- Chủ tịch thành phố Hạ, nếu anh có ý kiến thay đổi bản báo cáo, có thể sửa. Tình hình thay đổi chế độ có liên quan đến các đơn vị như công ty bách hóa thứ nhất của thành phố, công ty vật tư, nhà máy xi măng số ba này, chúng ta có thể lại tiến hành xâm nhập điều tra nghe ngóng, sau khi điều tra nghiên cứu, sẽ bổ sung thêm nội dung vào. Nhưng, nội dung văn kiện đi kèm, thì không thể sửa.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt Hạ Cạnh Cường lập tức hơi hơi híp lại một chút, trầm giọng nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi cần một lý do.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, vừa rồi anh cũng đã xem qua, nội dung văn kiện kèm theo, tất cả đều là sự thật khách quan còn tồn tại. Chúng tôi chỉ đem tình hình đã xảy ra, mà đưa lên, không có bất cứ lời bình luận chủ quan hoặc là khách quan nào. Muốn chúng tôi thay đổi nội dung của văn kiện báo cáo kèm theo, trừ phi Chủ tịch thành phố Hạ có thể chứng minh tình hình này thực sự không tồn tại.
Sắc mặt Hạ Cạnh Cường trở nên rất âm trầm.
Đây là lần đầu tiên Hạ Cạnh Cường ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng thể hiện rõ cảm xúc thực sự của mình. Trước kia, Hạ Cạnh Cường luôn tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, chắc chắn, không chút sợ hãi, dù Thái Sơn có đổ sụp trước mặt cũng đầy khí thế mà không chút sợ hãi.
Nhưng hiện giờ, thái độ rất rõ ràng của Lưu Vĩ Hồng đối với nội dung văn kiện kèm theo, cũng khiến Hạ Cạnh Cường cảm thấy không bình tĩnh được.
Mặt Hạ Cạnh Cường sa sầm xuống một hồi, mới chậm rãi nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi không phủ nhận rằng còn tồn tại sự thật khách quan này, nhưng tôi không cho rằng việc đem nội dung đó viết vào báo cáo điều tra nghiên cứu, là một cách làm tốt. Việc này đối với anh, hay đối với tôi mà nói, đều không có lợi ích gì!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, quả thật như thế. Nhưng tôi vẫn kiên trì cho rằng, số nội dung này rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn so với báo cáo điều tra nghiên cứu chính.
Hạ Cạnh Cường hơi sửng sốt, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, nói:
- Phó cục trưởng Lưu, lúc tôi vừa mới từ ban ngành xuống huyện Vĩnh Lạc, có rất nhiều ý tưởng, có lẽ cũng giống như anh bây giờ vậy. Nhưng hiện tại, tư tưởng của tôi đã có chút thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Nếu quả thực là như vậy, tôi ngược lại cũng không đồng ý với sự thay đổi này của anh.
Hạ Cạnh Cường nói:
- Phó cục trưởng Lưu, anh cũng từng là quản lý ở địa phương, rất nhiều hành động của anh khi quản lý địa phương, tôi thấy rất tán thành. Hơn nữa. Tôi đã tham khảo những kinh nghiệm mà anh từng thành công. Nguyên nhân chính là vì như thế. Anh hẳn là biết, quản lý địa phương, có cái nặng, có cái nhẹ. Lấy tình hình thực tế của Bình Nguyên, thu nhập tài chính thiếu hụt một cách nghiêm trọng. Nếu dựa theo ý kiến của anh, với tài lực có hạn, dùng vào việc cải thiện xã hội mà vẫn bảo đảm về mặt thể chế, nhất định sẽ không đủ kinh phí đầu tư vào các phương diện khác. Ví dụ như làm đường, xây dựng cơ sở thượng tầng của thành phố, công tác xây dựng các