Quan Gia

Chương 61: Chương 61: Mâu thuẫn sẵn có




Lý Hâm vốn đang muốn tiếp tục nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Y rõ ràng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình không phải tầm thường. Lý Hâm ở Bắc Kinh quen biết rất nhiều con cháu cách mạng ba đời. Mặc kệ đối phương đi con đường nào thì Lý Hâm ngoài miệng luôn nịnh hót. Nhưng ngoài miệng có nịnh hót như thế nào thì trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác. Người mà khiến y thật sự khâm phục thì không nhiều lắm.

Ngay từ đầu, Lý Hâm cũng không đặc biệt xem trọng Lưu Vĩ Hồng. Sở dĩ phải khách sáo với Lưu Vĩ Hồng, lại còn chủ động nhờ vả Đồng Lệnh Uyên chẳng qua là tuân theo “hành vi chuẩn mực” của mình mà thôi. Lý Hâm đối nhân xử thế tôn chỉ rất đơn giản. Chỉ cần là bạn bè có thể lợi dụng được thì y sẽ hết sức hỗ trợ. Anh đã chiếu cố người ta thì người ta cũng tự nhiên sẽ chiếu cố lại anh. Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Ví dụ như hiện tại, Lý Hâm thật sự không ngờ, một chỉ tiêu viên chức cho một đơn vị sự nghiệp lại đổi lấy một hồi báo nhiều như vậy. Xem ra thì Lưu Vĩ Hồng cũng là một người biết vận dụng một số quy tắc không hề thua kém Lý Hâm. Nếu việc này mà thành công, Lý Dật Phong, thậm chí là toàn bộ Lý gia còn không xem Lưu Vĩ Hồng là ân nhân sao? Giống như lời vừa rồi y đã nói, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng lưu lại tỉnh Sở Nam thì Lý Dật Phong nhất định sẽ hỗ trợ cho hắn một tay.

Nhất là Lưu Vĩ Hồng ở thời điểm lúc này, bộ dạng tự do thoải mái, không một chút miễn cưỡng. Rất ít những người mới hơn hai mươi tuổi có thể xử lý chuyện đại sự như Lưu Vĩ Hồng. Nghe giọng điện hắn trò chuyện với Mã Quốc Bình, xem ra Lưu Vĩ Hồng không phải là con cháu bình thường ở Lưu gia. Ít nhất thì Mã Quốc Bình rất nể mặt hắn. Với hiểu biết của Lý Hâm về con cháu nhà quyền quý thế gia thì hắn đúng là rất giỏi. Rất nhiều con cháu quyền quý, bên ngoài thì treo một cái tấm biển thật to nhưng về đến nhà thì một chút đia vị cũng không có. Thở mạnh cũng không dám thở.

Lý Hâm tự nhủ nhất định phải kết giao bằng hữu với Lưu Vĩ Hồng cho thật chắc.

Không ngờ có một số việc quả thật mình không thể làm chủ được.

Đồng Lệnh Uyên đã tìm đến cửa.

Chuyện này thì cũng đúng thôi. Lý Hâm đã đến thị xã Thanh Phong, Đồng Lệnh Uyên không có khả năng không đến thăm hỏi. Đồng Lệnh Uyên không phải nổi bật gì, mảng quản lý chủ yếu là về nông nghiệp. Mà Lý Dật Phong ở tỉnh cũng quản lý mảng này. Hơn nữa, lần này ở tỉnh nếu tiến hành điều chỉnh nhân sự thì Lý Dật Phong sẽ có một bước tiến khá lớn. Đồng Lệnh Uyên tạm thời không dựa vào Lý Dật Phong là chỉ có thể nhờ vào Lý Hâm.

Mặc kệ Lý Dật Phong có thể tiến thêm một bước hay không thì thể hiện thiện ý với Lý Hâm là không có gì sai.

Hiện tại bây giờ không làm, nếu Lý Dật Phong tiến lên thêm nữa, có muốn dựa vào chỉ sợ là không còn dễ dàng nữa. Việc gì cũng phải làm trước, nếu chậm nửa nhịp thì sẽ bị người khác vượt qua.

Lúc này thì Lý Hâm một chút cũng không muốn cùng Đồng Lệnh Uyên dông dài nhưng người ta đã đến trước cửa thì Lý Hâm cũng không thể không tươi cười, đứng dậy bắt tay với Đồng Lệnh Uyên.

- Haha, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Vừa rồi tôi và Vệ Hồng đang đề cập đến ngài. Phó chủ tịch Đồng làm việc nhất quán, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc.

Lý Hâm cười nói.

Đồng Lệnh Uyên tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói.

- Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán thì không dám nhận nhưng chuyện của sếp Lý chính là chuyện của tôi. Mọi chuyện khác thì có thể chậm trễ nhưng chuyện của sếp Lý tuyệt đối không thể. Vừa rồi tôi đã đến Cục bảo vệ môi trường để chào hỏi. Người bạn của sếp Lý ngày mai có thể đi báo danh. Đến lúc đó nếu có phiền toái gì thì cứ tìm thư ký Tiểu Trương của tôi.

