Lầu một tòa nhà của ủy viên thường vụ Huyện ủy, là nhà của Đặng Trọng Hòa, trên bàn trà đặt vài món ăn vặt, trong tay Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đều đang cầm một chung rượu bằng sứ nhỏ, vẻ mặt hai người, nhìn qua đều rất thoải mái.
Đinh Dương ở trong phòng nhỏ chỉ dạy con ôn bài tập. Cô biết Lưu Vĩ Hồng và Đặng Trọng Hòa có việc muốn nói, nên không cần ngồi một bên. Đinh Dương mặc dù rất thích hư vinh, nhưng cũng hiểu được lí lẽ. Biết sự tình trong quan trường, bản thân không hiểu, thì không thể mò mẫm lẫn vào, nếu quá cứng rắn mà nắm giữ, làm không tốt sẽ hỏng việc.
- Trưởng ban Lưu, nghe nói ban Tổ chức cán bộ các cậu đang làm một chế độ xem xét khảo sát cán bộ?
Đặng Trọng Hòa nhấp một ngụm rượu, rất tùy ý hỏi han.
Rượu là Lưu Vĩ Hồng mang tới, hắn cũng là không thể tay không tới chỗ Đặng Trọng Hòa ăn khuya. Đối với cách thức mời khách tới nhâm nhi vài ly của Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng khá thích thú, cảm thấy là biện pháp tốt tăng thêm tình hữu nghị
Cùng Chu Kiến Quốc thích ở nhà mời khách có cách làm khác nhau nhưng hiệu quả như nhau. Giống đời sau cứ chạy đến khách sạn, tiền thì tiêu rồi, có lẽ hoạt động giải trí muốn gì có nấy, nhưng trên mặt tình cảm lại không thấy gia tăng bao nhiêu
Chuyện kiểu này, mấu chốt nằm ở tậm trạng và bầu không khí
Ví dụ như Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, cơm canh do Đường Thu Diệp làm ra, thì không nào bằng khách sạn nào đó. Nhưng mỗi lần trở lại mái ấm ở chợ tổng hợp Hạo Dương kia, Lưu Vĩ Hồng có thể hoàn toàn thả lỏng, cái loại cảm giác trong đầu đó, có thể nói không gì sánh bằng
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tin tức Chủ tịch huyện cũng nhanh thật!
Đặng Trọng Hòa liền mỉm cười.
Coi lời này nói được!
Trong cùng một trụ sở, ban Tổ chức cán bộ làm lớn như vậy, Chủ tịch huyện Đặng có thể không biết được sao? Còn cái tin tức nhanh nhẹn, thì trong hai ngày này, được trụ sở huyện ủy nghị luận nhiều nhất, chính là chuyện này.
Trưởng ban Lưu quả nhiên tuổi trẻ tài ba, mới nhậm chức ngày đầu tiên, liền chuẩn bị một cuộc đấu tranh quyền. Người sáng suốt ai không rõ Lưu Vĩ Hồng có động tác này là nhằm vào Mộ Tân Dân chứ? Cũng phải Lưu Vĩ Hồng có tính cách như vậy, mới có thể làm ra sự tình này
Đặng Trọng Hòa mỉm cười một cái, lập tức hai hàng lông mày giãn ra, lo lắng nói:
- Trưởng ban Lưu, có phải có chút vội vàng hay không?
Lưu Vĩ Hồng hơi mỉm cười, nói:
- Có người còn vội cả tôi nữa đó!
Đặng Trọng Hòa lập tức hai hàng lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra thần sắc khác biệt
Lưu Vĩ Hồng lập tức từ túi áo lấy ra một tấm giấy, mở ra, đưa tới trước mắt Đặng Trọng Hòa. Đặng Trọng Hòa hơi nghi ngờ nhận lấy, ánh mắt đảo qua, sắc mặt lập tức liền trở nên ngưng trọng, thuận tay buông chung rượu xuống, chuyên tâm đọc nội dung trên tấm giấy.
Đây là một danh sách, viết bằng tay
Đặng Trọng Hòa vừa nhìn thì biết ngay là Mộ Tân Dân tự tay viết. Mộ Tân Dân không hổ là ban Tuyên giáo tỉnh ủy xuống đây, một thư pháp viết bằng bút bi rất là xinh xắn. Nhưng đầu bút hơi giương nanh múa vuốt, dường như hơi quản không được ý tứ. Đều nói so với người khác, Mộ Tân Dân có đôi khi, quả thật sẽ không khống chế được tính khí của chính mình, đã năm mươi mấy tuổi rồi, làm việc vẫn rất là kích động. Khi viết lách, trong lúc vô tình liền toát ra hết. Đặng Trọng Hòa trước kia đặc biệt nghiên cứu qua thứ này, phát hiện thật là có vài phần đạo lý, thường thường có thể từ trong chữ viết của một con người phân tích ra được tính tình chân thật của người đó. Vì thế Đặng Trọng Hòa ở huyện đề bạt lên một số cán bộ thân tín, đều đối với y rất mực trung thành, nói ra thì, coi như là có bản lĩnh.
