Quan Gia

Chương 300: Chương 300: Mặt trắng nhỏ




- Nhị ca, chào anh!

Một ngôi sao mặc chiếc váy tơ thân thiện cười dài chào hỏi Lưu Vĩ Hồng. So sánh mà nói, vị này ăn mặc “bảo thủ” nhất trong số năm cô gái trước mặt, nhìn qua hơi có vài phần khí độ đoan trang. Trình Sơn biết tâm lý của nhị ca, cảm thấy được chọn lựa cô gái thế này hẳn là phù hợp với tâm ý nhị ca nhất.

Nhị ca không phải đang cạnh tranh với Hạ Mạnh Cường sao? Chính vì Vân Vũ Thường. Mà Vân Vũ Thường cũng rất có phong phạm của một đại tỷ.

Phải nói sự phân tích này của Trình Sơn cũng rất chuẩn xác. Không phải do nguyên nhân của Vân Vũ Thường. Làm nhân sĩ trọng sinh, Lưu Vĩ Hồng đối với những cô gái còn quá trẻ tuổi có vẻ như có chút “kháng cự”. Tuổi tác về tâm lý không phải nói mình muốn tiêu trừ liền có thể tiêu trừ được. Mỗi lần đối mặt với Tiêu Du Tình, nhị ca đều có cảm giác mình giống như “cầm thú”.

Ngôi sao gọi là tiểu Phượng này, chứng thật là một trong những ngôi sao ở kiếp trước có thể làm Lưu Vĩ Hồng thưởng thức. Gương mặt không nói tới xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ít nhất còn có chút nét đẹp nội tâm, trước mắt lại trẻ tuổi thủy linh, khí chất không tệ.

- Chào cô!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu đáp lễ.

- Mời ngồi!

- Cảm ơn!

Tiểu Phượng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, tư thế ngồi cũng thật đoan chính, không có vẻ dây dưa. Dù tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng không lớn, lại có một cỗ uy nghiêm, nhìn qua liền biết trong số những con cháu thế gia này, do hắn cầm đầu. Nói lại cũng do vừa rồi Trình tam công tử từng dặn dò qua, nhị ca là “lão đại”, cũng không thể đem sự tình phá hư.

Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn cùng Tạ Chính Đào đều là tay già đời, không hề có chút ý tứ thẹn thùng, nhưng cô gái tự giới thiệu là tiểu Vũ lại ngồi xuống bên cạnh Cao Thăng khiến cho hắn liền đỏ mặt. Thật sự không biết hắn thật sự ngượng ngùng hay thói quen “đỏ mặt” đã biến thành tự nhiên.

Có phụ nữ, không khí trong bàn tự nhiên liền thay đổi, trở nên thật sinh động.

Ý tứ của Hồ Ngạn Bác, không vội vàng nói chuyện chính sự với Cao Thăng. Dù Cao Thăng là bạn học của hắn, quan hệ trong ngày thường thật không sai, nhưng Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng là người đứng đầu, vừa lên liền vội vội vàng vàng bàn chuyện đứng đắn, chỉ sợ Cao Thăng còn chưa tiến vào được trạng thái. Không bằng trước tiên gọi tới mấy cô gái lại đây tâm sự trò chuyện một chút, để không khí sinh động một chút, đợi khi quan hệ mọi người kéo lại gần, tiếp tục nói chuyện chính sự mới tốt hơn.

Mấy cô gái này được “dạy dỗ” tốt phi thường, vừa qua đến liền biết thi triển bổn sự, vừa làm nũng vừa cười đùa, vừa mời rượu vừa kính đồ ăn, bận rộn vô cùng, vừa làm ầm ĩ một trận, không khí liền sôi động lên.

Trình Sơn liền có chút không hề “kiêng nể”, lập tức ôm cô bé bên cạnh mình đặt lên đùi, cô bé liền ôm lấy cổ hắn, có tư thế có chút không xem ai ra gì.

Khuôn mặt Cao Thăng càng đỏ hơn.

- Anh tiểu Cao, chúng ta uống rượu giao bôi đi…

Tiểu Vũ trong bộ váy hơi bại lộ liền nũng nịu nói với Cao Thăng, lại nháy mắt, tựa hồ cảm thấy bộ dáng ngượng ngùng của Cao Thăng rất thú vị.

Cao Thăng liên tục xua tay nói:

- Không uống không uống, cảm ơn…

Trình Sơn liền cười ha hả nói:

- Tiểu Cao, cậu làm vậy là không được, từ nay về sau làm sao hỗn trong hội nữa? Xem một cô bé thôi mà sợ tới mức…Nam tử hán đại trượng phu, lại có chút lá gan vậy thôi sao?

Cao Thăng càng thêm ngượng ngùng, ngập ngừng nói:

- Vậy, cũng không phải ý tứ kia, như vậy không tốt đâu?