Lý Hâm tuy biết rằng Đồng Lệnh Uyên sẽ làm tốt việc này nhưng lại không nghĩ nó nhanh như thế.

Cục Bảo vệ môi trường cũng không phải là đơn vị ngon nhưng cũng là sự nghiệp biên chế, đảm bảo nguồn thu cho dù có hạn hán hay lũ lụt. So với việc đi làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại thì tốt hơn nhiều.

Bởi vậy có thể thấy Đồng Lệnh Uyên thật sự là muốn kết giao với y.

Tuy nhiên Lý Hâm chưa biểu hiện ra sự vui sướng, mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch Đồng quả nhiên là nhanh gọn, quyết đoán, dứt khoát. Vệ Hồng, cậu cảm thấy Cục bảo vệ môi trường như thế nào?

Đồng Lệnh Uyên liền buồn một chút.

Không ngờ người ta không hài lòng lắm với việc sắp xếp của mình? Vậy mà mình còn chạy đến để khoe thành tích.

Buồn bực nhưng đồng thời Đồng Lệnh Uyên lại càng thêm tò mò với Lưu Vĩ Hồng. Lúc còn ở nhà hàng, ông chỉ cảm thấy Lý Hâm đối với Lưu Vĩ Hồng rất khách khí. Hiện tại thì thái độ này càng biểu hiện rõ ràng hơn.

Lý Hâm đang xin chỉ thị của hắn.

Người này rốt cuộc là ai? Lai lịch như thế nào?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Quả là không tồi! Làm phiền Phó chủ tịch Đồng đã vất vả, cám ơn ngài.

Lúc này cũng phải khách sáo một chút. Tuy Cục Bảo vệ môi trường quả thật không phải là đơn vị nổi tiếng gì nhưng cũng tốt hơn so với việc làm công nhân ở nhà máy tinh luyện kim loại. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng biết rằng, quốc gia ngày càng phát triển, thì lại càng coi trọng việc bảo vệ môi trường. Cục Bảo vệ mội trường rồi cũng sẽ có địa vị ngày càng cao hơn. Dựa theo quan điểm thế tục mà nói, thì chỉ có Cục bảo vệ môi trường đòi tiền người khác chứ không có chuyện người khác hướng cục Bảo vệ môi trường để đòi tiền.

Đơn vị có tiền thì phúc lợi và đãi ngộ của công nhân viên chức cũng tốt hơn.

Đối với tiểu thị dân mà nói thì điều này là nhất rồi.

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng hài lòng, Lý Hâm âm thầm thở ra. Ngoại trừ là bạn bè đáng tin, rất nhiều thời điểm cần phải chú ý đến ân tình. Lưu Vĩ Hồng đã giúp cho y nhiều như thế nhưng y chỉ mới đền đáp lại có một chút.

Về sau có cơ hội sẽ đền đáp nhiều hơn.

- Phó chủ tịch Đồng đã quá lo rồi. Khi nào đi lên tỉnh thì nhất định phải điện thoại báo cho tôi biết một tiếng. Tôi sẽ mời khách.

Lý Hâm cầm tay Đồng Lệnh Uyên nói lời cảm ơn.

- Được, được, nhất định nhất định.

Đồng Lệnh Uyên cũng không khách khí, cười đồng ý.

- Phó chủ tịch Đồng, sếp Lý, các người cứ tự nhiên nói chuyện, tôi xin phép.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, bắt tay hai người nói lời chào.

Lý Hâm biết hắn không muốn bại lộ thân phận nên cũng không lưu lại, cười và bắt tay hắn. Đồng Lệnh Uyên trong lòng vẫn còn rất tò to nhưng người ta phải đi, nếu không cho đi thì không đúng đạo lý lắm. Lúc này việc với Lý Hâm là quan trọng. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự là một đại nhân vật thì về sau sẽ tìm cách tiếp cận.

Lưu Vĩ Hồng trở về phòng của mình, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài.

Hắn gọi về cho cha của mình. Sau khi Lưu Thành Gia được đề bạt lên làm Quân đoàn trưởng, Lâm Mỹ Như đã thông báo số điện thoại mới cho hắn biết. Lưu Vĩ Hồng tính là đi nói cho Đường Thu Diệp biết chuyện anh trai của cô được giới thiệu vào Cục Bảo vệ môi trướng nhưng ngẫm lại, gọi điện thoại về nhà trước đã. Thời gian cũng đã trễ, nói không chừng Lưu Thành Gia đã nghỉ ngơi.

Là một quân nhân chuyên nghiệp, Lưu Thành Gia làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Thói quen này đã mấy chục năm nay, không sửa được.

Chuông điện thoại reo lên, theo lệ thường là Lâm Mỹ Như nghe điện thoại. Trong nhà các cán bộ, thường thì phu nhân hoặc giúp việc sẽ tiếp điện thoại. Các cán bộ không dễ dàng tiếp điện thoại. Nếu chẳng may gặp phải người mà mình không muốn gặp, phu nhân hoặc giúp việc có thể khéo léo từ chối, đỡ phải phiền lòng.

