Phù Trạch Hoa đang trong một cuộc họp thường vụ khu ủy, nghiên cứu làm thế nào để tiến thêm một bước trong việc thu hút đầu tư thì biết được tin tức Phù Đông Nguyên bị cảnh sát an ninh quốc gia bắt đi. Trong thời gian gần đây, khu Ninh Dương bỗng nhiên xuất hiện cao trào thu hút đầu tư, lập tức khiến các lãnh đạo ở các khu khác trong thành phố Kinh Hoa đều khẩn trương hẳn lên.
Thành thật mà nói, cho tới bây giờ, sâu trong thâm tâm, khu Lý Ngư, khu Hoàng Long là khu huyện "Lão đại", vẫn chưa coi khu Ninh Dương là khu anh em. Trong cảm nhận của bọn họ, thật ra khu Ninh Dương vẫn là huyện Ninh Dương. Ngay cả vùng ngoại thành cũng không bằng, mà chỉ là huyện, thị trấn gần với khu vực giáp nội thành mà thôi.
Lúc trước, mọi người để Lưu Vĩ Hồng từ Văn phòng Cục giám sát quản lý tài sản nhà nước xuống đảm nhiệm chức Bí thư khu ủy Ninh Dương, xem ra chủ yếu cũng là vì cân nhắc tới phương diện chính trị. Nhà họ Lưu và Lưu Thành Thắng tỏ thái độ ủng hộ Lục Đại Dũng. Lưu Vĩ Hồng đi xuống dưới chính là đánh bóng danh tiếng. Chỉ cần ở khu Ninh Dương vài năm, khi lý lịch kinh nghiệm đủ rồi, cũng lớn hơn vài tuổi, đến lúc đó lại được triệu hồi về các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, nắm thực quyền chính cấp Vụ, Cục hoặc là điều ra bên ngoài đảm nhiệm Chủ tịch Địa khu hoặc là Chủ tịch thành phố các loại.
Không ngờ vị Lưu nhị thiếu gia này thật sự không phải người chịu được yên tĩnh, vừa mới bắt đầu nhậm chức đã tạo ra phong ba náo loạn tới như vậy, trực tiếp mâu thuẫn với bên nước ngoài, và bắt đầu khởi kiện người Nhật Bản.
Tuy là như thế, mọi người cũng chỉ là xem náo nhiệt, không ai thực sự định làm ra chuyện gì.
Thành phố Đại Ốc cách thành phố Kinh Hoa thật sự rất xa, xa đến mức trong đầu mọi người đều không có khái niệm gì. Tranh cãi ngoại giao, cũng không phải là việc bọn họ nên chú ý, đã có bộ phận riêng quản lý việc này.
Ai biết được ngay sau đó, Từ Viễn Công đi tới Ninh Dương, còn có mấy công ty lớn nổi tiếng cũng đã phái người đại diện xuất hiện ở Ninh Dương. Mỗi hợp đồng được dự định ký là vài tỉ tệ vốn đầu tư. Còn nhiều hơn so với tổng số vốn đầu tư mà toàn bộ thành phố Kinh Hoa thu hút được trong nửa năm qua.
Không ai nghi ngờ khả năng thực hiện của những hợp đồng này.
Theo nghĩa nào đó mà nói, lời nói của Từ Viễn Công chẳng khác nào là tiền. Chuyện lớn như vậy, Từ Viễn Công không có khả năng mở ngân phiếu khống. Nếu làm vậy, chẳng khác nào Từ Viễn Công đùa giỡn với Lưu Vĩ Hồng. Đang yên đang lành, Từ tiên sinh đặc biệt tới cửa trêu chọc Lưu Vĩ Hồng làm gì? Vô duyên vô cớ đắc tội người nhà họ Lưu, liệu có thể chơi vui được sao?
Tình huống của mấy công ty lớn nổi tiếng khác cũng tương tự với tập đoàn Từ thị.
Lưu Vĩ Hồng không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì không ai thoát được!
Trận đánh nhỏ, náo loạn nhỏ. Lưu nhị thiếu gia thì khác, đã chơi phải chơi cho lớn.