Đương nhiên, hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu thư pháp của Bí thư Mộ.
Tên trong danh sách này, Đặng Trọng Hòa đều quen thuộc tất cả, thuộc nằm lòng, đều là cán bộ nòng cốt trung tầng của huyện Lâm Khánh, chi chít chằng chịt, sợ không đến hai mươi người. Mà phía sau tên của mỗi người đều viết một chức vụ. Vấn đề là, đây không phải là chức vụ mà bọn họ đang đảm nhiệm
Đặng Trọng Hòa càng xem lại càng kinh ngạc, thật lâu sau, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Trưởng ban Lưu, Bí thư Mộ muốn điều chỉnh cán bộ sao?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đúng, bản danh sách này là y tự tay giao cho tôi
Đặng Trọng Hòa hai hàng lông mày nhất lên tới mức có thể
Đây đúng thật là động tác lớn, thủ đoạn lớn. Một hơi điều chỉnh tới hai mươi cán bộ bậc trung, trong đó Bí thư Khu ủy chiếm đến bốn, trọng yếu là huyện thẳng cục ủy tới mười người, còn lại vài phó chức, cũng đều là bộ phận khá quan trọng, thậm chí còn có cả một cục trưởng. Đặng Trọng Hòa ở làm bốn năm Chủ tịch huyện, cũng là lần đầu tiên thấy được “cuộc gây chiến lớn” như vậy
Lão Mộ đây là muốn làm gì?
Y đảm nhiệm, mới được nửa năm, liền chuyển dời cán bộ bậc trung với quy mô lớn như vậy, điên rồi sao?
- Tôi thấy, lão Mộ đây là ở mượn đề chia bài!
Lát sau, Đặng Trọng Hòa nói, giọng điệu rất là vô tư
Đặng Trọng Hòa cũng cười, giơ ly rượu lên cùng hắn nhẹ nhàng nhẹ nhàng cụng ly, rồi tự nhấp một ngụm nhỏ. Buổi tối ở nhà nhâm nhi, hai người đều rất hạn chế, chính là thưởng thức bầu không khí mà.
- Lão Mộ xuất thân từ cơ quan lớn, làm ra được thủ đoạn nhỏ này, cũng là rất có thủ đoạn
Mộ Tân Dân lúc này bỗng nhiên đòi điều chỉnh cán bộ bậc trung quy mộ lớn, quả thật là mượn đề để thăm dò, ít nhất là hướng về phía Lưu Vĩ Hồng cái “chế độ xem xét khảo sát cán bộ” kia. Lưu Vĩ Hồng vừa làm ra chuyện này Mộ Tân Dân lập tức liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Lưu Vĩ Hồng quả nhiên là ra tay không tầm thường, mặc dù rõ ràng là muốn tranh quyền, từ trong tay Bí thư huyện ủy y đây đem quyền lực của cán bộ quản hạt chia ra một phần, nắm giữ trong tay mình, nhưng Mộ Tân Dân cũng không dễ phát tác.
Bởi vì Lưu Vĩ Hồng là hoàn toàn y theo quy định văn kiện mà làm. Trưởng ban Tổ chức cán bộ trước kia không làm việc văn kiện quy định, rất là tôn trọng quyền lực quản mũ của Bí thư huyện ủy, cùng lúc đó, từ chỗ Bí thư huyện ủy chia được một chén canh. Nói như vậy, Bí thư huyện ủy cũng sẽ không thể đem tất cả “món ngon” một mình nuốt trọn, dù sao cũng phải để lại một ít, cho lãnh đạo Huyện ủy khác hưởng sái một tý. Đây cũng là sự cần thiết để cân bằng. Bí thư huyện ủy anh nắm tay quá chặt, khẽ tay cũng không lọt một chút nước luộc ra ngoài, kêu lãnh đạo Huyện ủy khác làm thế nào mà phục chứ?
Về phần “món ngon” được phân chia thế nào, Bí thư huyện ủy nuốt bao nhiêu, để lại cho lãnh đạo Huyện ủy bao nhiêu, vậy phải xem năng lực của mọi người cùng với quan hệ gần xa với Bí thư huyện ủy. Bí thư huyện ủy quản không được cán bộ đồng cấp, lại muốn tạo dựng quyền uy trung tâm tuyệt đối, ngoại trừ được lãnh đạo cấp trên mạnh mẽ ủng hộ, thủ đoạn cá nhân cũng là rất trọng yếu. Y trong tay nắm số mũ quan này, chính là lợi thế lớn nhất để “giao dịch”. Mặc kệ anh là Chủ tịch huyện cũng được, Phó bí thư huyện ủy cũng tốt, nếu muốn ngồi vững vị trí, tạo uy tín của mình, trong tay cần phải có ích lợi nhất định. Ở trong quan trường, ích lợi này không thể nghi ngờ chính là mũ quan rồi. Trong tay lãnh đạo Huyện có thể nắm giữ mấy cái mũ quan, cán bộ phía dưới liền nghe lời anh. Bằng không, nhiều nhất chỉ có thể duy trì cung kính mặt ngoài. Mà muốn nắm mũ quan trong tay, nhất định phải dựa dẫm vào Bí thư huyện ủy. Trong giao dịch lợi ích và cân bằng, uy danh của Bí thư huyện ủy nhân vật số một liền được tạo dựng lên
Nhưng quy tắc này, lại không thể áp dụng giữa Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng.
