Lúc uy danh Lưu Vĩ Hồng đang lên cao ở huyện Lâm Khánh thì lại xảy ra một “Chuyện nhỏ”. Bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân bị bệnh, đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân huyện Lâm Khánh.
Tại một huyện nào đó, Bí thư huyện ủy bị bệnh đều là chuyện lớn, chỉ sợ chẳng qua là cảm mạo nho nhỏ cũng vậy. Nếu còn là trực tiếp nhập viện thì chỉ qua nửa ngày trái cây và đồ dinh dưỡng đã có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ trong phòng chăm sóc.
Nhưng ở huyện Lâm Khánh, đây quả thật chỉ có thể coi là là chuyện nhỏ, nhiều nhất coi như là một chuyện không lớn không nhỏ.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn gần đây, công tác của huyện Lâm Khánh thật ra thì đã không phải là Mộ Tân Dân chủ trì mà chỉ là duy trì. Những sự vụ có liên quan đến xây dựng kinh tế đều do bên chính quyền làm chủ, Mộ Tân Dân hoàn toàn không nhúng tay vào. Đặng Trọng Hòa vốn là người rất có chủ kiến, lại rất có kinh nghiệm xây dựng kinh tế địa phương nên Mộ Tân Dân không thể so sánh . Trước kia lúc Chu Kiến Quốc còn ở đây cũng không tùy tiện nhúng tay. Bây giờ Mộ Tân Dân “yếu thế” như thế càng thêm sẽ không đi nhúng tay .
Còn công tác bên huyện ủy liên quan đến xây dựng đảng, Mộ Tân Dân trên căn bản cũng là toàn quyền ủy thác cho Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Mặc dù không có văn kiện chính thức nhưng trên thực tế là như vậy, phàm là quyết định mà Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức làm ra, Mộ Tân Dân đều vô điều kiện ủng hộ, chẳng bao giờ phản bác. Sự vụ khác đã có Phó bí thư phân quản chịu trách nhiệm, Mộ Tân Dân cũng rất ít can thiệp.
Mộ Tân Dân ở huyện Lâm Khánh càng lúc càng giống là một “Bài vị”, trên đó viết bốn chữ “Bí thư huyện ủy”, chẳng qua là lúc triệu tập hội nghị thì chiếm cứ ghế chủ tịch.a.
Dĩ nhiên, Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức không thể “Ương ngạnh” như thế, chuyện nên xin chỉ thị nhất định phải xin chỉ thị, nên hồi báo nhất định phải hồi báo. Chuyện lớn muốn báo lên trên thì nhất định phải có Mộ Tân Dân và Từ Văn Hạo ký tên mới quán triệt áp dụng.
Chuyện của Mộ bí thư là chuyện của người ta, Lưu Trưởng ban không thể không nói quy củ. Nếu không lan truyền đi ra ngoài thì chẳng phải mang tiếng là Lưu Vĩ Hồng liên hiệp Chủ tịch huyện cùng mấy vị lãnh đạo huyện ủy khác vô hiệu hóa Bí thư huyện ủy?
Tội danh này đúng là đảm đương không nổi.
Đồng chí Lưu Vĩ Hồng là một người luôn nói quy củ, cũng là người biết trước biết sau!
Bí thư huyện ủy thành bài vị, các hạng mục công việc của huyện Lâm Khánh cũng không vì thế mà đình trệ. Đã như vậy thì việc Mộ bí thư bị bệnh cũng là đại sự gì.
Ngày kế tiếp mà Mộ bí thư nằm viện, huyện Lâm Khánh mới xảy ra một chuyện lớn thật sự: Phó tổng giám đốc cơ quan tài chính cao cấp Nhật, Vũ Điền Hoằng Nghị tiên sinh, đến huyện Lâm Khánh khảo sát.
Vũ Điền Hoằng Nghị là tới đưa tiền .
Khảo sát thực địa huyện Lâm Khánh là để chứng thực khoản vay ba tỷ đồng Yên không lãi suất.
Chuyến lớn như thế chuyện, chẳng những huyện Lâm Khánh bày bố “trận địa” sẵn sàng đón quân địch mà cả Địa khu Hạo Dương cho tới tỉnh Sở Nam cũng hết sức coi trọng, sở ngoại vụ tỉnh còn đặc biệt cắt cử một vị phó chủ nhiệm hiệp trợ các đồng chí Lâm Khánh tiếp đãi người khách Nhật Bản. Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng tự mình tới phi trường Đại Ninh nghênh đón Vũ Điền tiên sinh. Thường vụ phó chuyên viên Địa khu Hạo Dương cũng tới biểu thị sự quan tâm của Địa khu đối với chuyện này.