công trình nông nghiệp thuỷ lợi, cũng cần đến một một số tiền lớn. Chúng tôi trên đường đến Bình Nguyên, đã từng thảo luận qua, nếu muốn giàu, trước làm đường. Muốn mạng lưới công trình quốc lộ Bình Nguyên, sớm được trở thành quốc lộ cấp 1, nền kinh tế thành phố sớm được phát triển, tôi cho rằng, đây mới là chuyện quan trọng bậc nhất. Bằng không, trước sau gì chúng ta cũng sẽ không đủ tài chính để đầu tư vào lĩnh vực dân sinh, chúng ta cũng sẽ không thể đảm bảo được hệ thống xã hội sẽ luôn luôn được hoàn thiện. Việc nào trước, việc nào sau, cũng là cả một vấn đề cần chúng ta cân nhắc một cách rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi thừa nhận anh nói có đạo lý nhất định. Nhưng tôi cho rằng, trình tự trước sau không phải như thế. Hơn nữa, chúng ta không nên lẫn lộn chức năng cơ bản của chính phủ. Chức năng hàng đầu của chính phủ là gì? Không phải là phát triển kinh tế, không phải là làm đường, không phải muốn làm xây dựng cơ sở thượng tầng cho thành phố, mà là cố gắng xây dựng một môi trường xã hội công bình công chính, khiến toàn thể nhân dân đều có thể sống dưới môi trường công bình công chính, phát huy được tài năng của chính mình. Mỗi người có cơm ăn, mỗi người có thể đến trường, mỗi người có chỗ ở, mỗi người có thể đều được chữa bệnh. Con người không cần biết đã kết hôn hay chưa, đã có con hay chưa có con, lúc cường tráng còn sức để làm việc, lúc già cả gần lúc lâm chung, lúc nhỏ còn mặc tã, cô độc hay người tàn phế, đều được nuôi dưỡng.
Hạ Cạnh Cường thản nhiên nói:
- Ý của Phó cục trưởng Lưu, là muốn xây dựng một xã hội lý tưởng?
- Chủ tịch thành phố Hạ, điều này chẳng lẽ không phải là mục tiêu của chúng ta hay sao?
Trên mặt Hạ Cạnh Cường lại hiện lên một vẻ tươi cười, mang theo ý châm chọc rất nhạt chợt lóe lướt qua, nói:
- Phó cục trưởng Lưu, có phải chúng ta đang nghiên cứu thảo luận về một vấn đề thực tế hay không vậy?
Cho xin cái, Phó cục trưởng Lưu, mời anh không cần ở trong này nói đạo lý lớn với tôi.
Có gì sai sao?
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi không phải đang nói về chủ nghĩa lý tưởng, tôi cũng không phải ngâm nga những lời nói của thầy đồ Khổng. Tôi cho rằng, đây là điều mà chúng ta phải làm, cũng là việc có thể làm được. Nếu Chủ tịch thành phố Hạ cho rằng tôi đang nói về chủ nghĩa lý tưởng, vậy chúng ta hãy bàn luận về chuyện thực tiễn nào. Trước tiên là nói về tình hình của Đặng Uyển Nhi đi, gia đình đặc biệt như bọn họ vậy, chẳng lẽ chính phủ chúng ta không nên đặc biệt trợ giúp bọn họ sao? Một câu doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, có thể hoàn toàn mặc kệ bọn họ, để bọn họ tự sinh tự diệt? Như vậy chức năng của chính phủ nhân dân, thể hiện ở chỗ nào? Chủ nghĩa xã hội khoa học – mái ấm của một gia đình lớn, thể hiện ở chỗ nào? Nhà xưởng bị bán đi, Đặng Hữu Chương bệnh chết, Đặng Uyển Nhi có lẽ sẽ bị đói chết? Không có đạo lý này! Đây là chuyện mà chính phủ chúng ta phải làm, chúng ta không làm, nghĩa là chúng ta đã không đúng. Bất kể là giải thích như thế nào, với lý do gì, cũng không thể trơ mắt, thấy chết mà không cứu được. Tôi nghĩ đạo lý đơn giản như vậy, hẳn là không có gì đáng nghi ngờ chứ?
