Quan Gia

Chương 567: Chương 567: Nhà giàu mới nổi




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 567: Nhà giàu mới nổi 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Cao Nguyên cùng với người thư ký và người đàn ông trung niên mặc âu phục đi thẳng đến chiếc ghế sa lon ở giữa ngồi xuống. Mấy người khách ngồi trên ghế sa lon bên cạnh rối rít xông đến, bắt tay người đàn ông trung niên mặc âu phục, gọi người này là Mã giám đốc, lại tăng cường bắt tay, cúi chào không ngừng Cao nha nội. 

Sắc mặt Cao Nguyên vẫn hết sức thản nhiên, đưa tay bắt, xem như lịch sự đáp lễ. Bản thân Cao Cục trưởng chính là lãnh đạo cấp phó bộ, quyền cao chức trọng, hơn nữa có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Vương, Cao nha nội quả thật có tiền vốn kiêu ngạo. Cho dù trong số con cháu quan lại quần áo lụa là ở thủ đô, Cao Nguyên cũng là nhân vật nổi tiếng. 

Sau khi mọi người ầm ĩ náo loạn một trận, mới dừng lại, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình. 

Hai người dẫn chương trình đã sớm đứng trên sân khấu, mặt luôn mỉm cười, chờ mọi người yên tĩnh trở lại, mới tuyên bố buổi diễn chính thức bắt đầu. Trước khi bắt đầu, bọn họ lần lượt giới thiệu các vị khách quý có mặt. 

Người được giới thiệu đầu tiên, chính là người đàn ông trung niên mặc âu phục được gọi là Mã giám đốc. Căn cứ vào giới thiệu của người điều khiển chương trình, vị Mã giám đốc này, đại danh là Mã Hào Huy, chính là giám đốc một công ty lớn ở tỉnh Hà Đông. Còn về công ty này, rốt cuộc có tính chất gì, quốc doanh hay tư doanh, cũng không biết được. Mã Hào Huy liền đứng dậy, liên tiếp vẫy tay chào hỏi xung quanh.  

Trong rạp hát vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người lớn tiếng hét to trầm trồ khen ngợi. Xem ra Mã Hào Huy thật sự là một nhân vật rất có tiếng tăm ở kinh đô, có không ít người cổ động, hôm nay có lẽ hắn là thành phần đến quyên tiền, Lưu chủ tịch cũng dành cho hắn mấy tiếng vỗ tay.  

Người dẫn chương trình không giới thiệu Cao Nguyên, xem ra Cao Nguyên không nằm trong danh sách khách quý được mời, mà được Mã Hào Huy mời đến, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt Mã Hào Huy. 

Tỉnh Hà Đông sao? 

Nguyên quán của Cao Cục trưởng cũng là tỉnh Hà Đông. 

Khách quý giới thiệu tiếp theo, có mấy vị đều đến từ tỉnh Hà Đông, khó trách có nhiều người cổ động Mã Hào Huy như vậy, thì ra đều là đồng hương. Tỉnh Hà Đông tự có làn gió buôn bán kinh doanh, thương nhân Hà Đông giống như thương nhân tỉnh Giang Hoài phía nam Đại Giang, vào hai đời Minh Thanh, nổi tiếng xa gần, nhất là ở đời Thanh, đã xuất ra không ít thương nhân tài giỏi. 

Lưu Vĩ Hồng bất giác nhớ tới những ông chủ than đá Hà Đông thích khoe của đời sau. Tư thế nhà giàu mới nổi quả nhiên rất rõ ràng. 

Giới thiệu xong khách quý, buổi diễn lập tức bắt đầu. 

Lưu Vĩ Hồng đại khái quan sát, trong rạp hát ước chừng có khoảng hai trăm khán giả, phần lớn là nhân sĩ thể diện. Xem ra buổi diễn quyên góp tiền hôm nay đều tập trung tinh anh tài giỏi. 