Khoản vay Ba tỷ đồng Yên không lãi suất tương đương với 2500 trăm vạn dollars là một khoản rất lớn. Hơn nữa trong hoàn cảnh các quốc gia phương Tây liên thủ chế tài nội địa thì chuyện này càng có tầm quan trọng. Từ ý nghĩa đó mà nói thì chuyến đi của Vũ Điền Hoằng Nghị lần này tới Lâm Khánh cũng có thể xem là một lần “hành trình phá băng”, ý nghĩa chính trị thậm chí còn lớn hơn kinh tế.
Khách và chủ sau khi hàn huyên ở phi trường thì Đặng Trọng Hòa đại biểu chính quyền và huyện ủy huyện Lâm Khánh mở tiệc chiêu đão Vũ Điền Hoằng Nghị tiên sinh và nhóm trợ thủ tại khách sạn xa hoa nhất thành phố Đại Ninh, sau đó nghỉ lại một đêm.
Nếu đã đến Đại Ninh thì Đặng Trọng Hoa nhất định phải cùng với Lưu Vĩ Hồng đi thăm hỏi lãnh đạo cũ Chu Kiến Quốc, cùng tại nhà uống mấy chén rượu.
Lưu Trưởng ban sau đó cũng không về khách sạn Thiên Hoa mà đi dạo ở bờ sông rồi tới biệt thự nhỏ của câu lạc bộ Duy Đức, cũng không ai biết được hắn đi đâu.
Ngày hôm sau thì mọi người chạy về huyện Lâm Khánh, Vũ Điền Hoằng Nghị bắt đầu tiến hành chính thức khảo sát đối với huyện Lâm Khánh. Vũ Điền Hoằng Nghị nói xong rõ chỉ cần lần này khảo sát hợp cách, lập tức là có thể ký hợp đồng chính thức, 2500 trăm vạn đô la đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể nhập vào.
Trong nước vốn có truyền thống hiếu khách, khách đến thì phải tiếp đón ăn uống thịnh soạn, huống chi là khách nước ngoài.
Lập tức lãnh đạo huyện tiến hành yến hội long trọng ở khách sạn Lâm Khánh. Bí thư địa ủy Lục Đại Dũng và chuyên viên Tào Chấn Khởi cũng tự mình chạy tới, biểu thị sự tôn trọng đối với khách Nhật Bản.
Trường hợp như vậy, Bí thư huyện ủy không có thể vắng mặt . Mộ Tân Dân ôm bệnh ra mặt trong yến hội long trọng này. Trên tiệc rượu, sắc mặt Mộ bí thư khô vàng, tinh thần hết sức uể oải, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài cũng thấy bệnh không nhẹ. Mộ Tân Dân chấn chỉnh tinh thần, đại biểu huyện ủy và chính quyền Lâm Khánh phát biểu đầy nhiệt tình đọc diễn văn, hoan nghênh Vũ Điền Hoằng Nghị tiên sinh tới Lâm Khánh khảo sát.
Mộ Tân Dân đọc xong một đoạn ngắn ngủi cũng hết sức khó khăn, giữa quá trình còn đứng lại lấy hơi rồi mới có thể tiếp tục.
Thấy tình trạng này, Lục Đại Dũng cùng Tào Chấn Khởi đều nhíu mày.
Sau đó mở yến, Mộ Tân Dân biểu hiện càng thêm không chịu nổi. Theo lý thì Bí thư địa ủy và chuyên viên cùng đến, đối với cán bộ phía dưới tuyệt hảo là một cơ hội biểu hiện thành ý, không thể bỏ qua chen đến chúc rượu nói một vài câu để gây ấn tượng. Tuyệt đại đa số cán bộ huyện Lâm Khánh bao gồm cả Đặng Trọng Hòa cũng làm như vậy .
Duy chỉ có Mộ Tân Dân ngoại lệ, ông ta không uống rượu, thức ăn cũng ăn được rất ít, sau khi khai mạc không lâu thì không thể duy trì, vịn vào tay thư ký Tiểu Chu cáo lỗi với Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi, lại quay sang xin lỗi Vũ Điền Hoằng Nghị rồi rời khỏi hiện trường, lên xe con đi vào bệnh viện, coi như là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Vũ Điền Hoằng Nghị lần này khảo sát thực địa đối với huyện Lâm Khánh tiến hành vô cùng thuận lợi. Người Nhật Bản mặc dù làm người ta chán ghét, nhưng thái độ công việc đúng là vô cùng có trách nhiệm. Ông ta mặc đồ âu phục tiến sâu vào mỏ than tiến hành thực địa khảo sát chân chính. Vũ Điền Hoằng Nghị rất hài lòng đối với khảo sát kết quả, nói rõ với Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng, ngày mai sẽ có thể ký hợp đồng chính thức.
