- Lần này, thay đổ vài cán bộ chủ chốt của khu trước. Còn những cán bộ khác thì tạm thời đừng thay đổi vội, để bọn họ có động lực vươn lên.
- Cậu ấy à, còn trẻ mà suy nghĩ cũng thấu đáo thật. Được rồi, dù sao thì tôi cũng đã nói cứ theo ý cậu mà làm. Khi nào cậu nghĩ rõ ràng rồi, thì lại nói với tôi. Ngoài ra, việc bồi thường cho nông dân, cậu có kiến nghị gì không? Sáu trăm ngàn đấy…
Nói tới đây, Chu Kiến Quốc lại nhẹ nhàng hít vào một hơi. Con số này, đối với một huyện nhỏ thời những năm chín lăm mà nói, thì cũng là con số không nhỏ. Chu Kiến Quốc cảm thấy có áp lực nhất định.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Số tiền này, nhất định phải lấy từ chỗ ông chủ Điền, Mễ Khắc Lương, và Mễ Khắc Lâm. Bên ông chủ Điền đến lúc đó ông bàn với trưởng phòng Tưởng một lát, để bọn họ chú ý sách lược. Tóm lại, người này phải xử lý, nhưng không thể không thương lượng. Một việc lớn đầu tiên là phải rút tiền. Ông ta đã lừa tiền, thì phải nôn ra. Việc trả lại tang vật nên là điều kiện để thương lượng với ông ta. Thái độ nhận tội tốt, tích cực trả lại tài sản, có thể cho giảm bớt một vài năm. Nếu như ngoan cố thì phạt nặng, cho ngồi nhà đá lâu. Đây phải xem mức độ tiếc của của ông ta đến đâu.
Chu Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tên khốn khiếp này, dám không trả lại tang vật, bắn cho hắn chết luôn.
Vị này xuấtthân là quân nhân , so với Lưu Nhị Ca còn “độc ác” hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Dọa ông ta cũng được, sau khi xử lý Mễ Khắc Lương và Mễ Khắc Lâm, chắc chắn cũng thu được một khoản tiền tham ô. Bí thư, việc này, chỉ sợ phải phiền toái đến ông thôi, phải chạy lên địa khu một chuyến. Số tiền tham ô này đừng nộp hết vào quốc khố, tiền bồi thường cho nông dân phải cam kết sẽ trả.
Tiền phạt cũng là một nguồn thu nhập tài chính của địa phương. Mễ Khắc Lương là Phó bí thư huyện ủy, để đảm bảo tính công bằng, thì việc xét xử ông ta phải được tiến hành ở nơi khác, chứ không được ở huyện Lâm Khánh. Đây là Lưu Vĩ Hồng cho Chu Kiến Quốc một biện pháp dự phòng
Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi nhờ!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Chu Kiến Quốc là Bí thư Huyện ủy, lại là bạn học của Lục Đại Dũng, người phụ trách của Tòa án Nhân dân Trung cấp địa khu , cũng nên cho ông ta chút thể diện. Chỉ cần có thể ép ông chủ Điền nộp ra khoản tiền kia, thì đều tốt.
Chu Kiến Quốc nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Vĩ Hồng, lần này hẳn là giành được toàn thắng. Haiz, lúc tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống, tôi đúng là có chút vội vàng. Không ngờ bọn họ rút lui nhanh như vậy... Vĩ Hồng, cậu có biết nguyên nhân vì sao không?
Lời nói này lại là thăm dò xuất thân lai lịch của Lưu Vĩ Hồng rồi. Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến đi vội vàng như vậy, khiến cán bộ huyện Lâm Khánh không hiểu. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, là có “nhân vật lớn” nào đó đã lên tiếng. Địa vị, thân phận của nhân vật lớn này chắc chắn còn trên cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa, nếu không da mặt của Phương Đông Hoa cũng không phải dễ xanh ra như vậy.
Có thể khiến Phương Đông Hoa tự đánh mặt mình, thì thật sự không phải là nhỏ. Chỉ sợ Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lý Dật Phong cũng đưa đủ phân lượng như vậy. Phương Đông Hoa là phó bí thư Tỉnh ủy, xếp hàng trong Đảng còn trên cả Lý Dật Phong, tư cách già đời hơn Lý Dật Phong. Nếu không phải là thủ đô lên tiếng, thì người có “uy lực” như vậy trong tỉnh Sở Nam, chỉ có một mà thôi.
Trừ phi Bí thư Tỉnh ủy Hồ Cao Sơn tỏ rõ thái độ, bằng không Phương Đông Hoa nhất định sẽ không thèm để ý.
Vấn đề là, ai có thể chỉ huy được Hồ Cao Sơn?
Chu Kiến Quốc càng thêm cảm thấy thần bí khó lường .
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Bí thư, lãnh đạo ở tỉnh suy xét như thế nào , chúng ta sao có thể biết được?