Buổi biểu diễn để lấy tiền cứu tế do công trình Hy vọng và học viện hí kịch thủ đô cùng nhau tổ chức, tham gia diễn xuất phần lớn là học sinh và giáo viên của học viện hí kịch thủ đô. Học viện hí kịch thủ đô là học phủ cao nhất của nước ta nuôi dưỡng nhân tài hí kịch, trình độ của giáo viên và học sinh đều rất giỏi. Dĩ nhiên, để tăng phần hấp dẫn, buổi biểu diễn lần này cũng không phải đều là tiết mục hí kịch, nếu thật sự vậy, chỉ sợ buổi quyên tiền chưa bắt đầu, những ông chủ óc đầy bụng phệ này đã không kiên trì, đứng dậy mà về. 

Cho nên tiết mục diễn xuất đã trải qua sắp xếp tỉ mỉ, tiết mục hí kịch rất ít, phần lớn là các tiết mục đại chúng hoá như tiểu phẩm ca múa, ở giữa còn xen kẽ tạp kỹ và biểu diễn ảo thuật có chút phù hợp với khẩu vị của các vị nhà giàu mới nổi, dành được không ít tiếng vỗ tay và lời trầm trồ khen ngợi, các ông chủ người nào nhìn cũng bừng bừng hăng hái. 

Bên cử hành cho thấy đã sớm có chuẩn bị, ước chừng sau khi biểu diễn 30 phút, liền bắt đầu hoạt động quyên tiền lượt thứ nhất. Trên màn ảnh lớn của sân khấu hiện lên một phóng sự phim ngắn là cảnh tượng thực tế quay chụp được ở các khu vực vùng núi xa xôi, phản ánh chân thực khó khăn của học sinh giáo viên trường học vùng núi, có tác dụng rất lớn. 

Sau khi bộ phim phóng sự được chiếu xong, hai cô bé khả ái đẩy ra một hòm quyên tiền trong suốt, đặt ở giữa sân khấu. 

Lập tức có hai giám đốc đi lên sân khấu, mỗi người móc ra năm bó tiền một trăm đồng, quăng vào hòm quyên tiền. Người dẫn chương trình hào hứng báo ra tên của hai vị giám đốc này, cúi người tỏ vẻ cảm tạ bọn họ. Cô bé khả ái cầm bó hoa tặng cho hai vị nhân sĩ giàu lòng ái tâm.  

Hai vị giám đốc tươi cười, mặt đầy rạng rỡ, rất là đắc ý. 

Nghe người dẫn chương trình báo đơn vị, hai vị này đều là giám đốc công ty quốc doanh. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng giống như mọi người đều dành cho bọn họ tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mười vạn tiền quyên góp cho công trình Hy vọng vẫn có thể làm được một số chuyện. 

Tiếp theo, lại có vài vị tiến lên quyên tiền, thoáng chốc đã quyên góp được ba mươi vạn tiền mặt. 

Vào năm 91, chi phiếu ngân hàng vẫn chưa được lưu hành đặc biệt, dùng tiền mặt quyên tặng càng trực tiếp. 

Thấy tình hình như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng dập tắt ý niệm lên sân khấu quyên góp. Hắn cũng không muốn “Khoe của” trước mặt Cao Nguyên. Chủ tịch thành phố cấp huyện của địa khu cách xa tỉnh Sở Nam, một hơi quyên tặng cho công trình Hy vọng mười vạn đồng, nếu tin này lan truyền ra ngoài, không phải là chuyện tốt. Nếu muốn quyên tặng, hôm nào đấy trực tiếp quyên tặng cho hội Thanh Cơ là được rồi. 

Căn cứ vào tiết mục biểu diễn, Đào Tiếu Bình sẽ tiến hành diễn xuất cuối cùng. Tiết mục biểu diễn là vở kinh kịch “Quý phi say rượu”. 

Đào Tiếu Bình lúc này đã bộc lộ tài năng trong giới văn nghệ, xem như diễn viên nổi tiếng, nhưng thân phận chính thức của nàng vẫn là sinh viên năm 4 học viện hí kịch thủ đô. Bởi vì nàng tương đối có danh tiếng, cho nên được sắp xếp biểu diễn cuối cùng. 