Mâu thuẫn kia của hai người, căn bản là không có khả năng hòa giải. Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không chủ động hướng Mộ Tân Dân dựa vào để mưu cầu được chia một chén canh,mà canh trong chén Mộ Tân Dân, thì càng thêm không muốn chia bớt ra một tẹo nào. Nhưng mà Lưu Vĩ Hồng thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nếu không có một chén canh này, vậy lại là tuyệt đối không được
Cho nên Lưu Vĩ Hồng liền chọn lấy trạng thái chủ động tiến công. Bí thư huyện ủy quản mũ là đúng, nhưng khảo sát cán bộ, thí phải do ban Tổ chức cán bộ chúng tôi đi hoàn thành. Bí thư huyện ủy như ông nếu muốn nắm hết quyền hành, một chút ưu đãi cũng không cấp cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ, vậy được, cán bộ ông muốn đề bạt, ban Tổ chức cán bộ khảo sát không thông qua! Một người hai người, Bí thư huyện ủy cố nhiên có thể cưỡng chế đánh nhịp thông qua, nhưng cũng không thể cứ mãi làm như vậy
Mộ Tân Dân được cho là nhiều năm trong quan trường, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng bày ra bộ dạng hùng hổ dọa người, liền dứt khoát đánh đòn phủ đầu, , lập tức đem danh sách cán bộ khảo sát giao vào tay Lưu Vĩ Hồng. Kể từ đó, ban Tổ chức cán bộ muốn làm cái “chế độ xem xét khảo sát cán bộ” kia, trong mắt người ngoài, liền biến thành Bí thư Mộ lệnh cho ban Tổ chức cán bộ làm ra. Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị của Bí thư Mộ mà thôi. Mặc kệ là số cán bộ cần điều chỉnh này có được toàn bộ khảo sát thông qua hay không, quyền quyết định vẫn là nằm trong tay Bí thư Mộ, không phải trong tay ban Tổ chức cán bộ
Mộ Tân Dân tôi cho anh danh sách hai mươi cán bộ, Lưu Vĩ Hồng anh cũng không thể phủ nhận hết toàn bộ đúng không? Trong hai mươi người, ban Tổ chức cán bộ có thể cho rơi hai ba người, đã là rất giỏi rồi. Phủ quyết quá nhiều, thì đó là Lưu Vĩ Hồng không nói quy củ, cố ý gây sự, công nhiên không phối hợp công tác với Bí thư huyện ủy, Mộ Tân Dân liền có lý do đầy đủ, hướng cấp trên “kháng nghị”
Đây cũng là nguyên nhân mà Mộ Tân Dân muốn một hơi điều chỉnh nhiều cán bộ bậc trung như vậy. Phương diện này, có lẽ chỉ có mấy người là Mộ Tân Dân thật sự muốn động, còn lại chẳng qua chỉ là làm nền mà thôi. Nhưng nhân số nhiều như thế, thì quyền cơ động của Lưu Vĩ Hồng và ban Tổ chức cán bộ ngược lại càng nhỏ hơn
Xem anh cho rơi được ai nào!
Kể từ đó, người tốt thì do Mộ Tân Dân làm, người xấu thì do Lưu Vĩ Hồng làm
Chiêu thức ấy thực đúng quá đẹp, dễ dàng hóa giải “thế công” của Lưu Vĩ Hồng, trái lại ăn một một quân của Lưu Vĩ Hồng. Cho nên Đặng Trọng Hòa nói Mộ Tân Dân trước kia “không biết nhìn người” bị vẻ ngoài trẻ trung của Lưu Vĩ Hồng che mắt, cứ cảm thấy lời trẻ con, không đáng để lo nghĩ, có thể dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Liên tiếp vấp phải mấy cây đinh, Mộ Tân Dân cuối cùng cung có thể phục hồi lại tinh thần, kịp thời điều chỉnh lại tâm tính, thay đổi sách lược. Một khi chính thức xem Lưu Vĩ Hồng như đối thủ bình đẳng, chiêu số của Mộ Tân Dân tự nhiên cũng sẽ khác hẳn
- Lão Mộ là có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng cũng chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, lên không được mặt bàn.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói. Trong lời nói, thần sắc có chút khinh thường.
Lời này nói được hoành tráng!
Đặng Trọng Hòa cũng mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Trưởng ban Lưu có cao kiến gì?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tịch huyện sớm đã dự tính kỹ càng, cần gì phải hỏi tôi?
Đặng Trọng Hòa cười cười, trên mặt hơi có chút rụt rè ý, cầm lấy trang danh sách kia, lại nhìn kỹ từ đầu đến cuối một lần nữa, nhẹ nhàng thả xuống, hạ giọng nói:
- Nếu thật phải như vậy, còn có một người, cũng là mấu chốt