Quan Gia

Chương 398: Chương 398: Mộ bí thư, đến lúc đó đừng có hối hận!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 398: Mộ bí thư, đến lúc đó đừng có hối hận! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Tiểu Chu không biết lần thăm hỏi này là Lưu Vĩ Hồng chủ động yêu cầu. Tuy nhiên hắn biết rõ, Mộ Tân Dân rất coi trọng việc này, cố ý bảo hắn chờ Lưu Vĩ Hồng đến. Trong lúc Mộ Tân Dân ra chỉ thị như vậy, Tiểu Chu thậm chí ở trong mắt Mộ Tân Dân đọc được một chút khẩn trương.  

Khẩn trương! 

Tiểu Chu có thể xác định mình không có nhìn lầm. Mộ Tân Dân thật sự là có chút khẩn trương. Bí thư Huyện ủy khi gặp gỡ cấp dưới của mình, không ngờ lại có sự khẩn trương như vậy thì quả thật khiến Tiểu Chu rất khó hiểu.  

Hết thảy đều đã đảo lộn rồi sao?  

Tiểu Chu một tháng trước được chọn làm thông tín viên cho Mộ Tân Dân. Khi Mộ Tân Dân đi thị sát khu Giáp Sơn, Tiểu Chu vẫn chưa đi theo. Đối với khu Giáp Sơn thì Tiểu Chu chỉ nghe nói chứ chưa thấy bao giờ. Sau này những thông tin của Mộ Tân Dân được đăng trên báo Sở Nam, Tiểu Chu trong lòng vốn không biết đó chính là một loại đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái.  

Khi một người đã bị đuối lý, đối mặt với khổ chủ thì đều có chút khẩn trương. Mộ Tân Dân cũng không ngoại lệ.  

Đến trước văn phòng của Mộ Tân Dân, Tiểu Chu giơ tay gõ cửa.  

- Mời vào! 

Trong phòng truyền đến giọng nói uy nghiêm Mộ Tân Dân.  

Tiểu Chu cẩn thận đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói: 

- Bí thư Mộ, Bí thư khu ủy Giáp Sơn Lưu đã đến rồi ạ.  

Mộ Tân Dân gật đầu.  

- Bí thư Lưu, mời vào! 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi vào, vẻ mặt vẫn bình thản: 

- Bí thư Mộ, xin chào! 

- Ừ! 

Mộ Tân Dân lại khẽ gật đầu, nét mặt vẫn nghiêm túc như trước.  

Tiểu Chu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ lại có thể chứng kiến một cảnh tượng đậm mùi thuốc súng như vậy. Bí thư khu ủy gặp Bí thư Huyện ủy mà lại không tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có sự lãnh đạm. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Biết rằng Lưu Vĩ Hồng rất có thế lực nhưng thời Chu Kiến Quốc đã qua rồi. Thế mà hắn vẫn cứ kiêu ngạo như cũ, thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Mà Bí thư Mộ dường như cũng không giả vờ giả vịt, trực tiếp dùng giọng mũi trả lời Lưu Vĩ Hồng.  

Thái độ của hai người này không được bình thường.  

Tiểu Chu trước kia công tác tại văn phòng Huyện ủy, nhưng chỉ là thư ký. Đối với những chuyện như vậy thì thiếu kinh nghiệm ứng đối, nên có hơi chút ngẩn người.  

Lưu Vĩ Hồng cũng không đáp lại Mộ Tân Dân, lập tức ngồi xuống ghế sofa.  

Tiểu Chu cau mày lại. Đây là lễ tiết của một cấp dưới sao? Rõ ràng là muốn gây chiến mà?  

Lưu Vĩ Hồng thật sự dám sao?  

Mộ Tân Dân sa sầm nét mặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát tiết ra.  

Tiểu Chu nơm nớp lo sợ, liền rót cho Lưu Vĩ Hồng một ly trà, rồi khoanh tay đứng đó, có chút không biết làm sao.  

Mộ Tân Dân hừ một tiếng thật mạnh, nghiêm khắc nhìn Tiểu Chu. Tiểu Chu liền lập tức lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Vừa ra đến bên ngoài, y dựa vào vách tường, giơ tay lau mồ hôi.  

Mồ hôi ra thật nhiều! 

Trời đang lạnh nhưng Tiểu Chu lại cảm thấy cả người đều ẩm ướt bởi mồ hôi.  

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tìm tôi có việc gì không?  

Mộ Tân Dân ngồi sau bàn làm việc, cách xa Lưu Vĩ Hồng, trầm giọng hỏi. Mộ Tân Dân đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy nhưng đây là lần đầu tiên thấy cán bộ ở văn phòng ông ta vô lễ, ương ngạnh như vậy, nên trong lòng không khỏi bốc hỏa lên.  