Xem ra Lý Dật Phong thật sự dẫn lời rồi. Hồ Cao Sơn không muốn mình bị cuốn vào vào cuộc tranh giành quyền lực giữa hai nhà đại quyền quý. Nếu việc đã xảy ra ở Hạo Dương, thì để cho cán bộ ở Hạo Dương xử lý là được rồi, ở Tỉnh không cần thiết phải nhúng tay vào.
Việc này, bên ngoài, nói toạc ra là đề cập đến cấp cán bộ tầng cao nhất. Cấp phó huyện, Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương đủ để xử trí .
Phương Đông Hoa nhận sự ủy thác của người khác nữa, thì cũng phải suy nghĩ hậu quả một chút. Nếu cứ khăng khăng làm theo ý của mình, thì đừng nói Lưu gia sẽ có phản ứng gì, mà trước tiên đã đắc tội với Bí thư Tỉnh ủy rồi.
Chu Kiến Quốc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, có chút không tin tưởng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư, tóm lại Ủy ban Kỷ luật tỉnh không can thiệp, thì là chuyện tốt mà. Tôi nghĩ bên tổ chuyên án liên hợp, chắc là cũng có kết quả rồi.
Chu Kiến Quốc liền gật gật đầu.
Bất luận lai lịch Lưu Vĩ Hồng ra sao, người thanh niên này đều là bằng hữu của lão Chu, không phải kẻ thù. Như vậy là đủ rồi!
Giống như Lưu Vĩ Hồng sở phân tích, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh rút lui, tổ chuyên án liên hợp địa khu tiến triển sẽ rất nhanh, chỉ có vài ngày là có kết luận điều tra rồi
Điều này kỳ thật cũng dễ lý giải, vốn đã sớm có chứng cớ vô cùng xác thực rồi, lời khai đương sự , bằng chứng vật chứng đầy đủ, hoàn toàn có thể kết án sớm, nhưng bị đám Liêu Tuấn Đào của Ủy ban Kỷ luật Địa khu kéo dài đến tận bây giờ.
Thái độ của cấp trên khi đã rõ ràng, Liêu Tuấn Đào tự nhiên sẽ không tiếp tục chống đối nữa.
Theo quan lệ, tổ chuyên án liên hợp địa khu nên báo cáo kết quả điều tra cho Huyện ủy Lâm Khánh, nhưng xét thấy vụ án này đề cập tới Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Trần Văn Đông, nên phạm vi thông báo cũng thu hẹp lại. Chỉ thông báo đơn giản cho Bí thư huyện ủy Chu Kiến Quốc và Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa. Cấp thành viên thông báo cũng rất cao, trực tiếp là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu Liêu Tuấn Đào.
Thông báo chưa đến nửa giờ đồng hồ đã kết thúc rồi.
Thân Khắc Lễ và Liêu Tuấn Đào từ chối lời mời ở lại của Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa, vội vàng mà đi.
Thời điểm tổ chuyên án rời khỏi Lâm Khánh, không chỉ có tất cả các thành viên của tổ chuyên án rút, mà còn đem mấy tên nghi phạm Mễ Triệu Lực, Trình Tĩnh, Lý Binh giam giữ tại nhà giam Hạo Dương. Chỉ như vậy thôi là biết xử lý nghiêm khắc rồi.
Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa sau đó cũng rời khỏi văn phòng của Chu Kiến Quốc. Đang đi thì bắt gặp mấy cán bộ huyện của Đặng Trọng Hòa, ai nấy đều rất kính cẩn, mặt tươi cười, ngầm coi vẻ mặt của Chủ tịch huyện Đặng, nhưng dường như cũng chẳng nhìn ra được gì.
Biểu hiện của Trọng Hòa được tương đối bình tĩnh.
Tự nhiên, trong lòng Chủ tịch huyện Đặng rất không bình tĩnh. Từ khi vụ án xảy ra Đặng Trọng Hòa liền luôn "Thờ ơ lạnh nhạt". Phải nói, lúc đầu ông ta ‘điều động’ Mễ Khắc Lương gây xích mích với Lưu Vĩ Hồng, hiệu quả vô cùng rõ rệt. Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông liên thủ, phát động công kích, muốn hạ gục Lưu Vĩ Hồng, giành cho Chu Kiến Quốc một đòn đả kích.
Đặng Trọng Hòa trong thâm tâm giật mình, cũng âm thầm cao hứng.
Này hai vị này, thật đúng là bốc đồng!
Đương nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng biết Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu chết, mà nhất định sẽ phản kích. Chỉ có điều quá trình phản kích và kết quả, lại ngoài ý liệu của Đặng Trọng Hòa.
Không ngờ là hoàn toàn thắng!
Theo kết quả của thông báo hôm nay cùng với những thông tin khác mà Đặng Trọng Hòa nắm được, Mễ Khắc Lương Trần Văn Đông đã thất bại thảm hại.
