Quan Gia

Chương 1292: Chương 1292: Náo loạn lớn trong văn phòng Bí thư




Lưu Vĩ Hồng cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên lại lập tức điềm tĩnh trở lại.

Hắn thấy rõ ràng, người xông vào cửa, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Trong tay cô ta còn cầm một vật gì đó màu trắng, không ngừng vung vẩy. Nhìn thoáng qua, hình như là một cái quần lót của phụ nữ.

- Bí thư Lưu, tôi muốn gặp Bí thư Lưu!

Người phụ nữ trung tuổi la lớn, giọng nói vô cùng chói tai.

Người phụ nữ trung tuổi này mặc một chiếc áo liền váy nhỏ nhắn màu xanh lam. Cô ta cao khoảng hơn một mét năm mươi, dáng người cực kỳ đẫy đà, từ trên áo đến dưới váy, khắp nơi đều có ngấn thịt, giương nanh múa vuốt. Theo cánh tay đang vung vẩy kịch liệt, hơn nữa cô ta lại không ngừng la to, những ngấn thịt ở ngực ở bụng không ngừng rung lên, thật sự khiến người ta vô cùng lo lắng chiếc áo liền váy này sẽ ngay lập tức không chịu được mà rách toạc.

Cao Thượng theo sát phía sau người phụ nữ trung tuổi, cũng chạy ào vào văn phòng, tự nhiên đứng chắn trước bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng, đối diện với người phụ nữ trung tuổi, quát to:

- Cô là ai? Vì sao lại tới nơi này làm ầm ĩ như vậy?

Cao Thượng thật sự cảm thấy nóng mắt.

Vừa rồi, anh ta đang ở bên ngoài sửa lại một vài tư liệu, thì người phụ nữ trung tuổi này bỗng nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng. Cao Thượng vừa định hỏi cô có chuyện gì, thì người đàn bà này trực tiếp lách qua anh ta, chạy ào vào văn phòng Bí thư Lưu. Cao Thượng cũng không kịp đứng dậy ngăn cô ta lại.

Lại nói tiếp, dù sao Cao Thượng còn trẻ tuổi, lại vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, liền tới làm thư ký cho nhân vật số một của cơ quan chính đảng. Đương nhiên, anh ta có nhiều thiếu sót về phương diện kinh nghiệm. Nếu là thư ký cẩn thận có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không để người đàn bà trung tuổi kia có thể dễ dàng xông vào như vậy. Đáng ra anh ta nên sớm đề cao cảnh giác, chặn đường đi của cô ta.

- Tôi không phải là người xấu. Tôi là một trong số những chủ nhiệm tổng hợp hành chính của Nhất Trung Ninh Dương. Tôi muốn tìm Bí thư Lưu để phản ánh vấn đề!

Người phụ nữ trung tuổi liền quay về phía Cao Thượng mà quát, không hề luống cuống, có thể thấy cô ta cũng là người từng trải, cũng không sợ Bí thư khu ủy. Hơn nữa vừa mở miệng liền giải thích rõ mình không phải người xấu, cũng có thể thấy được cô ta có kinh nghiệm rất phong phú.

- Chị Liên, sao chị lại đến đây làm loạn vậy?

Tiếng động ở bên này đã sớm kinh động tới các đồng chí bên văn phòng bí thư khu ủy ở tầng trệt. Tất cả mọi người đều chạy cả lại đây. Phó chủ nhiệm văn phòng hành chính Khu ủy là Đổng Thư Ngữ từ văn phòng Bí thư đi ra, chen lên phía trước, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trung tuổi kia.

- Chủ nhiệm Đổng, cô tới thật đúng lúc. Tôi muốn nhờ lãnh đạo khu các cô phân xử cho tôi. Nói cho cùng, nhóm lãnh đạo khu các cô định xử lý lão khốn kiếp Thân Chấn Phát không có thể diện kia hay là mặc kệ ông ta? Lão khốn kiếp này đã thông dâm với con hồ ly tinh lẳng lơ, bị tôi nắm được chứng cớ... Các người xem đi, các người xem đi. Đây là thứ mà tôi tìm thấy trong túi công văn của lão khốn kiếp Thân Chấn Phát, là quần lót của con hồ ly tinh lẳng lơ ... Tất cả mọi người đến xem đi... Mẹ nó, Thân Chấn Phát và hồ ly tinh kia còn muốn giữ thể diện hay không?

