Chương 763: Phó chủ tịch thường trực Địa khu Mông Thành
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
-Xin chào Bí thư Tống!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Tống Hiểu Vệ. Trước đây hắn thường gọi là Bí thư Tống Hiểu Vệ thì hôm nay tự nhiên đã có chút thay đổi.
-Xin chào Bí thư Lưu!
Tống Hiểu Vệ cũng mỉm cười chào Lưu Vĩ Hồng, tiến lên một bước bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
-Bí thư Lưu, xin mời!
Hai người sóng vai ngồi ở ghế sôfa. Thư ký của Tống Hiểu Vệ đưa trà lên rồi ra ngoài.
-Bí thư Lưu, mời hút thuốc.
Tống Hiểu Vệ cầm thuốc lá trên bàn trà đưa cho Lưu Vĩ Hồng. Đúng là cái kiểu khách khí này thể hiện “khoảng cách” xa xôi giữa hai người. Đối diện với vị kế nhiệm trẻ tuổi này, tâm trạng Tống Hiểu Vệ vô cùng phức tạp.
Rất rõ ràng, trong sự đọ sức với Lưu Vĩ Hồng thì y đã thất bại, thất bạo hoàn toàn. Từ đầu đến cuối Lưu Vĩ Hồng đều nắm giữ quyền chủ động, dường như đây là hai tuyển thủ có cấp bậc rất khác xa nhau cùng đấu võ. Tống Hiểu Vệ trăm phương nghìn kế thi triển thế lực nhưng lại bị Lưu Vĩ Hồng tùy tay hóa giải mà hành động lại vô cùng tự nhiên, thảnh thơi dư sức. Tống Hiểu Vệ từ đầu đến cuối bị chèn ép không hề có chút khả năng chiến thắng.
Muốn nói Tống Hiểu Vệ không hận Lưu Vĩ Hồng thì là không đúng. Nếu có khả năng, Bí thư Tống không ngại cắt Bí thư Lưu thành muôn mảnh, nuốt từng mảnh vào bụng để nguôi mối hận trong lòng. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, Tống Hiểu Vệ lại có chút cảm ơn Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng không vội vàng giết y mà ở thời khắc mấu chốt lại cứu vớt con đường làm quan của y.
Sau chuyến đi Đại Ninh của Lưu Vĩ Hồng, khi trở về liền biến thành Bí thư Thị ủy. Kết quả như vậy, Tống Hiểu Vệ ngay từ đầu là tuyệt đối không thể tưởng tượng được
Khi Phương Đông Hoa gọi điện thoại cho y thông báo quyết định của Tỉnh ủy thì Tống Hiểu Vệ khiếp sợ vô cùng. Đương nhiên, Phương Đông Hoa cũng không bỏ mặc kệ Tống Hiểu Vệ như vậy. Tỉnh ủy đã quyết định điều Tống Hiểu Vệ về Địa khu Mông Thành đảm nhiệm ủy viên Địa ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân Địa khu Mông Thành. Chức vụ này không kém so với chức vụ ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương. Ít nhất cũng coi như là ngang hàng.
So sánh mà nói, Tống Hiểu Vệ vô cùng muốn đến Mông Thành làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu chứ không hề muốn tiếp tục ở Hạo Dương này làm Bí thư Thị ủy. Bởi vì Mông Thành là “Căn cứ địa cũ” của Phương Đông Hoa. Từ trên xuống dưới đều là các cán bộ được Phương Đông Hoa đề bạt lên. Tống Hiểu Vệ lấy thân phận là thư ký tiền nhiệm của Phương Đông Hoa đến Mông Thành đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Địa khu. Có thể thấy hoàn cảnh công tác mạnh hơn ở Hạo Dương gấp trăm lần. Ít nhất sẽ không gặp lại một người “yêu nghiệt” như Lưu Vĩ Hồng. Đến Mông Thành rồi, Tống Hiểu Vệ mới là nhân vật lớn thực sự, chứ không giống như ở Hạo Dương bây giờ, chỉ là một Bí thư Thị ủy trên danh nghĩa. Trên thực tế, lúc nào cũng bị hạn chế bởi Chủ tịch thị xã.