- Có cái gì không tốt? Tôi đã nói với cậu, đi ra chơi, phải phóng mở một chút. Bằng không mọi người đều nghiêm trang ngồi chơi, còn chơi cái rắm gì? Tiểu Vũ, cùng hắn uống rượu giao bôi đi. Tôi cho cô biết, anh tiểu Cao là người có nét đẹp nội tâm, nếu cô có bổn sự đem hắn phóng ngã, sau này hắn sẽ bảo hộ cho cô a…

Trình Sơn “thay đổi hẳn”, đem lời nói ra thật rõ ràng.

Người này chính là loại đức hạnh “thấy yếu liền lấn”, Cao Thăng càng ngại ngùng, Trình Sơn càng muốn “ngược” hắn, Cao Thăng càng quẫn bách, hắn lại càng vui vẻ.

Tiểu Vũ là “thủ hạ” của tam ca, tự nhiên phải làm theo lệnh của hắn. Hnw nữa nàng sống trong vòng luẩn quẩn của giới công tử ăn chơi thủ đô, con cháu cán bộ cao cấp gặp qua không ít, một thiếu niên có “quy củ thành thật” như Cao Thăng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng cảm thấy rất thú vị. Nói không chừng thật đúng như lời tam ca nói, đem vị tiểu Cao này phóng ngã, có thể tìm được chỗ tốt thực sự. Gả vào nhà giàu có nàng không dám mơ tưởng, nhưng nếu được một con cháu nhà giàu bảo hộ, cũng thật khá tốt.

- Đến nha, anh tiểu Cao, cùng nhau uống ly giao bôi đi…

Tiểu Vũ nũng nịu dây dưa, cả người đều dán lên trên vai Cao Thăng, đôi môi hồng diễm ghé đến bên tai hắn, thấp giọng làm nũng nói:

- Uống ly này em sẽ là người của anh…

Thanh âm ngọt tới dựng đứng tóc gáy, mềm mại đáng yêu tới mức đầu khớp xương Cao Thăng run rẩy.

Hiển nhiên mồ hôi lạnh trên trán Cao Thăng liền xông ra, Lưu Vĩ Hồng liền biết đứa trẻ này tính tình thuần khiết, liền cười nói:

- Tam nhi, đủ rồi, đừng cứ nói giỡn với tiểu Cao. Tiểu Vũ, không phải cô thích ca hát sao? Đi thôi, qua bên kia hát một bài, mọi người hảo hảo thưởng thức một chút.

Thấy nhị ca lên tiếng, tiểu Vũ liền nhanh chóng buông Cao Thăng ra, ngồi thẳng người, mị ý mười phần nhìn Trình tam công tử, chờ ý tứ hắn. Dù nàng biết trong bàn tiệc này lấy Lưu nhị ca làm chủ yếu, nhưng dù sao nàng cũng là người của tam ca, còn phải biết phân chủ yếu cùng thứ yếu.

Xem ra cô gái này dù không tự kiềm chế trong sinh hoạt, nhưng quy củ cũng rất hiểu rõ, sẽ không xằng bậy.

Từ điểm này mà nói, Trình Sơn xem như thật có bản lãnh.

Trình Sơn liền cười mắng:

- Nhìn cái gì vậy, còn không nhanh chóng đi lên đi? Hôm nay nhị ca chịu nghe cô ca hát, cô có thể diện không nhỏ đâu.

Tiểu Vũ liền vui vẻ đứng dậy, bái Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói:

- Cảm tạ nhị ca.

Nhìn bước chân tiểu Vũ nhẹ nhàng hướng về chỗ sân khấu đi qua, Lưu Vĩ Hồng âm thầm lắc đầu thở dài. Xem hình dạng hiện tại của tiểu Vũ, nào có ai biết nhiều năm sau, nàng có thể trở thành nhân vật “thái sơn bắc đẩu” trong giới giải trí của nước cộng hòa đây?

Xem ra vô luận là con đường nào, muốn bước lên đỉnh cao, đều không dễ dàng. Có lẽ tiểu Vũ cũng không phải tình nguyện pha trộn với nhiều người đàn ông khác nhau, có lẽ nàng lại thích thú, ai có thể nói được cho rõ ràng?

Nhưng tiểu Phượng ngồi bên cạnh hắn lại khá quy củ.

Party được bố trí rất chỉnh tề, có sân khấu còn có dương cầm làm nhạc đệm. Tiểu Vũ đi qua cúi đầu nói nhỏ bên tai vị nhạc công vài câu, nhạc công mỉm cười gật đầu, tiếng đàn lưu loát dừng lại, bắt đầu vang lên âm thanh dìu dặt.

Tiểu Vũ là ca sĩ có tiếng hát ngọt ngào. Ở kiếp trước, khi Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi vẫn thích nghe nàng hát, nhưng tuổi tác tăng dần, sở thích của Lưu Vĩ Hồng lại thay đổi, càng thích nghe tiểu Phượng hát. Tiểu Phượng có giọng hát thích hợp cho người lớn tuổi thưởng thức.

Nhưng hôm nay Lưu nhị ca không phải tới nghe ca hát, vừa rồi nói như thế chỉ là vì muốn giải vây cho Cao Thăng.

