Nói thật, đối với thái độ của Hà Mẫn, Lưu Vĩ Hồng giữ thái độ hoài nghi. Công phu thủ đoạn của Hà Mẫn không phải giả, con gái mười mấy năm gió mưa khổ luyện, lại biết nấu ăn ngon, dường như có chút không đáng tin. Nhưng Bí thư Lưu tạm thời cũng sẽ không nói ra, đè ở trong lòng. Lần đầu gặp mặt, Bí thư Lưu không thể không biết lễ nghĩa như vậy
Hà Mẫn dường như cũng không để ý mọi người tin hay không, ngồi vững vàng ở đó, cũng rất có phong độ không quan tâm hơn thua
Lưu Vĩ Hồng nhìn đến nổi thầm gật đầu, thông thường người mang tuyệt kỹ, đều có chỗ độc đáo
Vân Vũ Thường cười tham quan ngôi biệt thự nhỏ hai tầng lầu này, phòng rất đầy đủ, lập tức sắp xếp nơi ở của mỗi người. Hà Mẫn đem hành lý để vào phòng mình, liền bắt đầu làm vệ sinh, dường như muốn chứng minh với mọi người bản thân là “phụ nữ gia đình” đủ tiêu chuẩn
Vương Triệu Tung và Lý Cường thì dắt tay nhau đi ra, đi xung quanh biệt thự
Hai vị này đều là quân nhân chuyên nghiệp, lính tinh nhuệ, nếu như nhận trách nhiệm bảo vệ Lưu Vĩ Hồng, tất nhiên phải làm tròn trách nhiệm. Cho dù không nhiều khả năng có kẻ bắt cóc sẽ lẻn vào đến viện thường vụ Thành ủy để gây bất lợi với Lưu Vĩ Hồng, nhưng công tác chuẩn bị nên làm thì vẫn phải làm. Biệt thự này gần đó có những nơi bí ẩn, đều phải điều tra cho tốt, để ngừa nếu chẳng may
Lưu Vĩ Hồng liền kéo tay vợ đi vào phòng ngủ chính
Vừa vào cửa, Vân Vũ Thường liền "Lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị” cảnh cáo hắn:
- Này, đừng xằng bậy, chỉ nói chuyện phiếm thôi!
Cán bộ lãnh đạo cấp cao Bí thư Lưu này, có khi quả thật rất quá đáng, nhìn thấy vợ thì chân tay lóng ngóng. Nghĩ xem, Hà Mẫn đang ở phía dưới làm vệ sinh, nếu hắn càn quấy giữa ban ngày, mặt mũi của Chủ tịch Vân để ở đâu?
Xấu hổ chết được!
Vì vậy Chủ tịch Vân phải nghiêm khắc cảnh cáo Bí thư Lưu trước
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Được, chỉ là nói chuyện… Chuyện khác, buổi tối mới nói
Nửa câu trước, Chủ tịch Vân nghe đến mỉm cười gật đầu, nửa câu sau vừa nói ra, Vân Vũ Thường lại trừng mắt lên, cả giận nói:
- Bí thư Lưu, quan càng làm càng lớn, thể thống nên lập, vẫn phải lập cho tốt!
Lưu Vĩ Hồng liền nói hươu nói vượn:
- Đúng đúng đúng, đương nhiên phải lập thể thống, Phạm Tiến đậu tú tài, Hồ Đồ Tể cũng muốn anh ta lập thể thống, Anh là lục phẩm phủ đài đại nhân, càng phải lập thể thống… Nhưng, phu nhân, nhân luân (luân thường của con người) chính là đại sự, thánh nhân đều có dạy bảo….Ui da…
Cũng không ngờ Vân tỷ tỷ gõ tới một cái, Bí thư Lưu không đề phòng, bị gõ trúng, miệng nói bậy bạ lập tức nuốt trở về trong bụng.
Vân tỷ tỷ gõ Bí thư Lưu một cái, không để ý đến hắn nữa, tự mình đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái đi ra, ngồi ở ngoài ban công phòng ngủ, chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói:
- Lưu đại nhân, mời ngồi bên này!
Biệt thự núi Ngưu Giác, thiết kế rất tiền vệ, phòng ngủ chính có một ban công rất lớn, đóng kín toàn bộ bằng thủy tinh, cũng có thể mở ra được. Lúc này đang là đầu mùa thu, ngồi trên ban công, mắt nhìn lại, một mảng xanh ngắt, có chút vui vẻ thoải mái.
Lưu đại nhân lại xum xoe, vội vàng đi nấu nước, pha hai ly trà nóng, hai tay bưng lên cho bà xã, cười đùa nói:
- Nương tử, mời dùng trà!
- Ừ, vậy mới đúng chứ… Ngồi đi!
Chủ tịch Vân càng thêm đắn đo, cố nhịn cười, chính miệng ban ngồi
Lưu Vĩ Hồng ngồi đối diện, hai vợ chồng nhìn nhau, hi hi ha ha mỉm cười, trong lòng rất vui
- Này, bà xã, không cần phải thận trọng như vậy chứ? Cửu An cũng không phải đầm rồng hang hổ, còn phải có thêm ba vệ sĩ. Sao anh lại trở nên mềm mại, yếu đuối như vậy chứ?
