Khi Cao Thượng trở lại bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn không thấy có chút khẩn trương bất an nào, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Hàn có một số việc, muốn gặp anh để báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Hẳn là đã xảy ra chuyện tương đối quan trọng, bằng không Cao Thượng sẽ tự xử lý, không cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn cùng với đám người Lý Như Quân. Tuy nhiên, nhìn Cao Thượng vô cùng bình tĩnh, bộ dạng vẫn chưa biểu hiện gì là kinh sợ. Lưu Vĩ Hồng cảm rất hài lòng đối với điểm này của anh ta. Cao Thượng có ngộ tính không tồi, học tập rất nhanh. Làm thư ký, có đôi khi cũng phải giống như lãnh đạo, luôn điềm tĩnh, không thể vừa gặp chuyện liền kinh sợ, trận tuyến tự loạn, có vẻ không hề khôn ngoan. Hơn nữa, làm như vậy cũng kéo thấp "Phẩm vị" của lãnh đạo mình.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Lý Như Quân ra hiệu một chút, rồi nhận điện thoại. Hắn vẫn không đứng dậy, ngồi ở đó nghe điện thoại.
- Đồng chí Tất Thành?
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói đầy khẩn trương của Hàn Tất Thành:
- Bí thư, Tô Hồng Hồng đã chết. Người nhà của cô ấy đang gây rối ở khu. Có tới mấy mươi người, ngồi trước trụ sở làm việc, hô khẩu hiệu...
Lưu Vĩ Hồng thoáng nhíu lông mày, lập tức nói:
- Tôi biết rồi, buổi chiều tôi sẽ trở về. Mời đồng chí Phượng Hữu xử lý trước một chút.
Lúc Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát, đã được mọi người lập tức đưa đến bệnh viện cứu giúp. Tuy nhiên, đầu cô ấy rơi xuống trước, lúc đưa đến bệnh viện, thì bệnh tình đã được thông báo là nguy kịch. Bác sĩ cố gắng cứu chữa trong hai ngày. Cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Thân là Bí thư Khu ủy, quản lý gần một triệu nhân khẩu, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không có khả năng coi như không có việc gì, cũng phải giơ tay đi quản. Vụ án của Tô Hồng Hồng đã tạo thành ảnh hưởng khá nghiêm trọng. Lưu Vĩ Hồng cũng lập tức áp dụng các biện pháp xử trí, yêu cầu người bên Cục công an bắt cả Liên Hàn Mai và người gây ra họa, lại cách chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục của Thân Chấn Phát, điều nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố xuống điều tra nghiên cứu. Trên thực tế chính là để đó không dùng tới. Làm đến như thế nhưng cũng khó có thể đoán trước người nhà Tô Hồng Hồng lại muốn gây chuyện.
Chuyện như vậy, không cần thiết phải mời Bí thư Khu ủy ra mặt mới có thể giải quyết được. Thậm chí ngay cả Ngụy Phượng Hữu cũng không nhất định phải ra mặt. Hàn Tất Thành người quản lý chính trong việc này. Hẳn là ông ta phải biết xử trí ra sao.
Tất nhiên, đám người Lý Như Quân cũng biết, khẳng định là bên khu Ninh Dương đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, nhưng Lưu Vĩ Hồng không nói, bọn họ càng không tiện hỏi.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục nghiên cứu thảo luận với đám người Lý Như Quân về phương pháp cụ thể để phát triển mạnh ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp.
Phải nói rằng, khu Thất Tinh cảm thấy rất ấn tượng về hành động lần này của Lưu Vĩ Hồng. Ngay từ đầu, thái độ của Lý Như Quân và các cán bộ khu Thất Tinh từ kinh ngạc, không cho là đúng, dần dần có chuyển biến .
Bí thư Lưu thật sự không phải đến để diễn trò.
Chẳng những "Truyền đạt Nho Gia kinh điển", hơn nữa còn thêm "tặng bảo vật". Nghe qua ý tứ trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, Ninh Dương cũng chuẩn bị phát triển mạnh ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp, nhưng Lưu Vĩ Hồng lại đề nghị xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh, càng tạo thuận lợi cho dân chúng khu Thất Tinh.