- Xin chào!

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Mỹ Như.

- Mẹ, là con đây. Mẹ chưa ngủ à?

Lâm Mỹ Như không nghĩ lúc này mình còn nhận điện thoại của con trai nên không khỏi bất ngờ:

- Vẫn chưa đến chín giờ, không đi ngủ sớm như vậy đâu. Vĩ Hồng à, sao lúc này lại nhớ mà gọi điện thoại cho mẹ đấy?

- Con nhớ mẹ nhiều lắm.

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì.

- Biết nhớ đến mẹ thì tốt. Trước kia con chưa từng ngoan như vậy.

Lâm Mỹ Như vừa mới leo lên làm phu nhân tướng quân chưa lâu nên tâm trạng vẫn còn rất vui.

Lưu Vĩ Hồng và mẹ nói chuyện với nhau, hắn hỏi:

- Mẹ, ba đâu? Có ở nhà hay không?

- Đang ở trong phòng làm việc, viết bài văn gì đó. Lần trước con nói với ba về việc cải cách quân sự, ba con ghi nhớ trong đầu, cho rằng phải viết một đề tài nghiên cứu. Nói là nghiên cứu nhưng cũng vì việc xây dựng hiện đại hóa nền quân sự quốc gia, cống hiến một phần sức lực.

Lâm Mỹ Như cười nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo. Chẳng bao lâu sau thì Lưu Thành Gia sẽ coi trọng lời nói của con trai như vậy.

Tiền đồ của con trai, của chồng đều thăng tiến. Lâm Mỹ Như không muốn cao hứng cũng khó.

- Phiền mẹ gọi ba một chút. Con có một số việc cần nói với ba.

- Được, con chờ mẹ, mẹ đi gọi đây.

Lâm Mỹ Như như bị kích động.

Chỉ trong chốc lát, trong điện thoại truyền đến giọng nói hùng hậu của Lưu Thảnh Gia:

- Vĩ Hồng!

- Ba, ba vẫn chưa nghỉ ngơi à?

- Ừ, vẫn chưa, có chuyện gì không?

Cảm nhận của Lưu Thành Gia về con trai đã thay đổi nhưng thói quen nói chuyện vẫn không thay đổi được. Không nói dông dài, trực tiếp vào vấn đề chính. Lâm Mỹ Như bên cạnh nghe được liền nhíu mày. Con trai đã vất vả gọi điện thoại, làm cha mà cũng không quan tâm con vài câu, lại lạnh lùng hỏi chuyện gì. Nếu người mà không hiểu chuyện chắc nghĩ ông ấy là bố dượng.

Lưu Vĩ Hồng thuật lại đơn giản việc của Lý Dật Phong cho ba nghe.

Lưu Thành Gia chỉ ừ mà không đáp lời, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Lưu Vĩ Hồng có chút đau đầu. Cha của mình trong quân đội đã lâu nên sự mẫn cảm về chính trị không cao. Nhưng chuyện này không thể được. Ở quốc gia chúng ta, với địa vị của Lưu Thành Gia thì không thể không liên quan đến chính trị.

- Ba, chuyện này ba phải chú ý một chút. Căn bản Lý Dật Phong sẽ không sai đâu.

Lưu Vĩ Hồng không thể không nhắc nhở cha mình một câu.

Lưu Thành Gia liền hiểu được ý của con trai, là nó không hoàn toàn tin tưởng Mã Quốc Bình. Mã Quốc Bình thì như Thiên lôi, Lưu Thành Thắng sai đâu đánh đó. Hiện tại Lưu Thành Thắng vẫn còn ở Ban tổ chức Trung ương, tạm thời vẫn chưa đi Giang Nam nhậm chức. Chuyện đại sự như vậy, nhất định Mã Quốc Bình sẽ báo cáo với Lưu Thành Thắng. Lưu Vĩ Hồng lo lắng bác cả đối với hắn không thiện cảm thì sẽ làm mọi chuyện hỏng hết.

Tuy rằng việc đối ngoại thì Lưu gia là một chỉnh thể nhưng bên trong lại không hoàn toàn nhất trí với nhau. Lưu Thành Thắng trước đây đối với Lưu Vĩ Hồng vô cùng chướng mắt. Hiện tại thì không còn nhưng không loại trừ việc ông ấy cố tình chèn ép Lưu Vĩ Hồng.

- Ừ, ba biết rồi. Ba sẽ báo cáo lại chuyện này cho ông cụ.

Lưu Thành Gia trực tiếp nói.

Chỉ cần ông cụ còn khỏe mạnh thì Lưu Thành Gia còn có tiếng nói. Lưu Thành Thắng ở chính giới, Lưu Thành Gia ở quân giới. Hai bên có hai chính sách khác nhau. Lưu Thành Gia làm quân đoàn trưởng, địa vị không thấp hơn so với Lưu Thành Thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.