Mặt khác còn có một điều, Chủ tịch Địa khu Mông Thành đã năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi, sắp đến tuổi về hưu rồi. Tống Hiểu Vệ qua đó làm Phó thường vụ hai năm thì chỉ cần không có sơ suất gì, đợi cấp trên về hưu là Tống Hiểu Vệ về cơ bản có thể lên tiếp nhiệm cương vị Chủ tịch Địa khu.
Nói ra, Phương Đông Hoa rất chiếu cố y. Có lẽ, đây cũng là điều mà Phương Đông Hoa thấy thẹn trong lòng, muốn bồi thường cho Tống Hiểu Vệ. Nếu Nếu Tống Hiểu Vệ tiếp tục ở thị xã Hạo Dương, tiếp tục “hợp tác” với Lưu Vĩ Hồng thì càng ngày càng bị ức chế. Mỗi ngày sẽ trôi qua thật mệt mỏi. Hơn nữa tiếp tục bị đè nén hơn một năm rưỡi nữa, con đường làm quan của Tống Hiểu Vệ có thể thực sự sẽ bị hủy hoại. Trong con mắt của Phương Đông Hoa nhất định sẽ gắn cho y một cái mác “không có năng lực”.
Nói thật, lúc Tống Hiểu Vệ vừa mới đến Hạo Dương nhậm chức cũng không thấm cái “tinh thần” này một cách triệt để lắm. Sự sắp xếp như thế này đại thể giống như việc sắp xếp về sau đối với các thư ký lãnh đạo Tỉnh ủy chủ yếu khác. Toàn tỉnh mười lăm huyện thị, trong số các nhân vật của Đảng, xuất thân thư ký của lãnh đạo không chỉ có một người. Nếu như tính thêm nhân vật số một các Cục trực thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thì xuất thân từ thư ký lãnh đạo càng nhiều. Thư ký lãnh đạo chính là một con đường thăng quan tiến chức cực nhanh.
Tống Hiểu Vệ chỉ có điều mơ hồ biết được. Y có một “nhiệm vụ” đó chính là phải “coi chừng” Lưu Vĩ Hồng.
Thời gian trôi, thân phận của Lưu Vĩ Hồng càng sáng sủa. Thế lực mạnh mẽ phía sau dần dần ngoi lên thì Tống Hiểu Vệ mới nhận thức càng sâu thêm về việc này. Dù là vẫn mơ mơ hồ hồ nhưng cũng đã nắm bắt được một chút sự thật. Hóa ra mình không cẩn thận một chút, suýt chút nữa là bị rơi vào lốc xoáy đấu tranh chính trị cao tầng.
Lưu Vĩ Hồng là con cháu dòng chính của Lưu gia. Như thế nào thì cũng không thể đối xử như một vị Chủ tịch thị xã bình thường được.
Trước đó, Tống Hiểu Vệ đối với mối quan hệ của Phương Đông Hoa và một số nhân vật lớn của giới chính trị cũng chỉ là biết sơ sơ. Y chỉ là thư ký của Phương Đông Hoa, có một số chuyện Phương Đông Hoa chắc chắn sẽ không nói rõ với y Trên chính trị có rất nhiều thứ đều phải tự mình lãnh hội, còn về lãnh hội được nhiều hay thì phài xem tài năng của mỗi người.
Nghe nói mối quan hệ nhà họ Lưu và các nhà chính trị lớn không hòa thuận như vậy mà Lưu Vĩ Hồng lại càng không muốn tiếp đãi người ta.