Việc này chính là thật sự muốn làm chút giúp đỡ "Cống hiến" cho khu Thất Tinh
Phải biết rằng Tổng giám đốc Tô của Công ty thức ăn gia súc hạnh phúc chính là học sinh của Bí thư Lưu, cũng từng là cấp dưới cũ của Lưu Vĩ Hồng. Nếu hắn xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở Khu Ninh Dương, cho dù là ai cũng cảm thấy điều đó là đương nhiên, không có lời nào để nói. Hơn nữa, Tô Mộc cũng nói chuyện bước đầu dự định sẽ đầu tư một triệu vào dự án nhà máy thức ăn gia súc. Sau khi xây dựng lên, có thể giải quyết được hơn một trăm lao động mới vào nghề. Cũng là một số vốn đầu tư không nhỏ từ bên ngoài, có thể coi công lao thu hút vốn đầu tư của khu Thất Tinh.
Quan trọng là Lý Như Quân cũng hiểu được, Lưu Vĩ Hồng đưa ra biện pháp này, quả thật rất không tồi, có tính khả thi rất cao. Dựa theo kế hoạch này, phát triển mạnh gieo trồng cây công nghiệp và ngành chăn nuôi ở Khu Thất Tinh, là một lối thoát lớn cho đông đảo người dân ở nông thôn.
Không khí phòng họp dần dần trở nên thân thiết sôi nổi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền ra.
Bất giác đã tới giữa trưa rồi, Lý Như Quân nhiệt tình mời đám người Bí thư Lưu, Tổng giám đốc Tô ở khu Thất Tinh dùng cơm. Ngay tại nhà khách Thất Tinh bày ra hai bàn. Trước giờ ăn cơm, Bí thư Khu ủy khu Thất Tinh Thôi Vĩ chạy lại đây hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng đầy khách khí, sau đó ông ta cùng đi dùng cơm với Bí thư Lưu.
Việc này cũng là lễ tiết nhất định phải có.
Khi chính thức "Hội đàm", Thôi Vĩ có thể tránh mặt Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không trách móc.
Tình thế buộc phải như vậy thôi!
Nhưng khi ăn cơm mà còn không lộ mặt, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Thôi Vĩ cũng không phải thật sự muốn chống đối với Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên sẽ không tự nhên mà đi đắc tội với Lưu Vĩ Hồng.
Ăn xong cơm trưa, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức cáo từ mà rời đi. Thôi Vĩ và Lý Như Quân đưa hắn đến cửa nhà khách cửa, bắt tay nói lời từ biệt, khách và chủ làm hết lễ. Đám người Tô Mộc được giữ lại, tiếp tục tiến hành khảo sát thực địa.
Vừa mới lên xe không lâu, điện thoại của Lưu Vĩ Hồng lại đổ chuông.
- Bí thư Lưu, đang ở đâu vậy?
Phía đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Du Tình.
- Trên xe.
- Bí thư Lưu, nghe nói anh lại có bước phát triển mới hả. Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục bên các anh cũng quá kỳ cục đi? Mâu thuẫn trong gia đình lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, còn hại chết người khác.
Trong điện thoại, Tiêu Du Tình nói líu ríu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Sao vậy, Tân Hoa xã các em cũng cảm thấy hứng thú đối với loại tin tức này sao?
Bình thường, chỉ có Báo sáng, Báo chiều hoặc các báo chí mang tính giải trí linh tinh mới có thể cảm thấy hứng thú với những loại tin tức này. Tân Hoa xã là đài tiếng nói trung ương, cấp bậc không thể thấp tới như vậy.
- Bí thư Lưu, những lời này của anh đúng là người ngoài ngành. Bọn em muốn làm tin tức, chỉ cần là tin tức, bọn em đều cảm thấy hứng thú. Về phần có xử lý hay không, là chuyện của lãnh đạo xã, phỏng vấn hay không phỏng vấn, là chuyện của bọn em.
- Vậy em đang ở đâu? Đang phỏng vấn sao?