Cả quá trình diễn xuất, đại khái sắp xếp khoảng nửa giờ, tổng cộng xen vào ba lần quyên tiền, tổng thời gian ước chừng hơn hai giờ. Trải qua hai đợt quyên tiền đầu tiên, thu thập được bảy tám chục vạn, cộng thêm lần quyên tiền cuối cùng sau khi biểu diễn áp trục, tổng số vượt qua một trăm vạn có lẽ không thành vấn đề. Vào lúc này, đây tuyệt đối là khoản tiền lớn, bên cử hành không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, mọi người vui vẻ ra mặt, Lưu Vĩ Hồng cũng vui mừng hớn hở. 

Nói thật, thời gian đảo lưu cũng có một mặt rất không tốt, chính là Lưu Vĩ Hồng tựa hồ không có gì tiêu khiển . Thử nghĩ xem, để cho một người đã trải qua mười năm trước thế kỷ hai mươi mốt trở lại thập niên 90 thế kỷ hai mươi, có thể có tác phẩm điện ảnh gì đáng xem? Bộ phim hết sức hiện đại trong mắt người khác, ở trong mắt Lưu nhị ca đã là già cỗi. Thú vui lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng trong lúc rãnh rỗi chính là đọc sách. 

May mà sau khi điều nhiệm đến Hạo Dương, thường xuyên có thể gặp gỡ Đường Thu Diệp, coi như hóa giải hữu hiệu “trống không và tịch mịch” trong lòng Lưu Chủ tịch. 

Một thanh niên hai mươi bốn tuổi, trẻ tuổi cường tráng, chịu sao được mỗi đêm lấy quyển sách làm bạn? 

Tác phẩm điện ảnh không có gì đáng xem, ngược lại loại diễn xuất sân khấu này có thể nhìn ra chút ý tứ. 

Rốt cục đến phiên Đào Tiếu Bình diễn xuất cuối cùng. 

Người dẫn chương trình dùng giọng nói kích động, long trọng giới thiệu với mọi người “Minh tinh điện ảnh nổi tiếng” sắp lên sân khấu Đào Tiếu Bình tiểu thư. Trong rạp hát nhất thời vang lên một trận tiếng trầm trồ khen ngợi. Lúc đó cũng còn chưa tới mức minh tinh khắp nơi, loại nhân vật nổi tiếng trên internet như Phù Dung tỷ tỷ và Phượng tỷ cũng không có dáng người cỡ S hoặc đánh bại Tổng thống Mỹ, “Thế giới khiếp sợ”, còn thầy giáo Chương có thể còn đang bú sữa mẹ! Cho nên minh tinh nổi tiếng điện ảnh vẫn rất có lực hiệu triệu, cho dù là những ông chủ thô kệch cũng biểu hiện ra vẻ hứng phấn. 

Mã Hào Huy lại càng ưỡn thẳng người, lộ ra vẻ đặc biệt chú ý. 

Hai đợt quyên tiền trước, Mã Hào Huy đều vững vàng ngồi tại chỗ, trò chuyện vui vẻ với Cao Nguyên, cũng không hề có ý tứ ra tay. Nếu hắn là khách quý tôn quý nhất, đương nhiên cũng muốn“Biểu diễn cuối cùng”. 

Đây cũng là“Quy củ”. Mã Hào Huy đến đây hôm nay chính vì Đào Tiếu Bình, hắn được cho là “Người hâm mộ” Đào Tiếu Bình, có cơ hội tận mắt nhìn thấy Đào Tiếu Bình diễn xuất, Mã giám đốc đương nhiên không chịu bỏ qua. 

Màn ảnh sân khấu từ từ khép lại, khi kéo ra một lần nữa đã thay đổi cảnh tượng, một sân khấu nhỏ được dựng lên trên sân khấu lớn, một vị mỹ nữ cổ trang ở chính giữa sân khấu nhỏ, đèn chiếu trên trần nhà chiếu rọi lên người nàng. 

