Quan Gia

Chương 297: Chương 297: Ông là cái thá gì?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 297: Ông là cái thá gì? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Đợi mọi người đều đi vào, Lưu Vĩ Hồng mới chậm rãi theo sau, cách xa một khoảng, thuận tay châm một điếu thuốc, rít từng ngụm từng ngụm một, nhìn theo bóng dáng của Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông, ý châm chọc bên khóe miệng, càng lúc càng sâu 

Chỗ này là "Ổ" của Trần Văn Đông, Trần Văn Đông đối với chỗ thế này cực kỳ quen thuộc, vội vã đưa đầu tiến đến miệng cửa phòng nhỏ nhìn vào trong quan sát. Phòng thẩm vấn đều có cái miệng cửa sổ nhỏ như vậy, để quan sát nhất cử nhất động của "Phạm nhân" bên trong. 

- Lý Binh? 

Chủ nhiệm Trần liếc mắt một cái liền thấy được Phó chủ nhiệm Lý. 

Lý Binh đang ngồi ủ rũ ở trong kia, cái đầu gật gật vài cái, dường như là đang ngủ gà ngủ gật. Tối hôm qua, Hạ Hàn và đám người sếp Cao, có lẽ không để y được nhàn rỗi, đây là thủ đoạn mà y trước kia thường xuyên sử dụng trên người “cán bộ kỷ luật” khác, lần này chính bản thân lại thấm thía nếm cái mùi này. 

Mùi vị thật sự con mẹ nó kinh tởm! 

Đang ngủ gà ngủ gật, Lý Binh nghe thấy thanh âm quen thuộc phát ra, lập tức cả người giật mình một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa bên mặt sưng rất to, tựa như đầu heo, chớp chớp ánh mắt, qua hồi lâu mới nhìn rõ khuôn mặt bên ngoài miệng cửa sổ nhỏ. 

- Chủ nhiệm Trần? 

Lý Binh đột nhiên nhảy dựng lên, thật giống như bị kim đâm trúng mông, nhảy lên rất cao, như vồ tới con mồi mà vọt ra phía cửa sổ, trong phút chốc, nước mắt nước mũi đều phun trào. 

- Chủ nhiệm Trần… ông đã tới, a hu hu hu… 

Lý Binh không kìm nổi gào khóc thành tiếng, như là bị oan uất ngất trời: 

- Chủ nhiệm Trần, bọn họ... Bọn họ đánh tôi, tra tấn bức cung... 

Lý Binh đứt quãng kêu lên 

Nhìn thấy Trần Văn Đông, tức là đã có cứu tinh đến, Lý Binh lập tức bắt đầu phản cung. 

Nói thật, trừ một cái tát kia của Lưu Vĩ Hồng, tối hôm qua, Lý Binh quả thật không bị ai đánh qua. Y đã hoàn toàn bị Lưu Vĩ Hồng nổi giận tát một cái hù cho hết hồn, là người đầu tiên cung khai. Thừa nhận hết thảy mưu đồ là Ủy ban Kỷ luật huyện đã tra tấn bức cung Vương Ngọc Thánh, ý đồ vu cáo hãm hại Lưu Vĩ Hồng, phần ghi chép giả mà bọn họ đã làm xong, cũng giao ra luôn, mặt trên đã giả mạo chữ ký của Vương Ngọc Thánh, nhưng vẫn chưa in dấu vân tay. 

Tuy nhiên hiện tại Trần Văn Đông tới rồi, Lý Binh tất nhiên phải lập tức phản cung. Không phản cung, thì tất cả đều xong đời. nói gì thì cũng phải giãy dụa một lần. 

- Bí thư Trương, đây là đồng chí Lý Binh Phó bí thư của Ủy ban Kỷ luật huyện chúng tôi. Ông coi ông coi, anh ta bị người khác đánh thành cái dạng này! Quả thực là coi trời bằng vung? 