- Nào có chứ... Bọn em vừa mới nghe được tin tức liền chạy tới thì mọi người đã giải tán cả. Em nói với Bí thư Lưu, hiệu suất công tác ở khu các anh vẫn rất cao, đối phó khiếu oan chúng, rất có bài bảng.
Tiêu Du Tình rất không hài lòng nói.
Thử nghĩ cô bé bị kích động chạy lại đây, chuẩn bị phỏng vấn tin tức, kết quả cái gì cũng chưa thấy, trong lòng tự nhiên mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em đừng làm lớn tiếng phẫn nộ như thế. Cái gì mà đều là lỗi của chính phủ, đều là lỗi thể chế. Cái này thì không có biện chứng. Mặc kệ là công tác gì, hiệu suất cao dù sao cũng tốt hơn là cứ để dây dưa mãi.
- Được được được, em không thèm nghe anh nói nữa, em phải tiếp tục sâu đào đây.
Tiêu Du Tình nói xong, cụp một tiếng, liền cắt đứt điện thoại.
Đây chính là tính nết của Tiêu nhị tiểu thư, mới không thèm để ý tới việc làm vậy có phải là lễ phép với Bí thư Lưu hay không.
Nhìn điện thoại, Bí thư Lưu không khỏi một chút sửng sốt.
Giọng nói trong trẻo thanh thoát của Tiêu Du Tình vang lên. Cao Thượng ngồi ở bên cạnh, cũng nghe được, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng lập tức kiềm chế, nói:
- Bí thư, người nhà Tô Hồng Hồng gây rối, đã được khuyên đi về. Bọn họ chủ yếu là yêu cầu xử lý Thân Chấn Phát. Nói Thân Chấn Phát mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, lợi dụng chức quyền, ức hiếp Tô Hồng Hồng, lại dung túng cho vợ của mình hành hung, ép chết người khác, yêu cầu khu nghiêm túc xử lý.
Thân là thư ký, tự nhiên phải chú ý tới tiến triển của việc này, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc với Hàn Tất Thành.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, hỏi ngược lại:
- Cao Thượng, cậu thấy thế nào?
Đây là một câu hỏi mà Lưu Vĩ Hồng thích hỏi thư ký nhất, thông qua cách xử lý tình huống thực tế, để bồi dưỡng năng lực giải quyết công việc của thư ký.
- Bí thư, mấu chốt vẫn là chứng cớ.
Cao Thượng ngẫm nghĩ một chút, khá thận trọng nói.
Người nhà Tô Hồng Hồng gây rối, tâm tình của họ thì có thể hiểu được. Nhưng đối với việc tổ chức tiến hành xử lý Thân Chấn Phát, lại nhất định phải có chứng cớ. Có thể điều chỉnh công tác của Thân Chấn Phát, tuy rằng hiểu được không có lý nhưng cũng phù hợp với trình tự tổ chức. Điều động chức vụ và xử lý tổ chức, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dựa theo quy định pháp luật, việc này cũng chỉ có thể buộc Liên Hàn Mai và một vài người thân thích của cô chịu trách nhiệm trước pháp luật, không quan hệ đến Thân Chấn Phát.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, thân mình lập tức dựa vào phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Cao Thượng cũng không nói thêm nữa.
Chạy về đến khu, cũng đã ba giờ rưỡi. Lưu Vĩ Hồng vừa đến văn phòng, Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành liền tiến đến thăm hỏi. Vẻ mặt hai người đều khá nghiêm túc.
Phát sinh chuyện có người tới bao vây quanh trụ sở Khu ủy như vậy bao giờ cũng gây ra ảnh hưởng không tốt.
Lại đúng lúc Lưu Vĩ Hồng đi ra ngoài thì phát sinh chuyện như vậy, lại càng không tốt lắm.
Bởi vì Thân Chấn Phát cũng không phải là cán bộ mà Lưu Vĩ Hồng đề bạt lên. Hiện tại những lời bêu xấu, náo loạn gây ra ảnh hưởng tiêu cực lại muốn dừng ở trên đầu Lưu Vĩ Hồng, khẳng định Bí thư Lưu sẽ mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn qua, sắc mặt ngược lại vẫn bình tĩnh.