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình phần lớn biểu diễn các tác phẩm điện ảnh hiện đại, rất ít khi biểu diễn phim cổ trang, kịch truyền hình. Cho nên diễn xuất cổ trang của Đào Tiếu Bình, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, cũng rất có cảm giác mới mẻ. 

Bản thân Đào Tiếu Bình chính là học sinh học viện thủ đô hí kịch, trình độ hát hí kịch không thấp, ngón giọng và điệu bộ đều rất xuất sắc, giành được tiếng vỗ tay nhiệt liệt .  

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy, Đào Tiếu Bình không thích hợp diễn xuất nhân vật Dương quý phi. Dương quý phi là mỹ nhân mập nổi tiếng, nếu nói“Yến gầy Hoàn mập” cũng đúng, trên sử sách ghi lại, Dương Ngọc Hoàn cũng hết sức xinh đẹp. Bề ngoài của Đào Tiếu Bình cũng không phải quá xinh đẹp, mà lộ ra vẻ rất đoan trang. Nếu không diễn quý phi mà diễn hoàng hậu thì thích hợp hơn. Loại khí phách mẫu nghi thiên hạ bừng bừng hiện ra. 

Cũng may tiết mục biểu diễn này để lấy tiền cứu tế, nhiều nhất cũng chỉ là tài nghệ nghiệp dư, nói trắng ra để mọi người vui vẻ, các ông chủ lớn móc tiền quyên tặng, dành được một chút tiếng vỗ tay và lời khen ngợi, bản thân cũng không cần tích cực quá mức. 

Lưu Vĩ Hồng cùng vỗ tay nhiệt liệt với mọi người. 

- Được, hát đã hay, diễn càng hay hơn. 

Tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt, Mã Hào Huy đứng dậy, la lớn, dùng sức vỗ tay, vừa vỗ tay vừa đi lên sân khấu. Thấy Mã Hào Huy làm như vậy, tiếng vỗ tay thưa thớt lập tức lại trở nên nhiệt liệt. 

Đây là mọi người cổ động Mã Hào Huy. 

Hai cô bé kịp thời đẩy hòm quyên tiền ra ngoài. 

- Tiếu Bình tiểu thư, hát rất hay. 

Mã Hào Huy cười ha ha, đưa tay về phía Đào Tiếu Bình. 

Đào Tiếu Bình vươn tay ra khỏi tay áo cổ trang , bắt tay hắn. 

- Ha ha, nể mặt Tiếu Bình tiểu thư, tôi quyên góp ba mươi vạn! Chi phiếu tiền mặt! Bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện! 

Mã Hào Huy la lớn, lập tức móc ra một tờ chi phiếu tiền mặt từ trong túi tiền, giao cho Đào Tiếu Bình. 

Đào Tiếu Bình cũng không nhận lấy tấm chi phiếu này, khẽ cười nói: 

- Mã giám đốc, đây là quyên tiền, chúng ta không thể qua tay, mời trực tiếp bỏ vào hòm quyên tiền. 

- Được. 

Mã Hào Huy tiện tay quăng tờ chi phiếu tiền mặt vào hòm quyên tiền, lại nghiêng đầu nhìn Đào Tiếu Bình. 

- Tiếu Bình tiểu thư, có thể mời cô biểu diễn cho tôi ca khúc “Anh chỉ quan tâm đến em” của Đặng Lệ Quân được không? 

Đào Tiếu Bình nhất thời lộ ra thần sắc khó xử: 

- Mã giám đốc, thật xin lỗi, tôi vốn học hí kịch, loại ca khúc được yêu thích này không phải là sở trường của tôi, thật xin lỗi! 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc đầu. 

Để Đào Tiếu Bình hát ca khúc của Đặng Lệ Quân? 

Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia. 

Nhưng Mã Hào Huy lại không cho như vậy, nghe vậy sắc mặt trầm xuống, không vui nói: 

- Tiếu Bình tiểu thư, cô xem thường tôi? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.