Quan Gia

Chương 396: Chương 396: Nếu quan tâm quần chúng thì hãy hành động thực tế.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 396: Nếu quan tâm quần chúng thì hãy hành động thực tế. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Khâu Đức Viễn bắt đầu hưng phấn, ghé đầu vào sát Lưu Vĩ Hồng , hạ giọng nói: 

- Lão đệ, Đặng Chủ tịch vẫn là trượng nghĩa, anh nói đúng không?  

Lưu Vĩ Hồng vẫn cười như cũ, không lên tiếng. 

Khâu Đức Viễn cũng rất trung thành, đã là thân tín của Đặng Trọng Hòa thì bất cứ lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để nói vài câu tốt đẹp cho “Lão Đại”, Đặng Trọng Hòa có thể nuôi dưỡng được thủ hạ như vậy, cũng coi là rất bản lĩnh. 

- Lão đệ, tôi đã nói với cậu, đừng chấp đồ ngu xuẩn đó. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ miệng phun đầy phân. Chẳng lẽ xây nhiều nhà máy kiếm tiền, sửa đường để cho cuộc sống quần chúng khá lên lại là sai lầm? Chỉ biết múa mép khua môi, cái rắm cũng đánh không ra!...... 

Khâu Đức Viễn tựa hồ còn ác cảm đối với Mộ Tân Dân còn hơn cả Lưu Vĩ Hồng, trực tiếp gọi Bí thư huyện ủy thành “đồ ngu xuẩn”. 

Lưu Vĩ Hồng có chút bất đắc dĩ. 

Cho dù không sợ tai vách mạch rừng, nhưng hắn cũng không muốn để cho mọi người xem hắn như Khâu Đức Viễn. Lưu bí thư đối với Mộ bí thư có ý kiến, cũng phải buồn bực ở trong bụng, tụ lý càn khôn. Cũng không thể giống như Khâu Đức Viễn, nói ra những câu thô tục đó. 

- Khâu bí thư, Đặng chủ tịch đọc báo cáo đấy.  

Lưu Vĩ Hồng không thể làm gì khác hơn là rất mịt mờ địa nhắc nhở một câu. Lão đại nhà ngươi đang ở trên đài khai mạc hội nghị, lão nhân gia người ở dưới đài cũng mở tiểu hội nghị, cái này cũng không thỏa đáng a. 

Khâu Đức Viễn hạ giọng cười mấy câu rồi ngồi thẳng nhìn lên đài chủ tịch. 

Đặng Trọng Hòa nói chuyện chừng khoảng nửa tiếng. Kế tiếp, chính là nội dung chủ yếu của đại hội tổng kết biểu dương. Đặng Trọng Hòa đại biểu huyện ủy và chính quyền huyện lên đọc quyết định khen thưởng các đơn vị và cá nhân. Trên căn bản là theo phong trào, mọi người đều có phần, riêng khu Giáp Sơn là chỉ có duy nhất một đơn vị tiên tiến, đó là xã Trúc Lâm vì thành tích trị an, không còn chuyện xung đột dòng họ dẫn đến đánh nhau bằng vũ khí như năm ngoái. 

Về phần Lưu bí thư ở Giáp Sơn làm ra đại động tác để xây dựng kinh tế giúp quần chúng nông dân kiếm tiền thì không nhắc đến. Mộ bí thư thiếu chút nữa điểm danh phê bình sao còn cho danh hiệu tiên tiến, điều này cũng quá khó nghĩ. Đem được xã Trúc Hương và ba người vào danh sách tiên tiến cũng là cố gắng rất nhiều. Nếu không khu Giáp Sơn lần này rất có thể ăn “Trứng vịt”. 

Đặng Trọng Hòa sau khi đọc xong thì tiếp tục lên tiếng điểm danh biểu dương khu Giáp Sơn và Lưu Vĩ Hồng, điều này đã rất nể tình, giống như Khâu Đức Viễn nói chính là “trượng nghĩa.” 

Đặng Trọng Hòa có lẽ cũng muốn thông qua động tác này biểu lộ thái độ với Lưu Vĩ Hồng, hoặc là cảnh cáo Mộ Tân Dân không nên ép người. Huyện Lâm Khánh còn không phải là một mình ngươi định đoạt, chẳng lẽ đem Đặng Trọng Hòa ta và các lãnh đạo khác thành trong suốt? 

Đại hội tổng kết biểu dương kết thúc mỹ mãn, y theo lệ cũ, lãnh đạo huyện thiết yến ở khách sạn Lâm Khánh khoản đãi các đại biểu tham dự hội nghị. Nhân số quá nhiều, bàn tiệc cũng không phải là quá thịnh soạn. Không phải là trong huyện hẹp hòi tiếc tiền mà mấu chốt là thức ăn quá nhiều, phòng bếp khách sạn làm không nổi. Liên hoan như vậy cũng chỉ là “món ăn nông thôn”, chén lớn thịt chén lớn cá, chỉ có bàn tiệc của lãnh đạo huyện bày thịnh soạn hơn một chút. 

