Thông thường mà nói, Lưu Vĩ Hồng rất ít khi đến mặt tiền của cửa hàng, mà là trực tiếp lên phòng trên tầng bốn ăn cơm. Đường Thu Diệp đã chuẩn bị đồ ăn từ trước đợi hắn. Lưu Vĩ Hồng không có hứng thú mấy với việc buôn bán. Việc kiếm tiền đối với hắn mà nói, chỉ là nghề phụ. Bản thân là con gia đình quan chức, Lưu Vĩ Hồng so với mọi người rõ ràng khác. Đối với một gia đình có quyền lực quốc gia thì quyền lực và tài sản là quan hệ chủ yếu và thứ yếu. Chỉ cần nhà họ Lưu không sụp đổ vẫn yêu ổn nắm giữ quyền lực ở Bắc Kinh thì tiền chỉ là con cháu mà thôi.
Nhưng mà trước mắt có sự thay đổi, Lưu Vĩ Hồng lập tức đi vào phía trước cửa hàng, Đường Thu Diệp vẫn còn đứng trong cửa hàng, vẫn chưa lên tầng bốn để chờ Lưu Vĩ Hồng cùng ăn cơm.
Phía trước cửa hàng có nhiều khách, cả trai lẫn gái đều có, đa số là người trẻ tuổi, hình như là đang chọn quần áo cùng bạn gái.
Thu Thủy Y Nhân ở khu chợ quần áo của thị xã Hạo Dương đã được cho là nổi tiếng. Nhất là người trẻ, đều thích đến Thu Thủy Y Nhân để mua quần áo, thật sự giống như thời trang hàng hiệu sau này. Lúc đó Thu Thủy Y Nhân đại diện cho sự “Cảng hóa”, mặc quần áo của Thu Thủy Y Nhân dường như đều hơn người khác.
Giá cả trang phục của Thu Thủy Y Nhân thật sự cũng xa xỉ.
Tại thị xã Hạo Dương, Thu Thủy Y Nhân là cửa hàng tư nhân hàng đầu, không nói chuyện giá cả. Chuyện này, nói tiếp cũng khá thú vị, đã trải qua một vòng tuần hoàn. Mấy năm trước khi cửa hàng chưa xuất hiện, quần áo đều là do các cửa hàng bách hóa của nhà nước bán ra, ở đó niêm yết giá công khai, tuyệt nhiên không có cò kè mặc cả. Đến cửa hàng quốc doanh mua đồ này đồ nọ, sẽ không có khái niệm cò kè mặc cả.
Khi đó, suy nghĩ của con người cũng đơn giản. Nhà nước đã quy định giá, sao còn phải cò kè mặc cả, nhà nước sao có thể lừa dân?
Sau khi cải cách mở cửa, dần dần xuất hiện nhiều cửa hàng quần áo tư nhân. Tư nhân đầu có linh hoạt, phương pháp kinh doanh đa dạng, cò kè mặc cả biến thành lợi thế cạnh tranh của họ đối với cửa hàng quốc doanh. Khách hàng của họ luôn có tâm lý, cảm thấy sau khi mặc cả mình được hời. Cảm thấy “Tôi là chủ hết”, cảm giác này thật là thoải mái.
Nhưng thủ đoạn của người buôn bán luôn hơn khách hàng.
Dần dần, mặc cả liền biến thành một loại đấu mưu và trò chơi hấp dẫn. Khách hàng phải biết nhìn quần áo và đưa ra giá cả chính xác, nếu không cuối cùng luôn chịu thiệt. Những khách hàng có khả năng này, chung quy là số ít, đại đa số là không có.
Cho nên trước khi cửa hàng Thu Thủy Y Nhân khai trương, Lưu Vĩ Hồng bảo Đường Thu Diệp niêm yết giá công khai, không nói đến chuyện mặc cả. Chủ yếu là suy nghĩ đến Đường Thu Diệp trước đây không có kinh nghiệm buôn bán, về phương diện mặc cả không phải là đối thủ của khách hàng. Hơn nữa, mặc cả còn có một khuyết điểm, đó là cùng một loại quần áo bán cho Trương Tam là một giá, bán cho Lý Tứ là một giá, qua thời gian, danh tiếng cửa hàng sẽ bị tổn hại, khách hàng mua giá cao hơn sẽ cho là mình bị lừa gạt.
Niêm yết giá công khai, chiết khấu giống nhau, có thể tránh được nhân tố bất lợi.