Khu Lý Ngư là khu buôn bán sầm uất nhất của thành phố Kinh Hoa, nhưng Phù Trạch Hoa lại cảm thấy bị áp lực lớn hơn so với các Bí thư Khu ủy khác. Bí thư khu ủy khu Hoàng Long tiến vào thường vụ Thành ủy, chính là lẽ thường. Toàn bộ trung tâm chính trị tỉnh, gồm tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều làm được rất tốt đãi ngộ này. Phù Trạch Hoa tiến vào bộ máy thường vụ Thành ủy, cũng là dựa vào khu Lý Ngư buôn bán phồn hoa, thu vào tài chính nhiều nhất để cống hiến cho thành phố. Luận công mà thưởng, thành viên bộ máy ủy viên thường vụ nên dành đãi ngộ cấp bậc này cho ông ta.
Hiện giờ nếu khu Ninh Dương vượt lên trước, thì mặt mũi của Bí thư Phù Trạch Hoa nhìn không được tốt lắm.
Cho nên Bí thư Phù khá sốt ruột, lập tức mở cuộc họp hội nghị thường vụ khu ủy, thương lượng cách để tăng thêm khả năng thu hút đầu tư. Nhà đầu tư nào càng nhiều ủng hộ, thì nhận được càng nhiều chính sách ưu đãi.
Khi Bí thư Phù đang phát biểu đầy hùng hồn thì điện thoại di động của ông ta chợt vang lên một cách gấp gáp. Thư ký đang ghi chép lại biên bản hội nghị vội vàng chạy đến nhận điện thoại. Anh ta chỉ trả lời hai câu, trên mặt liền lộ ra vẻ khiếp sợ đến cực độ, lập tức bất chấp những việc khác, bước nhanh trở lại bên cạnh Phù Trạch Hoa, ngắt lời Bí thư Phù, hạ giọng nói:
- Bí thư Phù, tình huống khẩn cấp ...
Phù Trạch Hoa vội vàng nhận điện thoại, đứng dậy đi sang một bên.
Loại tình hình này cũng không phải là hiếm thấy. Rất nhiều lúc, lãnh đạo đang trong cuộc họp hội nghị đưa ra chỉ thị quan trọng, bỗng nhiên có lãnh đạo lớn hơn gọi điện thoại tới, thì không thể bỏ lỡ được.
Trong quan trường, anh có thể chậm trễ với ai cũng được, tuyệt đối không thể chậm trễ với lãnh đạo cấp trên.
Các ủy viên thường vụ liền thả lỏng một chút. Có người dựa lưng vào ghế, có người bưng chén nước lên uống, có người còn trực tiếp đốt một điếu thuốc lá. Ánh mắt của họ lại đều nhìn chăm chú vào Phù Trạch Hoa. Chắc hẳn đó là điện thoại của Bí thư Long.
Phù Trạch Hoa là thân tín của Long Bảo Quân, do ông ta một tay đề bạt lên. Phù Trạch Hoa có thể tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ, cũng là do Long Bảo Quân đã dốc hết sức để thúc đẩy. Khi đó Long Bảo Quân vẫn còn là Chủ tịch thành phố. Hàng năm, khu Lý Ngư là khu xếp hạng thứ nhất về cống hiến tài chính. Long Bảo Quân coi đây là lý do, liền đưa Phù Trạch Hoa vào hàng ngũ thường vụ Thành ủy .
Hiện giờ ,địa vị của Long Bảo Quân là bí thư chính, Phù Trạch Hoa lại nước lên thì thuyền lên, thật sự vênh váo. Dưới tình hình chung, anh ta đối với Chủ tịch thành phố Lục Đại Dũng chỉ là ứng phó qua loa cho xong chuyện. Trong mắt anh ta, người gọi là lãnh đạo thành phố chỉ có duy nhất một mình Long Bảo Quân mà thôi.
Các đồng chí khác trong bộ máy ủy viên thường vụ lý, bao gồm cả Lục Đại Dũng, Phù Trạch Hoa cũng chỉ coi như là "Đồng sự" .
Nhưng lần này, dường như mọi người đều đã đoán sai.
Phù Trạch Hoa trả lời được vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng dưng lớn tiếng nói:
- Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem nào!
Nghe giọng điệu của ông ta, là vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
- Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?
Một lát sau, Phù Trạch Hoa lại rống to một tiếng, bộ dạng có chút nhớn nhác.
Xảy ra chuyện đại sự sao?
Gần như cùng một lúc, trong đầu mọi người đều nảy ra một thắc mắc.