Cơm nước xong, Đặng Trọng Hòa không về nhà nghỉ ngơi mà trực tiếp đi lên phòng làm việc. Ước chừng mấy phút đồng hồ sau thì Lưu Vĩ Hồng cũng xuất hiện ở tòa nhà làm việc của chính quyền huyện. 

- Đặng Chủ tịch!...... 

Lưu Vĩ Hồng vào phòng làm việc của Đặng Trọng Hòa, mỉm cười chào hỏi. 

- Ha ha, Lưu bí thư tới, mời ngồi mời ngồi!  

Đặng Trọng Hòa đứng dậy, không ngồi sau bàn làm việc mà ra bàn tiếp khách. Trên bàn đã bày hai chén trà, một chén cho hắn còn một dĩ nhiên là cho khách. Lúc ăn cơm Đặng Trọng Hòa muốn mời Lưu Vĩ Hồng sau khi ăn xong đến phòng làm việc của mình ngồi một chút. 

Phòng làm việc của Đặng Trọng Hòa vẫn như cũ, là một gian phòng tương đối cũ kĩ. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước tới ghế sa lon ngồi, lấy thuốc ra mời Đặng Trọng Hòa rồi tiện tay vất bao Trung Hoa trên mặt bàn. 

Đặng Trọng Hòa cười nói: 

- Lưu bí thư thu nhập cao a.  

Cán bộ đời sau, đừng bảo là những người có thực quyền như Chủ tịch huyện Bí thư Khu ủy mà là một chuyên viên bình thường cũng hút thuốc lá có cấp bậc rất cao. Bất quá Lưu Vĩ Hồng biết rõ Đặng Trọng Hòa, người này quả thật nhất quán thanh liêm, tuyệt không thu nhận quà cáp của cấp dưới, thậm chí thường xuyên lấy rượu ngon thuốc xịn ra chiêu đãi khách, điều này cũng là hiếm thấy. 

Lưu Vĩ Hồng tuy là Bí thư Khu ủy, tham gia công tác chưa lâu, tiền lương còn rất thấp, nếu chỉ tính thu nhập đơn thuần mà muốn duy trì tình trạng “xa xỉ” như vậy e rằng rất khó. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không giấu diếm, mỉm cười đáp: 

- Đặng Chủ tịch, tôi có người bạn gái, ở Giang Khẩu làm ăn, mỗi tháng cũng tiếp tế cho tôi một chút tiền, ăn cơm hút thuốc lá không thành vấn đề.  

- A, không phải nói bạn gái Lưu bí thư là người của thủ đô mà? 

Đặng Trọng Hòa hứng thú hỏi. Chuyện hai mỹ nữ cùng tới Giáp Sơn thì Đặng Trọng Hòa cũng có nghe qua. Nghe nói hai đại mỹ nữ đều là từ thủ đô tới, nếu không phải là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng thì là ai. 

- Ha ha, là người của thủ đô, nhưng ở Giang Khẩu làm ăn....... 

- Nguyên lai là như vậy. Giang Khẩu thì tốt, là lô cốt đầu cầu của cải cách, kinh tế phát triển, cơ hội cũng nhiều. Ai, Lưu bí thư, mạo muội hỏi một câu, bạn gái của anh ở Giang Khẩu làm ăn lớn gì vậy?  

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười: 

- Lúc bắt đầu là tư vấn tin tức, sau đó là chạy thủ tục hợp đồng lấy phí trong đó. Bây giờ bắt đầu làm tài chính ....... 

Lưu Vĩ Hồng cũng không ngại nói ra một vài tin tức tối thiểu cho Đặng Trọng Hòa. Để cho hắn vẫn duy trì loại cảm giác thần bí vụ lí khán hoa (trong sương mù thưởng thức hoa) vẫn là tốt hơn. 

Quả nhiên, Đặng Trọng Hòa nhướng mày, kinh ngạc nói: 

- Làm thủ tục hợp đồng, cái này thật không đơn giản.  

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Cũng không phải là quá khó khăn. Chỉ cần giao thiệp rộng, quan hệ thân thiết thì có thể làm được. 

Đặng Trọng Hòa không làm ăn ở Giang Khẩu nên cũng không hiểu rõ nội tình. Nhưng nghe Lưu Vĩ Hồng nói hời hợt như vậy thì tựa hồ người bạn gái kia không đơn giản. Người của thủ đô ở Giang Khẩu làm tư vấn tin tức có thể như cá gặp nước, nhất định là có hậu đài phía sau. Liên tưởng tới Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô và tỉnh xin được tiền, trong lòng Đặng Trọng Hòa càng tăng thêm mấy phần cẩn thận. 