Vào ngày quay lại từ mỏ than Hồng gia về huyện, cùng đi ăn tối với Vũ Điền Hoằng Nghị. Sau khi đưa ông ta vào phòng đặc biệt của khách sạn, Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng trò chuyện thêm vài câu với Vũ Điền Hoằng Nghị rồi cáo từ ra cửa.
- Lưu Trưởng ban, buổi tối không có an bài khác sao?
Đi ra khỏi phòng, Đặng Trọng Hòa mỉm cười hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tịch huyện có sắp xếp không?
Đặng Trọng Hòa tâm tình thật tốt, cười nói:
- Ha ha, ngày mai sẽ chính thức ký hợp đồng, anh xem có phải đến bệnh viện nhân dân một chuyến để báo cáo Mộ bí thư?
Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười gật đầu:
- Điều này là dĩ nhiên rồi.
Mộ Tân Dân bây giờ vẫn còn là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, chuyện lớn như vậy dĩ nhiên phải thông qua ông ta. Nếu không Chủ tịch huyện cũng quá lợi dụng cơ hội để qua mặt, khiến cho người ta xì xầm.
Lập tức hai người dắt đi lên xe con của Đặng Trọng Hòa chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân huyện.
Bệnh viện nhân dân huyện có mấy phòng đặc biệt được dành cho cán bộ cao cấp. Lãnh đạo trong huyện ngã bệnh nằm viện đều nằm trong mấy phòng này, điều kiện dĩ nhiên rất tốt, không phải mấy phòng bình thường có thể bì được.
Mộ Tân Dân phòng số một.
Lúc Mộ bí thư mới bắt đầu ngã bệnh nằm viện, Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng cùng các lãnh đạo khác trong huyện cũng đều đã đến thăm hỏi, đây là lễ tiết lễ phép căn bản, cũng không thể quên mất. Lần này lại càng quen cửa quen nẻo, trực tiếp đi lên lầu ba, vào phòng bệnh Mộ Tân Dân .
Phòng săn sóc đặc biệt là phòng đơn, ước chừng chừng hai mươi mét vuông, có phòng vệ sinh và một phòng bếp nho nhỏ riêng, bình thường cũng không ấu ăn ở đây mà chỉ là hâm nóng thức ăn và đun sữa.
Mộ Tân Dân nằm trên giường bệnh, sắc mặt khô vàng, hai mắt nhắm nghiền, treo bình truyền dịch, vợ của ông ta là Kim A Di ở một bên săn sóc. Kim A Di chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ cho thấy hồi còn trẻ cũng rất đẹp. Nhìn thấy Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng dắt tay nhau vào cửa thì bà vội vã đứng dậy, nhỏ giọng chào hỏi rồi vừa nhìn Mộ Tân Dân đang nằm trên giường tựa hồ sợ làm ồn đến ông ta.
Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn nhau, nói rõ ý định tới đây.
Kim A Di cũng rất làm khó, nói Mộ Tân Dân xế chiều vẫn không thoải mái, vất vả mãi mới nằm ngủ được một lúc, bảo Đặng Trọng Hòa có thể ngày mai lại tới hay không, vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Đặng Trọng Hòa thấy vậy thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đàng phải nói mấy câu khách khí nói rồi cùng với Lưu Vĩ Hồng cáo từ đi ra ngoài.
Ra khỏi chăm sóc đặc biệt, Đặng Trọng Hòa cũng không vội về đại viện huyện ủy mà cùng đi với Lưu Vĩ Hồng tới phòng làm việc của thấy thuốc, gọi điện thoại mời Mao viện trưởng tới để thăm hỏi bệnh tình Mộ bí thư.
Nếu như những bệnh nhân khác, Mao viện trưởng không nhất định phải nắm rõ, bệnh tình của Bí thư huyện ủy chắc chắn phải nắm. .
Mao viện trưởng ấp úng một hồi, tựa hồ có lời gì khó mà nói.
Đặng Trọng Hòa liền rất nghiêm nghị trừng mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
- Mao viện trưởng, Mộ bí thư là lãnh đạo cao nhất của huyện chúng ta, sức khỏe của ông ấy liên quan đến xây dựng đại cục của huyện, mời anh hồi báo trung thực!
Mao viện trưởng liếc mắt ra hiệu cho y sĩ trưởng đi ra ngoài, lúc này mới hạ giọng tiến hành hồi báo. Kết quả hồi báo làm cho Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng té ngửa, bệnh viện nhân dân huyện không thể khám ra Mộ bí thư bị bệnh gì!
- Tất cả kiểm tra cũng làm, tất cả thiết bị tiên tiến nhất đều đem ra hết, nhưng là......