Trần Văn Đông lập tức lớn tiếng kêu oan với Trương Bình An, lại tránh người qua một bên, dường như là hy vọng Trương Bình An nhìn qua cửa sổ nhỏ xem xét tình hình của Lý Binh 

Trương Bình An cũng cần sĩ diện, sao có thể đồng ý tiếp cận mà xem chứ? Lạnh như băng nói với Tưởng Đại Chính: 

- Mở ra cửa! 

- À à, vâng! 

Tưởng Đại Chính liên tiếp đáp lại. 

- Không được! 

Một giọng thanh niên vang lên, rất cứng rắn, không có chút ý vòng vo, chính là Hạ Hàn. 

- Cậu là ai? 

Trần Văn Đông lập tức hùng hổ hét lên. 

- Cậu có biết đây là vị nào không? Đây là Phó bí thư Địa ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu, bí thư Trương Bình An! Lập tức mở cửa ra. 

Hạ Hàn cười lạnh một tiếng, nói: 

- Lý Binh là một trong những chủ mưu đã tra tấn bức cung, vu cáo hãm hại cán bộ. Y đã cung khai, sự thật đều ở đây, thân phận của y hiện tại là người bị tình nghi, không thể tùy tiện thả ra! 

Về phần Phó bí thư Địa ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu, đồng chí Trương Bình An, Hạ Hàn lại không hề nhắc đến 

Tôi mặc ông là ai! 

Lưu Vĩ Hồng phà một ngụm khói, vẻ tươi cười ở khóe miệng càng đậm hơn 

Chắc là cả đời Trương Bình An làm cán bộ, vẫn là lần đầu tiên một hơi đụng phải hai tên không biết thức thời như thế này à. 

- Tưởng Đại Chính, ông sao lại thế này? Ông không quản được lính của mình sao? 

Trần Văn Đông tức đến mức muốn ngất xỉu, hướng Tưởng Đại Chính la to. 

Tưởng Đại Chính lau mồ hôi lạnh một cái, hướng về Hạ Hàn liên tục nháy mắt. Nếu Tưởng Đại Chính đã là "Người một nhà", thì mặt mũi gã cũng là phải suy xét đến. Hạ Hàn hơi do dự, có nên mở cửa không đây, không kìm nổi nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu. 

Thả thì thả, chẳng lẽ còn sợ Lý Binh chạy mất phải không? Cho dù chạy, cũng không cần lo. Mục tiêu lần này của Lưu Vĩ Hồng, thật ra cũng không phải là một con tép như Lý Binh. Hơn nữa trước khi chưa phân thắng bại, Lý Binh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ chạy. Một khi chạy, thì không khỏi tự mình nhận lấy tội danh, cả đời khó có thể làm lại cuộc đời 

Vào thời đó, thân phận của cán bộ quốc gia vẫn còn rất làquan trọng 

Lại nhìn về Trương Bình An, trong mắt gần như sắp phun ra lửa rồi 

Hạ Hàn đưa ra chìa khóa, mở cửa phòng ra. 

Lý Binh lập tức vọt ra, đầy nước mắt nước mũi khóc oa oa, hướng về Trần Văn Đông lớn tiếng than khổ. 

- Tưởng Đại Chính, sao lại thế này? Người cục công an các ông cũng lớn gan thật, dám giam giữ bất hợp pháp Phó bí thư của Ủy ban Kỷ luật huyện, còn dám tra tấn bức cung, đánh người thành thế này? 

Thấy Lý Binh bị sưng to nửa bên má, Trần Văn Đông bắt được lý, liên tiếp mà hướng về phía Tưởng Đại Chính chất vấn. 

- Á, đây… Trương bí thư, Chủ nhiệm Trần, đây không phải là chúng tôi đánh, ở giữa có chút hiểu lầm… 

Tưởng Đại Chính trên trán mồ hôi lạnh ứa ra đầy mặt, lắp ba lắp bắp giải thích, vừa giải thích vừa lén lút liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Ở trong này, kỳ thật Lưu Vĩ Hồng mới là người “quản lý” thật sự. 