Bất quá Đặng Trọng Hòa rất chú ý nắm chặt mức độ, cũng không dò hỏi quá đà.  

Lưu bí thư, hôm nay mời anh tới đây là muốn cùng anh tham khảo một chút chuyện có liên quan khu tới việc thành lập công ty thu mua nông sản Giáp Sơn. Báo cáo của các anh, Lý bí thư vã Mễ Chủ tịch đã ký tên và cho ý kiến đưa đến đây. 

Đặng Trọng Hòa chuyển đổi đề tài. 

Nếu nói Lý bí thư và Mễ Chủ tịch chính là Lý Học Trí và tân Phó Chủ tịch huyện Mễ Hiền Hòa. Công ty thu mua nông sản ở huyện Lâm Khánh tuyệt đối coi như là đồ chơi mới nhưng nếu như liên quan đến nông sản thì phải có Phó Chủ tịch huyện Mễ Hiền Hòa thẩm duyệt xong rồi ký tên sẽ chuyển lên Lý Học Trí, cuối cùng là ở trên bàn Đặng Trọng Hòa. 

Báo cáo nếu đến tay của Đặng Trọng Hòa thì chứng tỏ ban đầu Mễ Hiền Hòa và Lý Học Trí cũng chưa từng phản đối. Đoán chừng Mễ Hiền Hòa cũng sẽ không bày tỏ thái độ ủng hộ, chỉ qua ký tên để nạp lên trên. Đối với chuyện chưa biết rõ kết quả, cách làm bình thường trên quan trường là không biểu lộ thái độ, bo bo giữ mình. 

Lưu Vĩ Hồng liền lễ phép gật gật đầu, bình tĩnh đợi bút phê.  

- Tổng thể mà nói, đề xuất này không tệ. Tôi cảm thấy tương đối có thể được....... 

Đặng Trọng Hòa cũng không quanh co, gọn gàng dứt khoát biểu lộ ý kiến của mình. Về phương diện công việc cụ thể xây dựng kinh tế, Đặng Trọng Hòa cũng có kinh nghiệm. 

- Ở chỗ cấp bậc và bố trí nhân viên…tôi muốn thương lượng với anh một chút. 

Đặng Trọng nói vẻ nghiêm túc: 

- Ý kiến của Giáp Sơn các anh là công ty thu mua nông sản này sẽ là đơn vị sự nghiệp do công sở khu quản lý, cấp bậc hành chính là Phó Khoa, biên chế nhân viên là tám người đúng không?...... 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu: 

- Đúng là như vậy.  

Đặng Trọng Hòa nhẹ nhàng vuốt đầu: 

- Lưu bí thư, đơn vị sự nghiệp cấp Phó Khoa phải qua thảo luận thường vụ. Trước đó, chưa có tiền lệ này.  

Đặng Trọng Hòa nói tương đối mịt mờ, cũng ngầm nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng chuyện này không phải một mình hắn là xong, còn phải cùng Mộ Tân Dân thông qua. Lão Mộ đối với Lưu bí thư anh cũng không dễ dàng. Hơn nữa còn có một vấn đề thực tế chính là khu Giáp Sơn làm có đơn vị sự nghiệp cấp Phó Khoa vậy thì khu khác cũng có khả năng học theo thì toàn huyện thoáng cái đã tăng lên gần trăm cán bộ trong biên chế, cũng không phải là chuyện nhỏ. Mộ Tân Dân có rất đầy đủ lý do không thông qua chương trình nghị sự này. 

- Đặng Chủ tịch n, tình huống cụ thể thì có cách xử lý cụ thể. Giáp Sơn xây xong nhà máy thức ăn gia súc, thì chăn nuôi đã bắt đầu phát triển lên quy mô lớn hơn. Thành lập công ty thu mua nông sản này là rất cần thiết để đảm bảo vấn đề tiêu thụ. Mọi việc luôn luôn có sự bắt đầu mà. Về phần cấp bậc hành chính, tôi nghĩ cao hơn một chút cũng là để tỏ vẻ huyện coi trọng chuyện này, xem như là thí điểm. Dĩ nhiên, quyền quyết định ở trong huyện, Đặng Chủ tịch nếu là cảm thấy không thích hợp vậy thì cấp bậc này cũng có thể thương lượng, hoặc là định vị đơn vị cấp Cổ do một cán bộ cấp Phó Khoa chịu trách nhiệm. Cấp bậc không phải là vấn đề chủ yếu nhất, chủ yếu là đơn vị này nếu có thể phát huy tác dụng thì sẽ làm cho nông dân giàu lên. Nếu Mộ bí thư quan tâm cuộc sống quần chúng nghèo khó vùng núi như vậy cũng nên ủng hộ bằng thực tế mới đúng, không thể chỉ nói miệng.  

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.