”
“Lý nào lại thế!”
Lưu Vĩ Hồng "Hừ" mạnh một tiếng, hai hàng lông mày rậm, xoắn lại thành chữ “xuyên”