Quan Gia

Chương 90: Chương 90: Nỗi lo trong lòng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 90: Nỗi lo trong lòng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

Share by Thiên Quốc 

 

 

Lưu Vĩ Hồng thực hiện rất tốt ‘lời hứa’, chỉ năm ngày, nhà máy đinh liền sáng sủa hẳn lên. Thậm chí tường ngoài cũng được quét một lớp vôi, bao trùm hết tất cả quảng cáo từ nhiều năm trước. Toàn bộ tòa nhà đều cực sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, còn có thêm một số cây trồng xanh um, tăng thêm mấy phần sức sống cho tòa nhà u ám trống rỗng trước kia. 

Đám người Chu Kiến Quốc vửa bước chân vào trong, liền lập tức trầm trồ khen ngợi. 

- Tốt, tốt, đây mới ra dáng là cơ quan làm việc chứ. Vĩ Hồng, làm tốt lắm. 

Chu Kiến Quốc vô cùng hài lòng, không ngừng gật đầu. Các lãnh đạo khác tất nhiên cũng là vô cùng cao hứng. 

Bởi vì tất cả chỉ là tòa nhà như cũ, Lưu Vĩ Hồng vẫn là dựa theo bố cục của nhà máy đinh trước kia để tiến hành sắp xếp. Lầu một là khu làm việc, lầu hai trở lên, vẫn là khu nhà tập thể. 

Văn phòng Cục trưởng và Phó cục trưởng được xếp ở phòng nằm sát góc lầu một. Chỗ thông gió và ánh sáng của cả tòa nhà cũng không được tốt lắm, điều kiện tiên quyết này thế là bị hạn chế, Lưu Vĩ Hồng cũng hết cách, chỉ có thể ở trong văn phòng trang bị thêm một cây đèn huỳnh quang để văn phòng có vẻ sáng sủa một tí, rồi ở mỗi gian văn phòng đều cho đặt mấy chậu cây xanh quanh năm, có thể đem lại chút ít không khí tươi mới. Ngoài ra ở trên vách tường mỗi gian văn phòng đều đục một cái lỗ để trang bị một quạt thông gió. 

Chu Kiến Quốc đi vào văn phòng Cục trưởng của mình, thấy mặt sàn xi măng được chà lau sạch sẽ, vách tường cũng quét vôi mới hoàn toàn, vị trí sắp đặt bàn làm việc của ông ta cũng rất là thỏa đáng, liền liên tục gật đầu, nói: 

- Vĩ Hồng à, cách bố trí này không tồi. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Điều kiện chỉ có như vậy, Cục trưởng và các lãnh đạo xin hãy dùng tạm vậy. 

- Được được, có thể được như thế này đã vượt hẳn dự kiến của tôi rồi. À, đúng rồi, Vĩ Hồng, phòng họp sắp xếp ở chỗ nào? Tôi nhớ cậu đã nói qua với tôi… 

Lưu Vĩ Hồng mới đầu có nói qua với ông ta, còn cho ông ta xem qua bản vẽ. Đương nhiên là bản vẽ giản dị vẽ bằng tay, cho thấy văn phòng lãnh đạo và khu nhà tập thẻ định sắp xếp như thế nào. Lưu Vĩ Hồng không thể chuyên quyền, nhất định phải xin chỉ thị của Chu Kiến Quốc trước mặc dù tất cả là sự an bài của hắn, Chu Kiến Quốc đều chấp nhận toàn bộ. Nhưng đây là một việc khác. Lãnh đạo chấp nhận và tự mình chủ trương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. 

Tuy nhiên trong năm ngày này, Chu Kiến Quốc bận rộn nhiều việc, cũng chưa từng khảo sát thực địa lần nào, chỉ cần nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo qua một lần, không có ấn tượng sâu sắc gì nhiều. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Phòng họp được đặt ở phân xưởng nhà máy đinh, ngay kế bên căn tin. 

- Ồ, cậu còn bố trí căn tin? 