- Chủ tịch khu, đồng chí Tất Thành, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha trước, sau đó mới chào hỏi hai vị trợ thủ.
Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành ngồi xuống. Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu điềm tĩnh. Sắc mặt Hàn Tất Thành lại có chút xấu hổ và bối rối. Kỳ thật chuyện này cũng cũng không có quan hệ quá lớn tới Hàn Tất Thành. Nhưng trong ba người đang ngồi, Hàn Tất Thành có thân phận của không thể ngang bằng với Lưu Vĩ Hồng Ngụy Phượng Hữu. Hai vị chủ tịch đều điềm tĩnh tự nhiên. Dù không có việc gì, Chủ nhiệm Hàn cũng không khỏi có cảm giác "quá phận".
Mặc kệ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm anh thực sự là thế nào, ở trước mặt lãnh đạo phải lộ ra một chút khẩn trương và dè dặt thì mới thích hợp, dù sao cũng không có hại. Làm cho lãnh đạo hiểu được, anh vẫn là người hiểu được trên dưới cao thấp, rất có quy củ.
- Bí thư, vẫn không thể cứu được Tô Hồng Hồng.
Ngụy Phượng Hữu lắc đầu nói, rồi khe khẽ thở dài.
Ông ta từng đặc biệt gọi điện thoại cho viện trưởng Phương của bệnh viện nhân dân khu, yêu cầu bệnh viện khu cố gắng cứu giúp. Hiện tại nạn nhân đã chết. Ngụy Phượng Hữu cũng có chút không vui.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tình huống bất ngờ, không ai có thể đoán trước được. Phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà Tô Hồng Hồng. Tiền trợ cấp và bồi thường không thể ít. Nếu gia đình khá khó khăn, có thể đưa ra một vài chiếu cố thích hợp.
Ngụy Phượng Hữu nói:
- Đúng vậy, buổi sáng tôi đã an bài. Cảm xúc của người nhà đều khá kích động, trái lại phải mất một phen võ mồm.
- Tâm tình thì có thể hiểu được. Nhưng dù sao người chết không thể sống lại, hơn nữa thanh danh cũng không dễ nghe.
Lưu Vĩ Hồng nói, lập tức chuyển hướng sang Hàn Tất Thành:
- Đồng chí Tất Thành, Tiểu Đổng đã hoàn thành công tác giao nhận chưa?
Ngày hôm qua đã mở cuộc họp thường vụ khu ủy, chính thức đưa ra quyết nghị, điều Thân Chấn Phát tới Ủy ban nhân dân khu đảm nhiệm điều tra nghiên cứu viên, Đổng Thư Ngữ đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu. Cán bộ cấp Cục, dựa theo quy định tổ chức, thuộc loại cán bộ do thành phố quản, nhưng Thành ủy ủy thác Khu ủy nquản lý. Thường vụ khu ủy sẽ đưa ra quyết nghị, thì có thể có hiệu lực, sau đó báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là được.
- Đúng vậy, Bí thư, công tác giao nhận đã hoàn thành. Bất cứ lúc nào Chủ nhiệm Đổng cũng có thể đi Ủy ban Giáo dục nhậm chức.
- Vậy là tốt rồi. Ngày mai tôi sẽ tự mình đưa cô đi Ủy ban Giáo dục tổ chức một cuộc họp. Không thể bởi vì chuyện của Thân Chấn Phát, mà ảnh hưởng đến toàn bộ công tác khai triển của Ủy ban Giáo dục.
Tất nhiên Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành không có ý kiến nào khác.
Thật ra, lần này Đổng Thư Ngữ tiếp nhận chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cũng có không ít cán bộ khu nói ra những lời đồn nhảm không hay cho lắm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn kiên trì muốn làm như vậy, còn đặc biệt đưa Đổng Thư Ngữ đi Ủy ban Giáo dục nhậm chức, coi như là trợ giúp cho cô. Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành cũng khó mà nói được điều gì.