Mễ Khắc Lương có lẽ không có vấn đề lớn, chỉ cần cháu mình là Mễ Triệu Lực có thể trụ được, không nói xằng nói bạy trong nhà lao thì Mễ Khắc Lương có thể qua quan. Mặc dù mọi người đều biết việc này là ông ta đứng sau chỉ đạo, nhưng nếu Mễ Triệu Lực không nhận tội và cũng chẳng tìm được chứng cứ gì thì cũng không trị tội ông ta được. Tuy nhiên, qua việc này, “uy tín” của Mễ Khắc Lương sẽ bị suy giảm mạnh, có thể dự đoán được sau này ông ta sẽ không dám kiêu ngạo quá mức nữa.
Mà Trần Văn Đông bị xử phạt là điều không còn gì nghi ngờ nữa
Đám Lý Binh thì chẳng “trung thành tận tụy” như Mễ Triệu Lực. Có cái gì nói cái đó. Trần Văn Đông sai khiến bọn họ làm chuyện phi đạo đức này, tất cả đều khai ra rồi. Khi đã đến mức này, ai còn lo lắng cho người khác nữa? Tự nhiên sẽ tìm mọi cách để “tẩy sạch” chính mình.
Thời điểm Thân Khắc Lễ và Liêu Tuấn Đào thông báo tình hình, đề cập đến bộ phận Trần Văn Đông, không nói tỉ mỉ, câu được câu chăng. Trần Văn Đông rút cục đã “rơi sâu” bao nhiêu thì Đặng Trọng Hòa cũng không rõ. Nếu không làm tốt thì cũng đủ để ngồi tù rồi. Tuy nhiên, Đặng Trọng Hòa biết Trần Văn Đông lần này không đến mức phải như vậy.
Bất kể như thế nào, thể diện của Ủy ban Kỷ luật Địa khu và Trương Bình An vẫn phải để. Lục Đại Dũng cũng không thể vì Chu Kiến Quốc mà liều lĩnh được. Thân là Bí thư Địa ủy, đoàn kết các đồng chí trong bộ máy vẫn là nhiệm vụ chính. Lục Đại Dũng không phải có tính cách dễ kích động.
Nhưng Trần Văn Đông chắc chắn không thể lại được đứng ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lâm Khánh . Ủy ban Kỷ luật huyện thay máu, cũng là chắc chắn.
Một kết quả như vậy, cũng không phải là kết quả mà Đặng Trọng Hòa muốn nhìn thấy .
Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông thế tới ào ạt, Đặng Trọng Hòa lúc ấy tưởng rằng, cho dù Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng chống đỡ được, thì cũng phải mướt mồ hôi, cuối cùng ‘lưỡng bại câu thương’, Chủ tịch huyện là ông ta sẽ đứng ra giúp làm lành, để kiếm lợi ích.
Ai ngờ lại là một bên toàn thắng, một bên quân lính tan rã.
Đáng tiếc, lúc này chưa chiếu phim Đại Thoại Tây Du . Nếu không Chủ tịch huyện Đặng sẽ đồng bệnh tương liên với Tử Hà tiên tử. Có thể đoán được phần đầu, chứ không đoán được kết cục.
Qua việc này, uy vọng Chu Kiến Quốc ở huyện Lâm Khánh sẽ được nâng lên.
Nếu Lục Đại Dũng lại tiếp tục ủng hộ, thì việc nắm trong tay Huyện ủy thì không phải là không làm được. Chủ tịch huyện Đặng sau này muốn sống chung với Chu Kiến Quốc như thế nào để Chu Kiến Quốc không động đến “mẫu đất” nhà mình, đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
Chủ tịch huyện Đặng phải nằm ở trên giường, gối đầu cao, suy nghĩ một chút đối sách .
Đặng Trọng Hòa chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước về phía trước, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Lúc đi đến cửa tòa nhà Huyện ủy, thì gặp Mễ Khắc Lương đang hớt hơ hớt hải chạy đến.
Phó bí thư Mễ trong khoảng thời gian này... toàn bộ rối loạn rồi, rất ít khi ở văn phòng, lúc này không biết là từ đâu về. Nhìn qua, Phó bí thư Mễ có “thon thả” hơn so với trước kia, bụng cũng nhỏ hơn một chút. Cái khuôn mặt béo tròn trước đây giờ cũng ‘tóp’ đi không ít.
Mễ Khắc Lương như là không chú ý, nghe thấy chào hỏi mới tỉnh lại, lập tức bắt tay Đặng Trọng Hòa, khách khí đến vô cùng. Nếu là trước kia, Mễ Khắc Lương tất nhiên sẽ không khiêm tốn như thế .
Đặng Trọng Hòa và Mễ Khắc Lương bắt tay hàn huyên, trên mặt tươi cười vô cùng thân thiết, trong lòng âm thầm vui sướng khi người gặp họa.