Chu Kiến Quốc hào hứng hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng đáp: 

- Căn tin là không thể thiếu được. Lúc này đồng chí trong cục chúng ta đều là một mình đi nhậm chức, người nhà cũng chưa cùng dọn qua, bữa cơm nhất thiết phải giải quyết ổn thỏa. Cũng may nhà máy đinh vốn cũng có một căn tin, nhà bếp và dụng cụ vẫn còn đủ, có thể tạm sử dụng. Nhân viên công tác trong căn tin, tôi kêu lái xe Ngô tạm thời tìm vài người bản địa đến làm việc trước. Về sau phải thay đổi người, hoặc là đem căn tin nhận thầu ở ngoài, đến lúc đó sẽ bàn bạc lại. Hiện tại trước hết phải giải quyết tốt chuyện ăn uống cái đã. 

- Ừ, tốt lắm, tốt lắm, cậu suy xét thật sự rất toàn diện. 

Chu Kiến Quốc lại liên tục khích lệ nói: 

- Như vậy đi, Vĩ Hồng, hôm nay chúng ta coi như là chính thức đi làm, cậu thông báo tất cả đồng chí đều tới phòng họp, chúng ta mở một cuộc họp lớn, chính thức sắp xếp công việc. 

- Vâng, tôi lập tức thông báo. 

Trong mấy ngày vừa rồi, lần lượt có thêm mười mấy người tiến đến báo danh, cộng thêm số người của trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong trước đó, cộng lại có tất cả hai mươi mấy người. Lưu Vĩ Hồng đến từng văn phòng thông báo, tất cả mọi người vui tươi hớn hở đi ra, đi theo sau Lưu Vĩ Hồng, ra khỏi khu nhà tập thể, tới phân xưởng nhà máy đinh tạm thời là phòng họp được xây dựng lại. 

Cái gọi là phân xưởng, kỳ thật chính là nhà trệt một tầng lầu, nóc nhà có mấy chỗ gạch men trong suốt, để lấy ánh sáng. Mặt đất có vài chỗ lồi lõm không đều nhau, vốn là chỗ đặt máy móc nhưng cũng đã được san bằng, dấu vết vẫn còn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn đem phân xưởng ngăn cách thành hai bộ phận, làm thành hai hai phòng họp. Một phòng họp nhỏ, một phòng họp lớn. 

Phòng họp lớn là bố trí theo kiểu truyền thống. Phòng họp vẫn là hình thức hội nghị bàn tròn. Chỉ là cái bàn hội nghị oval này tạm thời chưa mua về được, Lưu Vĩ Hồng liền tạm thời dùng bàn làm việc hình vuông bình thường hợp lại một chỗ, mặt trên trải một lớp vải đỏ, nhìn qua cũng rất ra dáng, không đến mức quá khó coi. 

Chỉ có hai mươi mấy người, Lưu Vĩ Hồng liền "Tự tiện làm chủ", đem địa điểm hội nghị xác định ở trong phòng họp nhỏ. 

Chu Kiến Quốc đi vào phòng họp, lại là liên tục vuốt cằm. Đối với công tác của Lưu Vĩ Hồng hết sức hài lòng. Trong 5 ngày ngắn ngủi, đoàn người đều ở nhà khách huyên thuyên, xem TV, nói chuyện phiếm đánh rắm, Lưu Vĩ Hồng một mình đem mọi việc làm đến nơi đến chỗ, năng lực không phải loại bình thường. Hơn nữa điều khiến Chu Kiến Quốc vừa lòng chính là, Lưu Vĩ Hồng chẳng những quét dọn vệ sinh nhà máy đinh sạch sẽ, hơn nữa khắp nơi lộ ra sự hài hòa rất có khí chất, không hề có chút vẻ gì là người keo kiệt sa cơ thất thế. Kiểu cách như vậy mới có thể xứng tầm với tấm biển Cục Nông Nghiệp cấp huyện chứ. 

Mọi người ngồi vào hai bên của bàn hội nghị hình chữ nhật, Lưu Vĩ Hồng liền cho một nhân viên công tác và lái xe Ngô của văn phòng rót trà cho mọi người. Người nhân viên công tác này cũng là hôm qua mới tới báo danh. Được xem là cấp dưới chính thức của Lưu Vĩ Hồng. 