Đối với biểu hiện của Tưởng Đại Chính hiện giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng là có thể thông cảm. Ngay trước mặt Phó bí thư Địa ủy, y không thể cứng rắn nổi được. Nhưng đây không cần phải lo, chỉ cần y trước sau như một có thể đứng trên vị trí chính xác, thừa nhận việc này là hành động chấp pháp của cục công an là được 

Đây mới là điều quan trọng thật sự 

Về phần rụt rè sợ hãi ở trước mặt Trương Bình An, thì đó chỉ là việc nhỏ nhặt, không cần để ý tới. 

- Có hiểu lầm gì? Đồng chí Tưởng Đại Chính, cục công an ngang ngược như thế, lạm dụng chức quyền, đối với việc này, ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm. 

Trương Bình An đưa ánh mắt nhìn chăm chú Tưởng Đại Chính, lạnh như băng nói. 

- Bí thư Trương, Lý Binh là tôi đánh đó. 

Mắt thấy Tưởng Đại Chính mồ hôi lạnh giàn giụa trên trán, Lưu Vĩ Hồng bất chợt nói. 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều “quét” sang trên mặt Lưu Vĩ Hồng. 

- Chiều hôm qua khi tôi đến đây, nhìn thấy mấy người Lý Binh bọn họ bắt trói đồng chí Vương Ngọc Thánh là viện trưởng bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn, đang nghiêm hình tra tấn, chúng tôi dùng miệng ngăn lại không có hiệu quả, chỉ có thể áp dụng hành động, ngăn chặn bọn họ tiếp tục phạm tội! 

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói, giọng nói lanh lảnh. 

- Cậu nói bậy, chúng tôi căn bản là không đánh… 

Lý Binh điên cuồng quát lên 

- Lý Binh, ông có phản cung nữa cũng vô dụng. Ngày hôm qua ông đã cung khai. Chẳng những đã cung khai sự thật phạm tội là các ông đã tra tấn bức cung Vương Ngọc Thánh, rồi sự thật các ông đã giả tạo chứng cớ, ý đồ vu cáo hãm hại bí thư Lưu Vĩ Hồng, cũng thú nhận tất cả. Việc này, đều có hồ sơ vụ án ghi chép lại, bao gồm cả các công cụ bạo lực của các ông đều đã tịch thu, chứng cớ vô cùng xác thực, có chống chế cũng vô dụng 

Hạ Hàn cười lạnh một tiếng, nói. 

- Đó là các ông vu cáo hãm hại tôi, các ông đánh tôi, tra tấn bức cung đều là giả, tôi là bị oan... 

Lý Binh la to, cũng không khỏi có chút cố sức chống chế. 

- Đủ rồi! 

Trương Bình An cuối cùng không thể nhịn được nữa, gầm lên giận dữ. 

Hiện trường lập tức trở nên yên lặng, im đến nổi một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. 

- Các anh cứ ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì nữa. 

Tưởng Đại Chính ông lập tức thả hết cán bộ của Ủy ban Kỷ luật huyện. Chân tướng sự thật rốt cuộc như thế nào, cũng là phải điều tra cho rõ. Nhưng các ông cũng không thể giam giữ cán bộ của Ủy ban Kỷ luật huyện, đây là hành vi sai lầm nghiêm trọng. Các ông phải lập tức sửa chữa. 

- Bí… bí thư Trương… 

Tưởng Đại Chính lau mồ hôi lạnh, ấp úng nói. 

Trương Bình An sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm lạnh như băng nói: 

- Sao, không nghe rõ lời tôi nói sao? 

- Bí thư Trương, mặc kệ là ai đều phải tôn trọng pháp luật. Lý Binh hiện tại là người bị tình nghi, trước khi chưa điều tra rõ ràng thì không thể thả. Đây là pháp luật quy định! 

Hạ hàn tiến lên một bước, rành mạch nói. 

- Cậu là ai? 

Trương Bình An tức giận đến phát run lên 

- Tôi là Hạ Hàn, trưởng đồn công an khu Giáp Sơn 

Hạ Hàn nghiêm nghị không sợ, cao giọng đáp trả. 