Mỉm cười một hồi, Lưu Vĩ Hồng liền oán giận
Vân Vũ Thường nghiêm mặt nói:
- Con trai thiên kim ngồi không dè dặt! Đạo lý này, không cần em phải dạy anh chứ? Nghe nói anh muốn tới Cửu An, nghe nói Cửu An loạn như vậy, mẹ cũng không còn tâm trí khám bệnh cho người ta nữa. Nếu không phải ba khuyên bảo, mẹ có thể sẽ lập tức qua đây làm phiền anh! Anh đó, muốn làm anh hùng cũng không sao, tốt xấu cũng nên nghĩ cho ba mẹ một chút
Lưu Vĩ Hồng liền gãi đầu, nói:
- Vì sao không thấy mẹ nói tới chuyện này ở trong điện thoại vậy?
- Mẹ cũng muốn nói, ba không cho mẹ nói. Nói anh tới Cửu An, giống như đánh giặc. Đại chiến sắp tới, không thể dao động quyết tâm của chỉ huy!
- Ôi, vẫn là ba hiểu anh!
Lưu Vĩ Hồng tay phải nắm chặt, nhẹ nhàng đấm một cái vào lòng bàn tay, tán thưởng nói
Vân Vũ Thường liếc hắn một cái, nói:
- Ba là tướng quân, đương nhiên ba hiểu anh. Nhưng đồng thời ba cũng là một người ba, tâm trạng người ba, anh chưa hẳn hiểu được.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Anh hiểu, cho nên lần này em dẫn theo Vương Triệu Tung và Hà Mẫn đến đây, anh không có ý kiến. Lui một bước mà nói, chí ít biệt thự này có thêm hai người ở đây, cũng náo nhiệt một chút, không đến nỗi quá lạnh lẽo
Vân Vũ Thường gật gật đầu, nói:
- Vẫn là đề phòng thì tốt hơn, tính cách của anh, không phải em không biết
Kỳ thật không yên tâm nhất chính là bản thân Vân Vũ Thường. Tuy rằng cô hiểu chí hướng và khát vọng của Lưu Vĩ Hồng, không có khuyên can Lưu Vĩ Hồng điều nhiệm Cửu An, cũng không có nghĩa là cô không lo lắng cho an toàn của Lưu Vĩ Hồng. Giống như bản thân Vân Vũ Thường đã nói, cô quá hiểu tính cách của Lưu Vĩ Hồng. Đừng thấy hắn thủ đoạn chính trị tài giỏi, quyền mưu trí thuật đều cao, nhưng lại có một chỗ rất không tốt, chính là thích xông lên tuyến số một. Khi làm Bí thư Khu ủy, Bí thư Thành ủy, có “tật xấu” này, phỏng chừng làm Bí thư Đảng ủy Công an, cũng không thể sửa đổi được. Chỉ có điều Bí thư Đảng ủy Công an xâm nhập tuyến số một và Bí thư Thành ủy xâm nhập tuyến số một, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Căn cứ tình hình mà Vân Vũ Thường được biết, thế lực lưu manh ở Cửu An, quả thật đã đến mức độ tương đối kiêu ngạo. Giết người hãm hiếp, không từ bất cứ việc xấu nào. Lưu Vĩ Hồng qua đây lấy đầu bọn chúng, không loại trừ bọn chúng chó cùng rứt giậu, có khả năng cùng Lưu Vĩ Hồng liều mạng cá chết lưới rách
Vì thế, Vân Vũ Thường cố tình đến thành phố Kinh Hoa, thương lượng với ba mẹ chồng, muốn tăng thêm một “bảo hiểm” cho Lưu Vĩ Hồng. Đây mới có Vương Triệu Tung chuyển nghề trước. Vương Triệu Tung xuất thân thế gia võ thuật, là quán quân thi đấu vũ khí lạnh của đại hội đấu võ tập đoàn quân, Lưu Thành Gia tự mình điểm tướng, điều y vào đại đội trinh sát đặc chủng lữ đoàn hỗn hợp bọc thép, còn đích thân triệu kiến qua y, đối với y thăm hỏi cổ vũ có thừa
Ban đầu lính tình nguyện sau khi xuất ngũ, trên địa phương sẽ sắp xếp công tác. Nhưng điều này không có gì, Vân Vũ Thường là người giàu có, thù lao cho Vương Triệu Tung cao hơn nhiều so với đãi ngộ tiền lương của bất kỳ một công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước nào. Vương Triệu Tung cũng không phải thấy tiền sáng mắt, cũng không hoàn toàn là nể mặt Quân đoàn trưởng cũ, mấu chốt còn vì sau khi y nghe nói chuyện của Cửu An và nguyên nhân Lưu Vĩ Hồng muốn điều đến Cửu An, tự nguyện chuyển ngành trước, rời khỏi bộ đội yêu mến, đến bảo vệ cho Lưu Vĩ Hồng
Tâm huyết của quân nhân, thúc đẩy y tiếp nhận nhiệm vụ này
Vương Triệu Tung nghĩ rất đơn giản: bảo vệ tốt Lưu Vĩ Hồng, coi như bảo vệ tốt cho quần chúng Cửu An
Cửu An, cần một người lãnh đạo mạnh mẽ như Lưu Vĩ Hồng!