Hạ Cạnh Cường từ từ nói:
- Phó cục trưởng Lưu, Bình Nguyên có hàng triệu người, công tác của chính phủ ở địa phương cũng sẽ có sơ hở.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi không phải đang soi mói. Tôi biết, bất luận là một đơn vị công tác nào, đều có chỗ sơ hở, hoàn toàn không sai, thì đã là thánh nhân. Nhưng có chút sơ hở thì có thể được, nhưng cố tình sơ hở, thì lại không thể được. Chúng ta thử tưởng tượng một chút. Nếu Đặng Hữu Chương không được đưa đến bệnh viện trị liệu, anh ta bệnh nằm nhà mà chết. Từ nay về sau, Đặng Uyển Nhi biến thành trẻ mồ côi mà lưu lạc khắp nơi, vận mệnh của cô bé như thế nào chúng ta cũng có thể tưởng tượng được. Như vậy, không chỉ là chuyện của hai cha con Đặng Hữu Chương, mà sẽ là ảnh hưởng của bọn họ đến mọi người xung quanh. Từ nay về sau, chính phủ sẽ đánh mất sự tin tưởng từ phía người dân. Loại ảnh hưởng này rất là sâu xa. Chủ tịch thành phố Hạ, tôi nghĩ anh cũng có thể hiểu được, Đảng và Chính phủ chấp chính, một khi mất đi niền tin của dân chúng, kết quả sẽ là tai họa. Một khi tai họa này bộc phát ra, tạo thành tấn công rất lớn đối toàn bộ cơ sở chính quyền. Cho đến lúc đó, chúng ta dùng cái gì để xử lý?
- Nếu Phó cục trưởng Lưu gặp phải chuyện này, anh nghĩ nên giải quyết việc này như thế nào?
- Trước mắt, bảo đảm hoàn thiện hệ thống xã hội, hơn nữa phải lập tức hoàn thiện, coi như nhiệm vụ cấp bách nhất mà chính phủ nên hoàn thành. Chủ tịch thành phố Hạ, đất nước chúng ta, từ trước đến nay chưa thực sự có thay đổi nào lớn lao cả. Hệ thống xã hội cũ, đang dần tan rã. Hệ thống xã hội mới, còn chưa thành hình. Trong quá trình chuyển biến này, sẽ sinh ra rất nhiều quần thể xã hội yếu kém. Ví dụ như công nhân viên chức thất nghiệp, căn cứ vào những gì chúng ta được biết, chỉ riêng ở thành phố Bình Nguyên, những gia đình có tình hình giống như gia đình Đặng Hữu Chương và Đặng Uyển Nhi cũng không phải là ít. Càng về sau, sẽ càng có thể nảy sinh ra nhiều mặt nhiều quần thể yếu kém khác. Ví dụ như nông dân mất đi ruộng đất trở thành nông dân vùng ngoại thành, thanh niên chờ sắp xếp việc làm vân vân, cam đoan những người này đều thiếu những yếu tố cơ bản nhất để sinh tồn như cơm ăn, giáo dục, nhà ở, chữa bệnh vân vân. Đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày đều phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng. Nếu chúng ta không đem những người này thu xếp cho tốt, mặc kệ cho bọn họ tự sinh tự diệt, khi đó thái độ của bọn họ đối với xã hội sẽ là thái độ gì. Tình hình này tồn tại một cách phổ biến, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Đảng và Chính phủ chấp chính, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng tin của những người khác đối với chúng ta. Chúng ta đang tiến hành cải cách thể chế, đồng thời phát triển mạnh kinh tế, cho phép một bộ phận người dân có thể giàu lên, chẳng lẽ không thể cung cấp cho bọn họ một bảo đảm cơ bản nhất để sinh tồn?
Hạ Cạnh Cường nói:
- Phó cục trưởng Lưu không cần nói nữa. Việc bảo đảm hoàn thiện hệ thống xã hội trong phạm vi cả nước có rất nhiều khó khăn. Lấy Bình Nguyên làm ví dụ, dù muốn hoàn thành nhiệm vụ này trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng. Tồn tại một sự thật đó là, tiền từ đâu đến?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tiền làm đường, từ đâu mà tới đây?