Bình thường, Phù Trạch Hoa rất chú ý tới quan uy quan thể, rất kiêu ngạo. Mọi người rất ít khi nhìn thấy Bí thư Phù có biểu hiện thất thố như vậy. Chẳng lẽ ở thành phố bỗng nhiên đã xảy ra biến cố trọng đại?
- Tôi đã biết!
Một lát sau, Phù Trạch Hoa lại hừ một tiếng, lập tức cắt đứt điện thoại, sa sầm mặt, đi về phía vị trí Chủ tịch, vẻ mặt xanh mét.
Nhóm thường vụ khu ủy đang hút thuốc vội vàng dập tắt đầu mẩu thuốc lá. Những người đang uống nước cũng vội vàng đặt chén xuống. Mọi người không hẹn mà cùng ngồi thẳng người lại, mắt nhìn về phía trước.
Khẳng định đã xảy ra chuyện!
- Hôm nay tạm thời thảo luận đến đây thôi. Chủ tịch khu nhất định phải nắm chặt công tác thu hút đầu tư của chính quyền bên kia, ngàn vạn lần không thể thả lỏng. Các anh phải nắm chắc thời điểm, lại phải đưa ra một chính sách ưu đãi toàn diện.
Phù Trạch Hoa cố giữ bình tĩnh, mắt nhìn Chủ tịch khu Lý Ngư đang ngồi phía bên trái, chậm rãi nói, giọng nói có vẻ vẫn bình tĩnh.
- Vâng, Bí thư!
Chủ tịch khu liên tục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng che giấu vẻ kinh ngạc, để tránh không làm cho Phù Trạch Hoa hiểu lầm bản thân mình muốn tìm hiểu bí mật của ông ta, thậm chí là vui sướng khi thấy người gặp họa.
- Tan họp.
Phù Trạch Hoa nói xong hai chữ này, lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng họp, cũng không quay đầu lại. Tuy nhiên người nào quan sát cẩn thận, vẫn có thể phát hiện, ống tay áo của Phù Trạch Hoa hơi run run. Có thể thấy được trong lòng Bí thư Phù đang vô cùng không bình tĩnh.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nhau.
Chờ khi bóng dáng Phù Trạch Hoa khuất sau lối rẽ, không còn nhìn thấy nữa, phòng họp mới bỗng nhiên vang lên nói chuyện khe khẽ. Tất cả mọi người đang cố gắng suy đoán, rốt cuộc đã xảy ra biến cố khó lường nào khiến Phù Trạch Hoa gần như thất thố đến vậy.
Không phải bọn họ thích buôn chuyện, mà là chuyện này nhất định phải làm rõ. Nói không chừng còn liên hệ tới những người đang ngồi đây thì sao? Ví dụ như Phù Trạch Hoa xảy ra vấn đề, vị trí Bí thư khu ủy không phải sẽ để trống sao? Hơn nữa, Bí thư Khu ủy xảy ra chuyện, chỉ sợ rất nhiều người đang ngồi cũng không thoát khỏi có liên quan.
Chỉ có điều việc này phát sinh quá mức đột ngột. Người biết về nội tình, chỉ có Phù Trạch Hoa và thư ký của ông ta. Hiện tại, cả hai người đều đi rồi, không đầu không đuôi, biết tìm ai để tìm hiểu tin tức bây giờ?
Mọi người đoán lung tung một hai câu, vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt nên đều tự tản ra.
Trán vẫn nhăn lại đầy vẻ nghi hoặc.
Nhưng chuyện đại sự như vậy chắc chắn sẽ không giữ được “bí mật”. Rất nhanh, tin tức Chủ nhiệm Ban quản lý khu trung tâm thương mại Vũ Đình - Phù Đông Nguyên bị Bộ An ninh Quốc gia bắt đi điều tra đã giống như cơn gió truyền khắp các đơn vị và cơ quan cơ sở chính đảng khu Lý Ngư.
Không cần nói Phù Đông Nguyên là con trai của Phù Trạch Hoa, vốn được mọi người cực kỳ chú ý, riêng tin tức anh ta bị Bộ An ninh Quốc gia bắt đi điều tra cũng đủ mang "tính Bùng nổ" rồi.
Đã nhiều năm như vậy, khu Lý Ngư còn chưa bao giờ từng phát sinh cán bộ quốc gia trở thành kẻ có dính líu tới "vụ án Gián điệp".