Quả nhiên tiểu Vũ vừa rời đi, Cao Thăng liền thở phào một hơi thật dài, không kìm lòng được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lại bưng ly bia uống vài ngụm, trên khuôn mặt trắng nhỏ lại đỏ ửng, nhưng không có vẻ là xấu hổ.

Lưu Vĩ Hồng âm thầm buồn cười, vị bạn học này của Hồ Ngạn Bác, tính cách quả thật rất khả ái.

Tiểu Vũ đang hát một ca khúc rất được yêu thích, vì thế giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường. Đầu năm nay, chưa tới mức những ngôi sao rải đầy đường đi, chuyên nhất dựa vào tài năng mà bộc lộ danh tiếng, Tiểu Vũ là dạng ngôi sao như vậy, vẫn có vài phần thực lực thực sự.

Lưu Vĩ Hồng vỗ tay khen ngợi tiểu Vũ, mỉm cười nhìn tiểu Phượng nói:

- Tiểu Phượng, tiếng hát của cô cũng nghe thật hay, có phải cũng nên thể hiện tài năng cho chúng tôi thưởng thức không?

Tiểu Phượng vội gật đầu đồng ý:

- A, được.

Nhìn thấy tiểu Phượng nhấc tà váy tơ khoan thai đi lên sân khấu, Trình Sơn lại nói:

- Nhị ca, hình như anh đối với nàng có chút ý tứ, hay là…

Không thể nghi ngờ, tam công tử lại muốn “an bài” cho nhị ca.

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói:

- Tam nhi, cậu đúng là một tục nhân, toàn thân không có một cây xương tao nhã. Cậu nghĩ có cảm giác thì nhất định phải như vậy hay sao?

Trình Sơn cười to nói:

- Tôi vốn là một tục nhân, không phải nhã sĩ. Tôi cho rằng có cảm giác thì nên làm như vậy, nếu không cảm giác cái rắm…Tôi cũng không phải là Plato, thích chơi trò mến mộ tinh thần.

- Đúng vậy, cậu thích vụ này, nhưng đều là ở trên thân thể.

Hồ Ngạn Bác ở một bên bất âm bất dương trêu chọc một câu.

Trình Sơn hắc hắc cười, có chút lơ đễnh, vẻ mặt có vẻ “vô sỉ”.

Tiểu Phượng biểu diễn ca khúc mới nàng mới xuất hàng không lâu, trước mắt rất lưu hành, có thể nói hồng thấu đại giang nam bắc. Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên nghe nàng biểu diễn nguyên âm như vậy, dù chỉ có đàn dương cầm làm nhạc đệm, không có nhạc cụ khác, trên khí thế có vẻ không bằng, nhưng thanh thuần lại hơn lúc trước, thắng ở chân thật tự nhiên.

Một khúc vừa xong, lại nhận được tràng vỗ tay.

Thấy tiểu Phượng cùng tiểu Vũ lại đi tới, Lưu Vĩ Hồng liền khoát tay nói:

- Tam nhi, được rồi, cho các nàng đi thôi.

Nói xong liếc mắt nhìn Tạ Chính Đào ngồi bên cạnh Trình Sơn.

Trình Sơn liền biết nhị ca đang muốn nói chuyện đứng đắn, đàn bà tự nhiên không thể nghe được, cho dù là Tạ Chính Đào, tạm thời còn chưa có tư cách. Quy củ này không thể làm. Đừng xem tất cả mọi người còn trẻ tuổi, nhưng thực sự là nha nội thế gia, một ít chủ đề bọn họ xem như là tầm thường, nhưng đi tới miệng người thường liền biến thành tin tức mười phần mẫn cảm. Nếu lỡ như kéo dây dưa lên người lão gia tử của mình, vậy thì càng thêm tệ hại. Thử nghĩ lời của Lưu lão gia tử nói ra, một khi bị người hiểu lầm, làm không tốt sẽ gây nên một hồi phong ba chính trị nho nhỏ.

- Được, vậy mọi người trò chuyện, tôi qua bên kia trò chuyện với mấy người bạn. Đi thôi Đào tử, cùng tam ca đi qua, giới thiệu mấy người bạn mới cho cậu nhận thức, sau này thường lui tới đối với cậu mới có lợi.

Trình Sơn cười hì hì đứng dậy, mời Tạ Chính Đào một câu. Tuy rằng tạm thời Tạ Chính Đào còn chưa lên được mặt bàn thực sự, tóm lại là tiểu huynh đệ của hắn, nói chuyện vẫn phải chú ý kỹ xảo. Dù cứng rắn “đuổi” người ta đi, nhưng phải tìm lý do thích hợp. Trình Sơn còn trẻ tuổi nhưng có thể trở thành “lão đại”, cũng phải có lý do của nó.

Tạ Chính Đào tự nhiên vui vẻ đi theo sau, nhận thức thêm nhiều con cháu thế gia làm bạn, chính là mục đích của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.