- Các đồng chí, xin chào! 

Chu Kiến Quốc ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn quanh phòng họp một vòng, tằng hắng cổ họng, cao giọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần ý hưng phấn. Ngồi trong phòng hội nghị đơn sơ, nhìn cấp dưới ngồi đầy khắp nơi, Chu Kiến Quốc cuối cùng cũng tìm được cảm giác làm lãnh đạo rồi. Dường như bắt đầu từ giờ khắc này, ông ta mới chính thức là cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương. 

Đoàn người liền vô cùng chăm chú nhìn Chu Kiến Quốc, mặt mang nụ cười, dường như chỉ một tiếng chào vô cùng đơn giản này của Cục trưởng Chu thật khiến cho người ta cảm động. 

Lưu Vĩ Hồng âm thầm có chút buồn cười. Xem ra cho dù trước đây đến từ đơn vị gì, một khi trở thành cán bộ Nhà nước, mọi người liền tự động tự giác lấy"Tiêu chuẩn" của cán bộ răn đe chính mình, thái độ cử chỉ đều càng ngày càng có hơi hướng cơ quan nhà nước. 

Cục trưởng Chu nói lời phát biểu dào dạt nhiệt tình, nói lên ý nghĩa xây dựng địa khu Hạo Dương mới, nói lên tầm quan trọng của công tác nông nghiệp, rồi nhấn mạnh việc kiến thiết công tác "công trình cung cấp rau xanh". Chu Kiến Quốc vạch ra, "công trình cung cấp rau xanh" này, chính là kết tinh trí tuệ tập thể của lãnh đạo cục, được lãnh đạo chủ chốt Địa ủy hết sức khẳng định và khen ngợi, bí thư Địa ủy Lục chỉ thị, cục Nông nghiệp địa khu và thị xã Hạo Dương dẫn đầu, chỉ đạo làm tốt công tác này. Đây là một nhiệm vụ quang vinh, cũng là "Trận đánh ác liệt" đầu tiên sau khi cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương được thành lập, nhất định phải làm cho tốt. Hy vọng công nhân viên chức cán bộ toàn cục đều có thể toàn lực ứng phó, chung tay góp sức vì "công trình cung cấp rau xanh", hiến kế hiến lực, tranh thủ tạo ra một khởi đầu tốt đẹp. 

Cục trưởng Chu khi dõng dạc phát biểu nói chuyện, có vài người ánh mắt vô tình cố ý rơi xuống trên mặt Lưu Vĩ Hồng. Mấy người này tất nhiên đều là những người đã tham gia hội nghị vào tối ngày hôm đó, trong ánh mắt Trang Tê Phượng rõ ràng mang theo thần sắc khâm phục. Tất cả mọi người rất rõ cái gọi là "kết tinh trí tuệ tập thể của lãnh đạo Cục " rốt cuộc là xuất phát từ đâu ra. 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt bình tĩnh, mang theo nụ cười mỉm chuyên nghiệp hóa, nhìn không ra chút kích động và vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn thẳng Chu Kiến Quốc, vẻ mặt giống như lộ ra vui mừng tán thưởng, như thể hắn cũng là lần đầu tiên nghe được phương án này . 

Ý tưởng là hắn nghĩ ra, nhưng nếu lãnh đạo báo cáo lên trên, vậy công lao kia chắc chắn là của lãnh đạo rồi. 

Điểm này rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể lộ ra bộ dáng đắc chí, khiến lãnh đạo trong lòng có định kiến. Lãnh đạo lập được công, trong lòng sẽ tự biết điều, đúng cảnh đúng thời sẽ cho một ít ưu đãi. 

Làm lãnh đạo tốt là một môn nghệ thuật, làm cấp dưới tốt, đó càng là một môn nghệ thuật. Sự thật chứng minh, người làm cấp dưới không tốt, chẳng những làm lãnh đạo không tốt, mà đến cả cơ hội làm lãnh đạo cũng không hề có nữa là. 