Giờ thì thật náo nhiệt.
Tuy nhiên, Phù Đông Nguyên sao có thể liên quan đến vụ án bên An ninh quốc gia được chứ?
Theo lý thuyết thì tuyệt đối không thể.
Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh ra rất nhiều, trong lòng lại càng nhiều nghi hoặc .
Bất cứ ai cũng không biết được trò ảo thuật này sẽ thay đổi như thế nào.
Mọi người dù muốn cũng không hiểu rõ lắm về tình hình bên trong. Ngay cả bản thân Phù Trạch Hoa cũng không làm rõ được. Phù Đông Nguyên bị người bên Bộ An ninh Quốc gia đưa đi điều tra suốt hai ngày, cũng không có bất kỳ tin tức gì. Trong nhà Phù Trạch Hoa đang vô cùng lo lắng.
- Lão Phù, sao lại thế này? Hả? Rốt cuộc sao lại thế này hả? Sao không có chút tin tức gì về Đông Nguyên chứ?
Buổi tối hôm nay, Phù Trạch Hoa vừa mới về đến nhà, vợ ông ta liền từ trên sô pha nhảy dựng lên, chạy về phía Phù Trạch Hoa mà kêu gào một hồi.
Vợ Phù Trạch Hoa họ Tào, tuổi tác đại khái cũng tương đương với Phù Trạch Hoa, khoảng năm mươi mấy tuổi. Ngày thường cũng biết chăm sóc cơ thể một cách thích đáng, nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi thật đến vài tuổi. Dáng người phúc hậu, khoan thai, hào hoa phú quý. Tuy nhiên lúc này, chị cả Tào tự nhiên không có tâm tư để ý tới trang điểm và cách ăn mặc, tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ. Trong phòng khách cũng bừa bộn, cho thấy bà chủ không hề thu dọn sửa sang cái gì.
Phù Trạch Hoa cười khổ một tiếng, lắc đầu, rất mệt mỏi đi đến sô pha, đặt mông ngồi xuống, ngả người dựa vào ghế, ấn tay vào huyệt thái dương của mình, dùng sức xoa nắn.
- Đang nói chuyện với ông đấy...
Phù Trạch Hoa mỏi mệt như vậy, nhưng chị cả Tào lại làm như không thấy, vọt tới trước sô pha, trực tiếp hét lớn.
Phù Trạch Hoa bực bội nói:
- Bà hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây?
- Đến hỏi công an ý! Bọn họ dựa vào cái gì mà làm loạn bắt người? Đông Nguyên nhà chúng ta sao có thể liên quan đến đặc vụ được? Cái này không phải là mù quáng hay sao?
- Được rồi, nhỏ giọng chút đi!
Phù Trạch Hoa ngồi thẳng người, không chút khách khí rống một tiếng về phía vợ mình.
Người đàn bà này còn lo chưa đủ loạn hay sao?
Thế nào cũng phải kêu la cho toàn thế giới đều biết rằng, nhà họ Phù ông ta có "Gián điệp"!
- Bà nghĩ rằng tôi chưa từng qua đó hỏi hay sao? Người ta nói không phải là bọn họ bắt người, là Bộ An ninh Quốc gia trực tiếp bắt. Bọn họ căn bản cũng không biết rõ tình hình bên trong.
Mắt thấy vẻ mặt tiều tụy của vợ, Phù Trạch Hoa lại có chút không đành lòng, cố gắng kìm chế sự không vui trong lòng mình, bình tĩnh hoà nhã nói.
- Vậy... Vậy ta đến hỏi Bí thư Long, khẳng định ông ấy sẽ biết được...
Chị cả Tào trố mắt một hồi, lại vội vội vàng vội nói.
Trong lúc nguy cấp, tự nhiên chị cả Tào lại nhớ tới Long Bảo Quân. Long Bảo Quân là Bí thư Thành ủy thường vụ tỉnh ủy, là nhân vật lớn. Cho dù là Bộ An ninh Quốc gia, cũng phải nể mặt ông ta vài phần đi?
- Tôi đã đi qua tìm Bí thư Long rồi. Ông ta cũng không rõ lắm. Chuyện như vậy, rất kiêng kị.
Phù Trạch Hoa rất bất đắc dĩ nói, thở dài, trong thời gian ngắn, cảm nhận sâu sắc được sự lao tâm lao lực quá độ.