Sau khi dần dần hiểu được sự thật, Tống Hiểu Vệ trong lòng lạnh băng. Y thức tỉnh nhận ra rằng mình đã trở thành “một khẩu súng” được phái đến Hạo Dương một cách u mê. Bất luận là kết quả đấu tranh cuối cùng như thế nào thì kết cục của “khẩu súng đó” đều không tốt như vậy.
Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ cũng hiểu mình không còn cách nào hóa giải. “Ân chủ” của y là Phương Đông Hoa. Những chuyện mà Phương Đông Hoa muốn y làm thì y không thể không làm. Thư ký lãnh đạo cố nhiên là con đường lên chức rất nhanh nhưng tiền đồ bản thân mình cũng gắn cùng với lãnh đạo. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Vấn đề nằm ở chỗ, nhiệm vụ mà Phương Đông Hoa giao cho y khá là gian nan, hơn nữa đừng nói đến lai lịch cỡ lớn của Lưu Vĩ Hồng mà chỉ nói đến riêng bản lĩnh của hắn thôi thì Tống Hiểu Vệ cũng đã không có cách nào để chơi hắn được rồi.
Mấy lần đấu nhau, thất bại lại hoàn thất bại!
Con đường làm quan trước mắt hiển nhiên là một màu ảm đạm.
Cũng may vào lúc này xảy ra chuyện của Hồ Ấu Thanh, Phương Đông Hoa vì tiền đồ trước mắt mà tự mình xông trận. Tống Hiểu Vệ thở ra nhẹ nhõm. Y vô cùng hiểu lần đi Đại Ninh này của Lưu Vĩ Hồng thì sẽ không còn “án ngữ” trước mắt mình nữa. Không nắm chắc thì Phương Đông Hoa sẽ tuyệt đối không xuất mã. Dù là không thể lôi Lưu Vĩ Hồng xuống hoàn toàn thì ít nhất cũng khiến hắn ngồi ghế đá ở phòng ngoài rìa.
Ai biết được rằng sau cuộc hành trình đi Đại Ninh của Lưu Vĩ Hồng thì kết quả sẽ là như vậy đâu.
Thật không biết Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh gì mà ngay cả Phương Đông Hoa động đến cũng phải tím mặt.
Đúng vậy, chính là mặt mũi bầm dập.
Dù là trong quá trình giao đấu, Tống Hiểu Vệ không rõ ràng nhưng trong quyết định thình lình này của Tỉnh ủy, Tống Hiểu Vệ có thể khẳng định, Phương Đông Hoa cũng kinh ngạc. Đừng nói là năng lực trả đòn, thậm chí là đỡ đòn cũng không có nhiều, vô cùng chật vật. Không thể không thỏa hiệp một cách toàn diện với Lưu Vĩ Hồng, chủ động đưa Lưu Vĩ Hồng lên vị trí Bí thư thị ủy. Nhờ vào điều này để đổi lấy sự tạm thời “bớt giận” của Lưu Vĩ Hồng.
Trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Tống Hiểu Vệ thông qua một số mối quan hệ của mình ở trong tỉnh nắm được một số thông tin. Đề nghị đưa Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương chính là xuất phát từ miệng Phương Đông Hoa. Đồng thời cũng nhận được sự tán thành của Bí thư Tỉnh ủy Hồ Cao Sơn và Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong. Như thế mới trở thành “quyết định chung” trong thời gian cực ngắn như thế.
Tóm lại Phương Đông Hoa nhất định là bị dồn đến góc tường, không còn cách nào khác mới phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Phương Đông Hoa là ai?
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Từng bước từng bước từ một Địa khu lên địa vị cao, kinh nghiệm đấu tranh mười năm chốn quan trường thì phong phú đến mức nào? Ngẩn ra là bị Lưu Vĩ Hồng vừa ra tay liền đánh ngã. Chỉ không biết là phía sau hắn ta có cao tầng nhà họ Lưu làm hậu thuẫn hay không?
Chắc là có!