Hạ Cạnh Cường nhíu mày nói:
- Phó cục trưởng Lưu, làm đường là vì phát triển kinh tế, là vì tương lai có thể đảm bảo hoàn thiện hệ thống xã hội được tốt hơn.
- Cho nên mới nói, Chủ tịch thành phố Hạ, đây là vấn đề quan niệm việc nào trước, việc nào sau. Nói một cách đơn giản đi, hiện tại trong tay chính phủ thành phố Bình Nguyên có một trăm tệ, một trăm tệ này chỉ dùng để làm đường, hay là dùng để bảo đảm dân sinh, cũng có thể tự mình sinh ra hiệu quả và lợi ích gì đó. Có lẽ đây cũng chính là điểm khác nhau giữa chúng ta đó?
Hạ Cạnh Cường lập tức gật đầu:
- Đúng là như thế. Thật giống như trong nhà chỉ có một con gà mái, chiều nào cũng đẻ một trứng, quả trứng này đem cho con cái ăn cho đỡ thèm, hay là đem bán lấy tiền, sau đó lại mua về nhiều gà mái hơn, lại đẻ nhiều trứng hơn. Tôi lựa chọn phương án sau.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nếu nói như vậy, tôi cũng lựa chọn phương án sau. Nhưng vấn đề ở chỗ, đây không phải là điều kiện tiên quyết. Một quả trứng gà, cho đứa nhỏ ăn chỉ có thể làm đứa nhỏ đỡ thèm, nói như vậy là không đúng. Nếu đứa trẻ đã bị suy dinh dưỡng một cách nghiêm trọng, đang chờ quả trứng gà này cứu mạng thì sao? Làm cha mẹ, chúng ta còn có thể kiên trì lấy quả trứng gà này đem đi bán lấy tiền hay không? Thật giống như tình cảnh của nhà Đặng Uyển Nhi, bọn họ sẽ không chỉ muốn đỡ thèm, bọn họ cần cứu mạng! Trở lại chỗ tôi vừa nói, trong tay chính phủ có một trăm đồng tiền, nếu cầm để làm đường, có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế khá tốt, nhưng nếu cầm để bảo đảm dân sinh, lại có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích xã hội khá tốt. Nếu đem hai điều này so sánh với nhau, tôi vẫn cho rằng, sinh ra hiệu quả và lợi ích xã hội thì sẽ càng tốt hơn. Bởi vì quần chúng của chúng ta mới là của cải quý giá nhất của quốc dân chúng ta.
- Phó cục trưởng Lưu, nếu cứ mỗi một trăm tệ đều dùng để bảo đảm dân sinh, thì con đường này vĩnh viễn cũng không được tu sửa, kinh tế cũng vĩnh viễn không thể phát triển, chúng ta cũng vĩnh viễn chỉ có thể có một trăm tệ. Vì sao chúng ta không thể đem một trăm tệ này dùng để làm đường trước, sau khi kiếm được một trăm tệ khác, mới đem dùng vào vấn đê bảo đảm dân sinh?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, xin thứ cho tôi nói thẳng, đây vẫn chỉ là ví dụ mà thôi. Thứ nhất, tôi không phải yêu cầu mỗi một trăm tệ đều dùng để bảo đảm dân sinh. Tôi muốn nói, trước hết đem một trăm tệ này dùng vào lĩnh vực dân sinh, một trăm tệ thứ hai, chúng ta mới dùng để làm đường. Điểm thứ hai, nếu chúng ta không thể tạo tư tưởng dân sinh đứng đầu, vậy ai có thể cam đoan rằng, trước tiên tu sửa đường, sau khi kiếm được một trăm tệ kia, có thể dùng vào lĩnh vực dân sinh? Có lẽ cho đến lúc đó, chúng ta lại có đường mới phải tu sửa, có hạng mục mới khác công trình khác cần được đầu tư. Một trăm tệ kia có lẽ sẽ vẫn lại được ưu tiên dùng để tạo ra hiệu quả và lợi ích kinh tế. Kinh tế phát triển là vĩnh viễn cũng không có chừng mực, nhưng đất nước chúng ta, có thể kiên nhẫn, có thể chờ lâu đến như vậy hay không?