Lúc đầu Đường Thu Diệp có chút lo lắng, sợ là giống như cửa hàng quốc doanh, sẽ đuổi khách hàng đi. Nhưng qua một thời gian, khách hàng đã chấp nhận phương thức kinh doanh này, kinh doanh ngày càng phát đạt. Khi bị đập cửa hàng, cũng không ảnh hưởng nhiều, sau khi sửa chữa lại, kinh doanh vẫn như trước, thậm chí càng phát đạt hơn.
Đường Thu Diệp hiện tại kiếm tiền hàng ngày nhiều, thêm vào đó biểu hiện trên giường cũng càng ngày càng chủ động. Đối với các yêu cầu đa dạng của Lưu Vĩ Hồng cũng dần dần thích ứng.
Nhưng hiện tại Đường Thu Diệp cũng rất lo lắng, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng đi vào liền vội vàng đi tới, nắm lấy tay hắn hết nhìn đông nhìn tây, hình như lo lắng có người bỗng nhiên sẽ xông ra.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ lên tay cô, an ủi nói:
- Không phải sợ, lần này nhất định phải trừng phạt hắn.
Hạ Hàn đang cùng cô bạn gái lựa chọn quần áo, nhìn Đường Thu Diệp nhếch miệng cười quỷ quái.
Mọi việc đều đã bố trí tốt, một vài tên khác nhìn qua cũng giống như cùng bạn gái chọn quần áo, bên hông đều căng phồng, rõ ràng là có cất giấu thứ gì đó. Chỉ tiếc, Trần Vĩ Nam đứng ở xa bên kia đường không nhìn được rõ ràng như vậy.
Lúc này Trần Vĩ Nam cầm trong tay côn bổng, dẫn đầu từ bên đó nhảy sang, vẻ mặt đằng đằng sát khí, sau là Lý Nhị Mao và vài anh em của y, trong tay cũng cầm côn bổng, trên mặt hiện rõ vẻ châm chọc.
Lúc này đang là giờ tan tầm, trên đường phố có vài người đi lại, ai cũng vội vàng về nhà, bỗng nhiên có một đám người như vậy, hùng hổ, miệng hô giết, lập tức làm cho mọi người giật mình kinh hãi, mấy người phụ nữ nhát gan còn hét ầm ĩ, đều chạy lui về sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, dòng người trên phố trở nên hỗn loạn.
Trần Vĩ Nam càng thêm đắc ý.
Đây chính là cảm giác mà y thích, cảm giác làm người ta sợ.
Trần Vĩ Nam vọt vào Thu Thủy Y Nhân nhưng không ngờ không thấy Lưu Vĩ Hồng, thậm chí Đường Thu Diệp cũng không thấy, không biết từ lúc nào bọn họ đã chạy khỏi cửa hàng.
- Lưu Vĩ Hồng, mày ra đây cho ông mày.
Trần Vĩ Nam kêu to.
- Mày, chúng mày muốn làm gì?
Một nhân viên phục vụ của Đường Thu Diệp hoảng sợ hỏi.
- Con mẹ mày, không liên quan đến chuyện của mày, tránh ra một bên cho tao. Lưu Vĩ Hồng, còn không ra dây cho ông mày. Ông mày đập cửa hàng của mày.
Nói xong, Trần Vĩ Nam cầm côn bổng trong tay, đập lên một hình manơcanh, làm cho manơcanh này vỡ tan, bắn tung tóe trên sàn.
- Đập, đập cho tao.
Trần Vĩ Nam càng hưng phấn.
Chỉ cần đập cửa hàng của hắn, không sợ Lưu Vĩ Hồng không ra, đến lúc đó thì đập hắn.
Chỉ nghe một hồi ầm ĩ, cửa hàng Thu Thủy Y Nhân là một cảnh hỗn loạn, Trần Vĩ Nam múa may côn bổng, rất đắc chí. Nhưng không biết, lúc y ra tay thì chỉ có một mình, Lý Nhị Mao và mấy anh em đều đứng ở cửa xem náo nhiệt. Lại có rất nhiều người đứng ở ngoài làm thành một vòng lớn, vui vẻ nhìn Trần Vĩ Nam biểu diễn.
- Dừng lại, cậu làm gì thế?
Hạ Hàn quát to.
- Mày biến đi, quan tâm đến làm gì?
Trần Vĩ Nam nhìn Hạ Hàn quát to, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn.
- Khốn kiếp, lá gan của mày không nhỏ nhỉ, dám mắng ông mày, mày có biết ông mày là ai không? Ông mày đánh chết mày.