- Hạ Hàn, cậu có nhầm không đó? Đây là bí thư Trương của Ủy ban Kỷ luật địa khu! Rốt cuộc là Ủy ban Kỷ luật địa khu lớn, hay là đồn công an khu Giáp Sơn lớn hả? 

Trần Văn Đông hét ầm lên. 

Hạ Hàn liền mỉm cười, rất rõ ràng là đang châm biếm, vô cùng khinh thường mà nói: 

- Trần Văn Đông, ông đúng là người thiếu kiến thức pháp luật! Trước mặt pháp luật, người người bình đẳng. Những lời này, ông thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện, không ngờ lại không biết? Lý Binh có hiềm nghi phạm tội rất lớn, cơ quan công an cần phải đối với y tiến hành giam giữ, để tiếp tục điều tra. Điểm này, ông không rõ sao? Khó trách dưới sự lãnh đạo của ông, cán bộ Ủy ban Kỷ luật huyện dám tự lập tào án cá nhân, tra tấn bức cung thành viên đảng dân chủ, vu cáo hãm hại cán bộ. Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn. Tôi bây giờ chính thức thông báo với ông, Lý Binh trong tài liệu giao phó nói rất rõ ràng, tất cả hành vi phạm tội của y, ông cũng có hiềm nghi phạm tội rất nghiêm trọng 

- Cậu kiêu ngạo, ngông cuồng! To gan lớn mật!" 

Trần Văn Đông một họng máu muốn nhổ ra, hận không thể xông lên tát mạnh Hạ Hàn hai cái 

Đương nhiên, Chủ nhiệm Trần cũng chỉ là nghĩ mà thôi, tuyệt không có cái gan này mà thật sự xông lên 

Hạ Hàn cũng không chịu bỏ qua như vậy, phẫn nộ quát: 

- Trần Văn Đông, ông làm nhục công an cảnh sát, tội thêm một bậc! Món nợ này, tôi sớm muộn gì cũng se tính rõ ràng với ông! 

- Cậu… 

Trần Văn Đông tức giận đến mức cả người đều trở nên run rẩy 

- Tốt, rất tốt! Huyện Lâm Khánh các anh đúng thật là rất rất giỏi. Ai nấy đều là tấm gương tuân thủ pháp luật, Xem ra Địa khu Hạo Dương và Ủy ban Kỷ luật địa khu, đều quản không được các anh, phải không? 

Trương Bình An tức giận dự dội, ngược lại rất bình tĩnh, lạnh lùng hỏi. 

- Bí thư Trương, xin ông đừng tùy tiện thêm tội danh cho chúng tôi. Thân là công an cảnh sát, tôi theo nếp làm việc, giam giữ tội phạm hiềm nghi, thì có gì không đúng nào? Địa khu Hạo Dương và Ủy ban Kỷ luật địa khu, chẳng lẽ không nên ủng hộ cơ quan công an theo nếp phá án? 

Hạ Hàn căn bản không hề chịu thua, lập tức cứng rắn chống đối lại ông ta. 

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. 

Hạ Hàn quả nhiên có dũng có mưu, đầu óc trước sau đều rất bình tĩnh, không nói lời quá đáng, không vạch áo cho người xem lưng. Từ đầu đến cuối chặt chẽ bám theo tiền đề "Theo nếp phá án" này, nagng nhiên chống lại Trương Bình An 

Đương nhiên, dưới hoàn cảnh chung ở trong nước, việc này cuối cùng xử lý ra sao, còn phải đợi kết quả của “ván cờ”, nhưng lúc này kiên trì, cũng là cần thiết, hơn nữa là một mắc xích vô cùng mấu chốt. Nhân viên làm việc phía dưới mà mềm mỏng trước, thì sự tình tiếp theo càng không dễ làm. 

Về phần cuối cùng "Đánh cờ" như thế nào, "Cân bằng" như thế nào, tất nhiên là việc của Bí thư Lưu hắn đây. Hạ Hàn đã làm hết bổn phận của mình. Cái gọi là anh em, chính là như Hạ Hàn vậy 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.