Mọi thứ, Vân Vũ Thường chưa từng nhắc qua với Lưu Vĩ Hồng, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng có thể đoán được đại khái, biết chuyện này chắc chắn là Vân Vũ Thường dốc hết sức thúc đẩy, nói:
- Tỷ, cảm ơn, khiến tỷ lo lắng rồi
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười, nói:
- Trời, biết nịnh rồi sao?
Một phen tâm huyết của bản thân, ông xã có thể hiểu được, Vân Vũ Thường trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
- Ha ha, nịnh vợ của mình, không mất mặt… Vậy, Hà Mẫn lại là chuyện gì xảy ra? Sao em có thể có được bảo bối này?
Nói đến Hà Mẫn, Vân Vũ Thường liền mỉm cười, nói:
- Đây cũng thật sự là có chút duyên phận. Hà Mẫn cũng là truyền nhân của thế gia võ thuật, ông nội cô năm đó chính là cảnh vệ của ba, nghe nói thân thủ rất tốt. Nhưng sau khi cả nước giải phóng, Hà gia gia liền về quê nhà. Bản thân ông kiên quyết yêu cầu trở về quê nhà làm ruộng, không quen sống cuộc sống thành thị.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Tình hình như vậy, thời kỳ mới dựng nước rất thường thấy. Lúc đó trong bộ đội rất nhiều chiến sĩ, sở dĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái, kỳ thật chỉ có một lý tưởng rất đơn thuần - phân đất vườn! Có cơm ăn!
Truyền thống nông canh 5000 năm, nông dân nước Trung Quốc, đối với đất đai không muốn xa rời là nông dân ở bất kỳ nước nào khác cũng không thể sánh bằng. Đừng nói chiến sĩ bình thường, ngay cả tướng quân, cũng có giải giáp quy điền nghề nông
- Nhưng giữa hai nhà, vẫn đều có qua lại, đến khi đại cách mạng mới cắt đứt liên lạc. Sau khi Hà Mẫn tốt nghiệp trung học, không thi lên đại học, liền đi làm. Ban đầu làm bảo vệ ở câu lạc bộ, sau này có một lần cô ấy đang trực, vừa đúng đụng phải ba tên trộm lẻn vào câu lạc bộ, bị cô phát hiện, cô thi thố tài năng, một mình nhanh nhẹn quật ngã ba thằng đàn ông…
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ha ha, vậy quá tài giỏi rồi. Làm như vậy, chẳng phải uy danh truyền xa rồi?
Vân Vũ Thường cười gật đầu:
- Phải đó, cho nên nói đây là một duyên phận. Bên câu lạc bộ đề cử cô ấy cho em, em vừa nhìn lý lịch cá nhận của cô ấy, như từng quen biết, nhớ lại lúc nhỏ ba từng nói về chuyện của Hà gia gia cho chúng em nghe, quê nhà của Hà Mẫn chính là ở đó, trong lòng liền có chút hoài nghi, vừa hỏi, cũng thật là hậu nhân của Hà gia gia. Nguồn gốc gia giáo, từ nhỏ thì luyện được một thân công phu giỏi. Anh đừng thấy cô ấy vóc dáng nhỏ bé, không bắt mắt, thật sự động thủ, anh cũng không nhất định là đối thủ của cô ấy đâu!
Theo ý này, Hà Mẫn ban đầu là cận vệ do câu lạc bộ đề cử cho Vân Vũ Thường
Nữ cận vệ công phu giỏi lại ít nói như vậy, quả thật là có thể gặp được mà không thể cầu được. Vì an toàn của ông xã, Vân Vũ Thường cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Lưu Vĩ Hồng cũng không tức giận, mỉm cười nói:
- Điều này anh tin. Anh dù sau là nghiệp dư, người ta đó là công phu chính tông. Hơn nữa, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ…
- Trời, vì sao lại kỳ thị giới tính thế? Anh đó!
- Ha ha, nếu như đánh không lại, còn không được ở trong lòng AQ một phen?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói. Bí thư Lưu vốn muốn nói “YY một phen”, nói đến bên miệng nuốt trở vào. Hắn cũng không có cách nào giải thích hàm nghĩa của từ “YY” cho Vân Vũ Thường
- Tóm lại một câu, anh nhất định phải cẩn thận chút, chú ý an toàn của bản thân. Còn nữa, bình thường anh gọi điện thoại nhiều hơn cho mẹ, để mẹ đỡ phải nhớ thương
Vân Vũ Thường lại khuyên bảo
Bí thư Lưu liền có chút hổ thẹn. Trong khoảng thời gian này, công tác bận rộn, quả thật quên mất chuyện này, rất ít gọi điện thoại cho Lâm Mỹ Như, thật không thể nói nổi