Không có vị lãnh đạo nào đầu bị ngấm nước, đi trọng dụng một người làm cấp dưới không tốt cả. 

Theo Lưu Vĩ Hồng biết, Nguyên soái Liên Xô là Vasilevsky từng đem cái sách lược "Giấu tài" này phát huy đến mức tận cùng, vị này thường xuyên bị Stalin bác bỏ phê bình, trên cơ bản là tổng tham mưu trưởng Liên Xô không chỉ huy chiến đấu ở tiền tuyến, lại có số làm quan, gần như cùng Zhukov đại danh đỉnh đỉnh cùng lúc được trao tặng quân hàm Nguyên soái Liên Xô, trở thành vệ quốc thời kì chiến tranh, là một trong những trợ thủ chủ yếu không thể thiếu của Stalin. Bản lĩnh sở trường của ông ta là, đem ý kiến của chính mình biến thành quyết sách của Stalin, sau đó thì giồng như mọi người, giả bộ dáng vẻ là lần đầu tiên nghe nói về chuyện này, vui sướng dị thường, tỏa ra vẻ mặt khâm phục đến cực điểm đối với lãnh tụ. 

Người xưa mưu cũ, tất nhiên phải tham khảo lấy làm gương. 

Tuy nhiên trong lòng Lưu Vĩ Hồng lại mơ hồ có một chút lo lắng. Nghe Chu Kiến Quốc biểu đạt đi ra ý tứ rằng "công trình cung cấp rau" này, không cần nghi ngờ là ông ta đã xin qua chỉ thị của Lục Đại Dũng, bằng không cũng sẽ không có kết quả cục Nông Nghiệp và thị xã Hạo Dương cùng nhau phối hợp như vậy. Cục Nông Nghiệp và thị xã Hạo Dương so với nhau thì thật sự không được xem là hành ngò gì cả. Với quan hệ của Chu Kiến Quốc và Lục Đại Dũng, ông ta làm như vậy cũng là hợp lý. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không hề nghe được từ miệng Chu Kiến Quốc một cái tên khác của lãnh đạo chủ chốt ở Địa ủy. Đó là Phó bí thư Địa ủy, Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi. 

Tào Chấn Khởi là trực tiếp từ tỉnh xuống làm Chủ tịch Địa khu, nghe nói ở tỉnh có quan hệ rất mạnh. "Công trình cung cấp rau xanh" này chính là công tác dân sinh, theo lý thì phải do bên Ủy ban nhân dân chỉ đạo. Lục Đại Dũng vẫn có thể làm chỉ thị, nhưng cuối cùng cũng phải thông qua Ủy ban nhân dân bên kia phê duyệt. Chu Kiến Quốc là cấp dưới trực tiếp của Tào Chấn Khởi, lại vượt cấp qua mặt ông ta. Chẳng những trước đó nhảy qua, sau đó cũng nhảy luôn, cũng rất là không thích hợp. 

Chu Kiến Quốc hoặc là tự cao vì cùng Lục Đại Dũng có quan hệ không giống bình thường, hoặc là vẫn chưa thực sự tiến vào "Quan trường", thiếu đi sự liên kết trọng yếu nhất. Tất nhiên có Lục Đại Dũng chỉ thị, miệng Tào Chấn Khởi sẽ không nói được gì. Cũng không thể địa khu Hạo Dương vừa mới hành lập, Chủ tịch Địa khu liền chống đối với Bí thư. Nhưng trong đầu khẳng định sẽ không thoải mái, món nợ này sẽ ghi tạc trong lòng, một khi thời cơ thích hợp, nói không chừng sẽ cùng Chu Kiến Quốc tính cả vốn lẫn lời. 

Xem ra phải tìm một cơ hội nhắc nhở Chu Kiến Quốc một chút. Tuy rằng ấn tượng xấu đã hình thành trong cảm nhận của Tào Chấn Khởi, khắc phục hậu quả, không nhất định có thể vãn hồi được, nhưng mất bò mới lo làm chuồng, cũng là tốt hơn không làm gì. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.