Người phụ nữ trung tuổi này cũng biết Đổng Thư Ngữ, nên lập tức lớn tiếng gọi, cánh tay trắng trắng mập mập không ngừng cứ liều mạng mà vung vẩy, cái quần lót của phụ nữ màu trắng, thật giống như một lá cờ bay phấp phới trong gió.

Lúc này, mọi người đã vây chật kín phía ngoài văn phòng Lưu Vĩ Hồng. Tất cả mọi người đều hưng phấn mở to hai mắt nhìn xung quanh.

Thật là kích thích.

Đổng Thư Ngữ không cười, nghiêm túc nói:

- Chị Liên, chị làm như vậy là không đúng. Đây là việc riêng của nhà các người, sao có thể đến Bí thư văn phòng làm loạn được? Chị làm thế này là gây trở ngại cho việc công!

Hiển nhiên, người đàn bà trung tuổi được gọi là chị Liên cũng không phải vừa, tuyệt đối không sợ hãi trước cái tội danh mà Đổng Thư Ngữ nói, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Đổng, cô cũng không cần phải dọa tôi. Hàn Mai tôi cũng không làm gì sai để phải sợ. Tôi sao có thể gây trở ngại việc công? Tôi đến để tố cáo. Tôi tố cáo Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Ninh Dương - Thân Chấn Phát và giáo viên ngữ văn Trường trung học số 1 Ninh Dương là Tô Hồng Hồng. Hai người có quan hệ nam nữ bất chính, thông dâm trong một thời gian dài! Tôi muốn tố cáo lên Bí thư khu ủy!

Cũng là hợp lý hợp tình.

Nghe đến đó, Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đang chuẩn bị lên tiếng, thì Chủ nhiệm văn phòng Khu ủy Hàn Tất Thành đã vội vã chạy lại, chưa qua cửa, đã gầm lên đầy giận dữ.

- Liên Hàn Mai, cô còn chưa chịu thôi hay sao!

Mặt Hàn Tất Thành đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên cổ. Hiển nhiên, ông ta cũng bị chọc tức.

Một tiếng rống lớn như vậy lập tức làm tất cả mọi người chấn động.

Hàn Tất Thành công tác tại cơ quan, từng bước từng bước một mới lên đến địa vị cao như ngày hôm nay. Ông ta ở cơ quan Khu ủy vẫn rất có uy tín. Trên đầu ông ta còn đính tấm biển lớn thường ủy Khu ủy.

Liên Hàn Mai cũng không phải cái đèn cạn dầu. Cô không phải là cấp dưới của Hàn Tất Thành, nên không sợ Chủ nhiệm Hàn. Nếu cô thật sự là người sợ phiền phức đã không dám trực tiếp xông vào văn phòng Bí thư Khu ủy .

- Chủ nhiệm Hàn, anh đừng làm tôi sợ. Tôi cũng không sợ đâu! Hôm nay, tôi phải công khai làm loạn, là muốn đòi lại công bằng. Thân Chấn Phát là cán bộ chính đảng? Là cán bộ khu? Đạo đức của anh ta bại hoại, có vợ có con, cũng đã năm mươi tuổi rồi, lại thường xuyên qua lại với một con hồ ly tinh lẳng lơ sống phóng đãng đã kết hôn. Cứ như vậy, còn xứng đáng làm lãnh đạo sao? Như vậy mà lãnh đạo khu cũng không quan tâm sao?

Liên Hàn Mai nhìn về phía Hàn Tất Thành mà la lớn.

Hàn Tất Thành tức giận đến mức không nhịn được, quát:

- Cô muốn tố cáo, thì cô tới Ủy ban kỷ luật. Đến đây làm loạn làm cái gì? Lãnh đạo khu chuyên xử lý việc nhà cho cô sao? Thật không thể tưởng tượng nổi!

Đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Hàn Tất Thành cũng buồn bực không kém gì Cao Thượng.

Bình thường, việc duy trì trật tự trong cơ quan Khu ủy là một phần trong công tác của Chủ nhiệm văn phòng Khu ủy. Hiện giờ, văn phòng Bí thư Lưu lại bị một "bà điên" trực tiếp xông vào, sẽ ảnh hưởng xấu tới cương vị công tác của Hàn Tất Thành.

Lại nói tiếp, Hàn Tất Thành vẫn rất muốn dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Nhất là khi Hàn Tất Thành biết được sự lợi hại của Lưu Vĩ Hồng, lại càng giữ vững ý định này. Ông ta là cán bộ được Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu đề bạt lên, được cho là thân tín của Ngụy Phượng Hữu. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông ta sẽ không thể dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Chẳng lẽ ông ta không thấy được hiện tại Chủ tịch khu Ngụy cũng toàn lực phối hợp với Bí thư Lưu đó sao?

Chỉ là thuận theo xu hướng phát triển thôi!

Đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Bởi vậy, mấy tháng nay, Hàn Tất Thành vẫn thật cẩn thận, e dè thủ lễ, không dám đi sai bước nhầm một bước, mà cảm nhận của Bí thư Lưu đối với ông ta, dường như cũng rất tốt. Hắn đã lên tiếng khen ngợi ông ta hai lần.

Liên Hàn Mai làm loạn như vậy, chẳng phải đã hất đổ bao công sức cố gắng của Chủ nhiệm Hàn trong suốt bốn tháng vừa qua?

- Được, đám quan lại các anh bao che cho nhau, bất luận thế nào cũng không để ý tới chuyện của tôi? Được, được, tôi không thiết sống nữa. Tôi chết cho các người xem... Tôi sẽ chết luôn ở chỗ này...

Hàn Tất Thành còn chưa dứt lời, Liên Hàn Mai bỗng nhiên lên cơn, gào khóc, ngồi bệt xuống đất, hai chân đá loạn, hai tay liều chết nện xuống nền nhà, nước mắt nước mũi chảy ra đầm đìa, lớn tiếng khóc.

Sắc mặt Hàn Tất Thành lập tức xanh mét, giận dữ hét:

- Tiểu Đổng, lập tức kêu đồng chí bên phòng Bảo vệ lại đây!

Không ngờ người phụ nữ này lại khóc lóc om sòm trong văn phòng Bí thư. Như vậy không phải rất quá đáng hay sao?

Hàn Tất Thành hạ quyết tâm phải cho cô ta biết tay, cho cô ta biết Mã Vương gia có ba con mắt.

- Chờ một chút!

Bí thư Lưu vẫn ngồi ngoảnh mặt làm thinh phía sau bàn làm việc, cuối cũng cũng đã mở miệng.

Từ đầu đến cuối, Hàn Tất Thành đều không dám nhìn mặt Lưu Vĩ Hồng, sợ Bí thư Lưu nổi giận lôi đình.

Tất cả mọi người câm như hến.

Chỉ có Liên Hàn Mai vẫn không ngừng kêu khóc.

- Trời ơi, đất hỡi, sao còn để cho tôi sống làm cái gì... A ô ô ô... Cái lão trời đánh không chết kia, không có ai trị được lão ấy nữa hay sao?... Muốn ép người ta phải chết hay sao...

- Chị Liên, chị muốn khiếu kiện thì đứng lên mà nói. Tôi là Bí thư khu ủy, chị có muốn nói cái gì, thì đứng lên nói với tôi!

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, nghe ra còn có chút nhã nhặn.

Nói đến cũng lạ, Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, Liên Hàn Mai thật giống như một người máy, nhận được mệnh lệnh nào đó trong chương trình, trong phút chốc liền ngừng khóc, cánh tay mập mạp béo phì chống xuống mặt đất, xoay người một cái liền đứng lên, nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Bí thư Lưu, anh thật sự sẽ đứng ra giải quyết cho tôi sao?

Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức đã từng đi tới Trường trung học số 1 Ninh Dương để kiểm tra công tác. Liên Hàn Mai là Chủ nhiệm tổng hợp hành chính Trường trung học số 1 Ninh Dương, đã từng gặp Lưu Vĩ Hồng. Cô biết anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang đứng ở trước mắt thật sự là Bí thư khu ủy Ninh Dương .

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Chị Liên, bất kể vấn đề gì, luôn có thể cách để giải quyết. Chị làm loạn như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát.

- Được được, tôi nghe lời anh. Bí thư Lưu, tôi đều nghe lời anh. Anh nói thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần anh xử lý lão trời đánh không chết Thân Chấn Phát cho tôi là được...

Liên Hàn Mai vội vàng lau nước mắt, luôn miệng nói.

Cô ta thay đổi thái độ cũng rất nhanh.

Cái này gọi là tuyệt chiêu "một khóc hai nháo ba thắt cổ". Xem ra Liên Hàn Mai đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, lập tức nhìn Hàn Tất Thành nói:

- Đồng chí Tất thành, anh bảo các đồng chí khác trở về công tác đi. Anh và Tiểu Đổng ở lại, chúng ta cùng nhau nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì.

Đối mặt với một chị cả vô cùng dũng mãnh như vậy, bản thân Bí thư Lưu cũng thấy phải cẩn thận, chẳng những giữ Hàn Tất Thành ở lại, còn giữ cả Đổng Thư Ngữ ở lại nữa. Có cả đàn ông và đàn bà cùng ngồi nói chuyện, mới thực sự thỏa đáng.

- Được, được, Bí thư Lưu.

Hàn Tất Thành không ngừng gật đầu giống như gà mổ thóc.

Thật ra không cần Hàn Tất Thành chỉ bảo, Lưu Vĩ Hồng vừa nói xong, nhóm cán bộ đang đứng vây ở ngoài cửa liền tản ra. Đây cũng không phải là chỗ tốt nhất để xem náo nhiệt. Nếu làm Bí thư Lưu tức giận sẽ làm hỏng hình tượng của mỗi người trong lòng Bí thư Lưu.

Lưu Vĩ Hồng đi vòng từ sau bàn làm việc đi ra, nhìn Cao Thượng nói:

- Cao Thượng, cậu gọi điện thoại qua Cục giao thông, báo hoãn hội nghị kia sang ngày mai.

- Vâng, Bí thư!

Cao Thượng bị cô ta làm cho thất điên bát đảo, nghe Lưu Vĩ Hồng nói vậy, mới đột nhiên tỉnh lại, không nhịn được, nâng tay nhìn vào đồng hồ. Không phải cũng sắp đến chín giờ rồi sao? Anh ta vội vàng đi gọi điện thoại.

- Chị Liên, mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi tới sô pha, tự mình ngồi xuống trước, mắt nhìn Liên Hàn Mai, nói rất ôn hòa .

- Cảm ơn Bí thư Lưu.

Liên Hàn Mai liền nghe theo, ngồi xuống một bên sô pha, lưng thẳng tắp, không dám nháy mắt, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.

- Đồng chí Tất thành, ngồi đi.

Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười bắt chuyện với Hàn Tất Thành.

- Ái chà, được được, Bí thư.

Hàn Tất Thành cũng liên tục gật đầu, thật cẩn thận ngồi xuống phía kia của chiếc sô pha. Trong công tác hằng ngày, Lưu Vĩ Hồng cũng không có vẻ gì là phách lối cả. Hàn Tất Thành là người quản lý lớn nhất trong Khu ủy, là khách quen trong văn phòng Bí thư, bình thường cũng không quá e dè tới như vậy. Hôm nay "Chọc họa", tự nhiên muốn cẩn thận chú ý hơn một chút.

Khi Cao Thượng đi gọi điện thoại, Đổng Thư Ngữ liền chủ động đảm nhận nhiệm vụ của thư ký, pha trà mời tất cả mọi người, sau đó mới ngồi xuống.

Chỉ lát sau, Cao Thượng cũng vội vã tiến vào, ngồi xuống bên cạnh, mở sổ ra, chuẩn bị ghi chép biên bản.

Thật ra, anh ta làm rất cẩn thận kỹ lưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.