Lưu Vĩ Hồng tựa lưng vào ghế sofa, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Tân Dân, bình thản hỏi: 

- Bí thư Mộ, tôi đến đây là muốn làm việc với ngài về khu Giáp Sơn, rất mong ngài ủng hộ.  

- Cậu nói vậy là có ý gì?  

Mộ Tân Dân chỉ cảm thấy nổi nóng lên, lạnh lùng hỏi han.  

Lưu Vĩ Hồng cau mày lại, nói: 

- Bí thư Mộ, tôi nghĩ lời nói của tôi rất rõ đấy.  

- Cậu muốn nói tôi không ủng hộ công tác của khu Giáp Sơn, cậu muốn chỉ trích tôi?  

Mộ Tân Dân phẫn nộ hỏi ngược lại, trong mắt như muốn phát ra lửa. Ông ta đã sớm nghe mọi lời đồn đại về Lưu Vĩ Hồng, biết hắn không phải là người tốt. Nhưng Mộ Tân Dân cũng không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng lại dám đánh tới cửa, giáp mặt vấn tội.  

Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói: 

- Bí thư Mộ, ngài có ủng hộ công tác của khu Giáp Sơn hay không thì tự trong lòng ngài biết. Ngài đã biểu hiện mình là một người yêu thương quần chúng nhân dân ở khu Giáp Sơn nói riêng và huyện Lâm Khánh nói chung thông qua bài báo trên tờ nhật báo Sở Nam. Việc này thì tôi không so đo làm gì. Nhưng nếu ngài phê bình Lưu Vĩ Hồng tôi và các cán bộ khu Giáp Sơn không quan tâm đến quần chúng thì vậy mời Bí thư Mộ xuất thành ý quan tâm của ngài ra đi, vì khu Giáp Sơn, vì thôn Hầu Tử Bối mà làm một chút chuyện nào đó. Không cần một mặt cao cao tại thượng mà vung tay múa chân.  

- Cậu....! 

Cố nén lửa giận trong lòng, Mộ Tân Dân mặt mày xanh mét, hai mắt mở to, nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, há hốc miệng không nói ra lời.  

Mộ Tân Dân trước kia làm Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, cực kỳ quan uy. Đồng nghiệp của ông ta, bao gồm hai gã Phó trưởng ban, ai trước mặt ông ta cũng đều cẩn thận, không dám làm trái ý ông. Sau khi đến huyện Lâm Khánh đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy, uy phong lại càng lan rộng hơn. Mỗi người trong tòa nhà Huyện ủy này đều cung kính ông ta, ngoại trừ Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo và một số tên lãnh đạo chủ chốt của huyện. Còn lại những cán bộ khác ai thấy ông ta cũng đều tươi cười, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.  

Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng hiện tại lại giáp mặt chỉ trích ông ta lừa gạt, là kẻ thủ đoạn hai mặt. 

Quả thật là buồn cười.  

Mộ Tân Dân lăn lộn trong quan trường đã mấy chục năm, chưa bao giờ gặp qua cấp dưới ương ngạnh kiêu ngạo như vậy, công nhiên xông vào phòng của lãnh đạo, làm mất mặt lãnh đạo như vậy.  

Chuyện này là như thế nào?  

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không giống như Mộ Tân Dân đang phùng mang trợn má. Hắn vẫn ung dung nâng tách trà lên, uống một ngụm rồi lại lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt vẫn cứ bình thản, lạnh lùng.  

Lưu Vĩ Hồng quả thật là bị Mộ Tân Dân chọc giận. Ông cứ phải ngáng chân tôi thì mới chịu được sao. Cứ việc ra chiêu đi, Lưu Nhị Ca sẽ tiếp chiêu ngay. Việc lấy lợi ích của tám mươi ngàn người dân khu Giáp Sơn để đảo lộn sự thật của Mộ Tân Dân thì Lưu Vĩ Hồng không thể nào tha thứ được.  

Cũng không phải Mộ Tân Dân xuất ra chiêu này thì Lưu Vĩ Hồng không thể hóa giải được. Lưu Vĩ Hồng ngày hôm nay đến đây chỉ là muốn nhắc nhở Mộ Tân Dân. Ông ta không tuân theo quy củ trước thì đừng trách người khác không tuân theo quy củ với ông.  

- Lưu Vĩ Hồng, thân phận của cậu là gì? Cậu có tư cách gì mà giáo huấn tôi?  

Ước chừng hơn mười giây, Mộ Tân Dân mới bừng tỉnh trở lại, lập tức hướng về phía Lưu Vĩ Hồng rống lên. Toàn bộ gân xanh trên trán ông ta hằn lên, gần như hung hăng mà đấm xuống bàn. Nếu trong tay ông ta có một khẩu súng, nói không chừng sẽ không chút do dự mà cho Lưu Vĩ Hồng hai phát. 

Quá cuồng vọng, cậu cho cậu là ai chứ?  