Tống Hiểu Vệ thật sự không tin lắm, chỉ dựa vào bản thân một mình Lưu Vĩ Hồng mà lại có hể đánh bại được “con cáo già” Phương Đông Hoa một cách sạch sẽ như vậy.
- Bí thư Lưu, Hạo Dương dưới sự lãnh đạo của cậu chắc chắn sẽ có biến chuyển từng ngày.
Tống Hiểu Vệ trong đầu suy nghĩ vô cùng nhưng trên mặt thì luôn giữ nụ cười ôn hòa, nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng một cách rất tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Tống quá khen, Hạo Dương phát triển hơn một năm nay chủ yếu là nhờ vào công lao của tập thể lãnh đạo Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã. Chúng ta có một lớp trưởng tốt mà.
Trường hợp như vậy cũng là cần phải nói, dù sao thì cũng không phải nên đánh vào mặt của Tống Hiểu Vệ mà.
Tống Hiểu Vệ cười, liên tục xua tay.
Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thuốc lá rồi nói:
- Bí thư Tống, Mông Thành là một nơi tốt. Tôi tin rằng về sau Bí thư nhất định sẽ dẫn dắt quần chúng Mông Thành sớm thoát nghèo.
Tống Hiểu Vệ mỉm cười nói:
-Điều này thì không dám. Nền kinh tế của Mông thành muốn phát triển mạnh thì mấu chốt vẫn là phải dựa vào các anh minh dẫn dắt. Không giấu gì Bí thư Lưu, hơn một năm làm việc với cậu, tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Rất cảm ơn cậu!
Tống Hiểu Vệ nói những lời này, nhìn qua rất thành khẩn.
Tỉnh ủy quyết định Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương. Khi thảo luận về phương hướng của Tống Hiểu Vệ đã nói đến nền kinh tế phát triển nhanh hơn một năm qua, cho rằng Tống Hiểu Vệ về phương diện phát triển kiến thiết kinh tế cũng là có tài năng nhất định. Tuy sự kiến thiết nền kinh tế Hạo Dương là do Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Nhưng dù sao Tống Hiểu Vệ là nhân vật số một của Thị ủy cũng không thể nói là không có công gì. Vì thế cuối cùng quyết định cho Tống Hiểu Vệ đến Mông Thành đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Địa khu, hỗ trợ công tác kiến thiết kinh tế của Chủ tịch Địa khu.
Bằng không, nói không chừng sẽ điều Tống Hiểu Vệ về cơ quan lớn trong tỉnh, ngồi đó rảnh rỗi.
Hiện tại lập tức phải rời khỏi cái nơi người ta phát ghét Hạo Dương này, đi đến một cương vị mới, trong lòng Tống Hiểu Vệ ngoại trừ sự khuất nhục ra thì cũng tràn trề hy vọng. Hơn nữa Tống Hiểu Vệ đang cố gắng nỗ lực bù đắp mối quan hệ giữa y và Lưu Vĩ Hồng. Mặc kệ là trong lòng Tống Hiểu Vệ căm hận Lưu Vĩ Hồng đến thế nào thì cũng không muốn sống chết đắc tội con cháu chính tông ba đời này làm gì. Nhưng hôm nay khi giữa họ không có sự xung đột lợi ích gì nữa rồi, Tống Hiểu Vệ mới không giữ những mâu thuẫn trước đây canh cánh trong lòng. Có thể có mối quan hệ tốt một chút với Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không phải là chuyện xấu.
Chính trị là chính trị chứ không phải là bọn trẻ con đánh nhau.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Tống quá khách khí. Tôi vô cùng khâm phục tài hoa và nhân phẩm thường ngày của Bí thư Tống. Hy vọng Bí thư Tống về sau còn có thể thường xuyên chỉ đạo công tác của Hạo Dương chúng tôi.
Xem ra, Lưu Vĩ Hồng và Tống Hiểu Vệ là cùng tâm tư như nhau.
Tống Hiểu Vệ cười ha hả, tâm tình buồn bực có chút chuyển biến tốt đẹp.