Hạ Hàn giơ chiếc côn gỗ lên.
Trần Vĩ Nam lúc này bị bao vây bởi một trạng thái cực kỳ hưng phấn, Hạ Hàn cũng không cao lớn, lại mặc thường phục, Trần Vĩ Nam làm sao coi anh ta là cái gì. Thấy Hạ Hàn mắng mình, trong lòng lập tức bốc hỏa, không nói nhiều, cầm gậy ném về phía Hạ Hàn.
Chỉ nghe được một tiếng “Ai da”
Gậy còn chưa đến đầu Hạ Hàn thì bắp chân của Trần Vĩ Nam đã trúng một cước, cũng là một người trẻ khác ra tay trước. Cú đá này làm Trần Vĩ Nam cảm thấy bắp chân đau nhức không thể đứng thẳng được, ngã xuống đất.
- Đấm chết cho tôi.
Hạ Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Chưa dứt lời, vài đôi giầy da và đôi chân to như chân cầu thủ đã như mưa trút xuống người Trần Vĩ Nam.
- Ai da, ai da.. cứu mạng…
Lúc đầu Trần Vĩ Nam còn giả bộ kiên cường, chỉ kêu ôi. Sau khi bị đá trúng mấy nhát liền không chịu được, giống như lợn bị chọc tiết, kêu to
- Cứu mạng !
Mấy người trẻ tuổi này đều là do Hạ Hàn lựa chọn cẩn thận từ những đội viên dân phòng tốt, thân thể khỏe mạnh không nói, đánh người đều là nghề. Toàn đánh vào chỗ yếu của Trần Vĩ Nam, Trần Vĩ Nam làm sao chịu được.
Theo ý của Hạ Hàn, trừng trị y, phải lấy của y nửa mạng, xem về sau y còn muốn giở thủ đoạn với Nhị ca không ? Cũng may Hạ Hàn nhớ rõ Nhị ca có dặn, đừng có gây nên tai nạn chết người.
Hắn nói, dân phòng của nhân dân không phải nói đùa, nếu chuyện xấu xảy ra thật không được.
Hạ Hàn cũng thấy hắn nói có lý, nếu trong tay có công cụ tốt như vậy, để không làm gì?
- Được rồi, đem người này đứng lên, mang đi.
Thấy Trần Vĩ Nam hai tay ôm đầu, rên rỉ không thành tiếng, Hạ Hàn lúc này mới bảo mấy người cấp dưới. Khi đó một đội viên dân phòng mới lôi Trần Vĩ Nam dậy.
- Đứng lên, con mẹ nó, đừng có giả chết. Nếu không thì đánh chết đồ khốn khiếp như mày.
Tên đội viên dân phòng kia kéo tóc Trần Vĩ Nam lôi dậy.
- Ôi, ôi tha mạng…
Mặt Trần Vĩ Nam đầy máu, toàn thân chỗ nào cũng đau, bị người đội viên dân phòng to lớn kéo tóc, bắt nhìn về trước, đầu ngửa ra sau, rất khó chịu, cầu xin tha thứ.
Hạ Hàn chậm rãi tiến lên, nhìn y, lạnh lùng nói:
- Thằng nhóc, mày có biết ông mày là ai không? Ông mày chính là người của đội trị an Cục công an Hạo Dương. Con mẹ mày, đập cửa hàng ngay trước mặt ông mày, còn dám dùng gậy gộc với ông mày, gan to lắm.
- Đại … đại ca… Tôi có mắt như mù, xin anh, xin anh tha cho tôi lần này!
Trần Vĩ Nam lập tức run rẩy cả người, thiếu chút nữa đái ra quần, lập tức cầu xin tha thứ. Y trước đây đã ở Cục công an Thanh Phong một thời gian, hiểu rất rõ, cảnh sát trị an trừng phạt sẽ như thế nào.
Nếu thật sự muốn quyết tâm trừng trị y, bảo đảm khi từ cục công an về, người y không tránh khỏi thương tích đầy mình.
- Tha cho mày? Lần trước đập cửa hàng cũng là mày sai bảo? Giờ lại một lần nữa, mày cho mày là ai? Ha ha, nói cho mày biết lần này nếu không đánh chết mày, ông với mày cùng họ.
Hạ Hàn giơ tay vỗ vỗ hai má Trần Vĩ Nam cười châm chọc.
- Mang đi!
Từ xa Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp nhìn thấy hết mọi chuyện.
- Vĩ Hồng, y sau này sẽ không đến quấy rối nữa chứ?