Lưu Vĩ Hồng lại thả ra một ngụm khói, nhìn Mộ Tân Dân khóe miệng hơi nhếch lên. Mễ Khắc Lương vừa mới ở trong tù gặm bánh ngô, chẳng lẽ lại còn muốn chui ra một người như ông ta sao?  

- Đồng chí Mộ Tân Dân, cũng xin ngài chú ý đến thân phận của mình. Ngài thân là Bí thư Huyện ủy huyện Lâm Khánh, là người đầu tiên chịu trách nhiệm cho sự phát triển của huyện. Khu Giáp Sơn thuộc quyền quản lý của huyện Lâm Khánh. Nếu ngài đã thấy được sự bần cùng của những người dân thôn Hầu Tử Bối thì ngài nên áp dụng những hành động thực tế, trợ giúp bọn họ thoát nghèo khó, để có được cuộc sống khá giả hơn. Những gì mà ngài đang làm hoàn toàn là những nguyên tắc bài trừ sự đối lập. Thật sâu trong nội tâm của ngài có nghĩ đến quần chúng nhân dân hay không? Sau một năm, khu Giáp Sơn đã tự có nguồn tiền cho riêng mình, lại còn có lợi nhuận. Nhà máy được xây dựng nên, đường sá được sữa chữa lại. Điều kiện bệnh viện khu cũng được cải thiện trên diện rộng. Những chuyện này đều là sự thật diễn ra trước mắt, vậy mà ngài lại làm như không thấy. Đồng chí Mộ Tân Dân, ngài có tư cách gì mà chỉ trích tôi, chỉ trích cán bộ khu Giáp Sơn.  

Lưu Vĩ Hồng giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng cách nói lại rất nghiêm khắc, không hề có một tình cảm nào đối với Mộ Tân Dân.  

- Cậu...cậu quá là cuồng vọng đấy? Thái độ này của cậu là thái độ gì? Trước mặt tôi kể công kể lao, cậu còn không có tư cách.  

Mộ Tân Dân rốt cuộc không kìm nổi, vỗ bàn thật mạnh, khiến tách trà trên bàn cùng giấy bút rung lên.  

Tiểu Chu vẫn đứng ở ngoài cửa sợ kinh lên.  

Văn phòng cũ nên cách âm cũng kém. Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng đối đáp những gì. Mộ Tân Dân thịnh nộ, kêu gào, Tiểu Chu cũng đều nghe được rõ ràng. Vừa mới bình ổn được một chút thì mồ hôi lạnh lại vù vù xông ra. Hắn muốn đẩy cửa đi vào nhưng lại không dám. Hắn muốn chạy trốn nhưng rồi cũng không dám, chỉ có thể đứng chôn chân một chỗ, không ngừng lau mồ hôi lạnh.  

Thật là lì lợm mà! 

- Lưu Vĩ Hồng, cậu phải làm bản kiểm điểm, chờ Huyện ủy xử phạt nghiêm khắc đối với cậu. Hiện giờ cậu lập tức ra ngoài đi.  

Mộ Tân Dân toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào cửa, giận dữ hét lên.  

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Mộ Tân Dân lạnh lùng nói: 

- Mộ Tân Dân, tôi mặc kệ ông là vì nguyên nhân gì đến huyện Lâm Khánh, cũng không quan tâm ông được ai chỉ bảo. Nhưng tôi nói cho ông biết, hiện tại ông là Bí thư Huyện ủy Lâm Khánh, ông phải có trách nhiệm và nghĩa vụ vì toàn bộ huyện mà phát triển đi lên. Thượng cấp bổ nhiệm một Bí thư Huyện ủy là hy vọng ông ấy có thể dẫn dắt toàn bộ người dân ở huyện có được cuộc sống ấm no, chứ không phải đế ông ấy đến đây mà lấy uy phong ra đùa giỡn. Ông trước tiên là một đảng viên, là một cán bộ lãnh đạo chứ không phải là tay sai. Nếu ông cứ khăng khăng cố chấp như vậy thì ông nên vì những vì mình đã làm mà chịu hết trách nhiệm. Ông hãy tự mình giải quyết đi.  

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền bước ra cửa.  

- Câu....cậu đứng lại cho tôi! 

Mộ Tân Dân lại rống to lên.  

Lưu Vĩ Hồng xoay người, lạnh lùng nhìn ông ta.  

- Cậu nói vậy là có ý gì?  

Mộ Tân Dân nổi giận đùng đùng hỏi, trong mắt hiện lên một chút hoảng sợ.  

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười: 

- Tôi có ý gì thì ông hẳn là hiểu được. Nếu ông làm tốt công tác của mình thì mặc kệ vì sao ông lại tới đây, tôi đều ủng hộ ông. Nhưng nếu ông cứ khăng khăng cố chấp, như vậy, hy vọng đến lúc đó ông đừng hối hận. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.