Chương 1182 : Phó Thủ tướng Hồng rốt cục đã hẹn gặp
Nhóm dịch: PTQ
Nguồn: metruyen
Nhưng Phó cục trưởng Lưu thất tín.
Ngày hôm sau hắn quả thực đã xin nghỉ, muốn ở nhà chăm sóc vợ. Trên danh nghĩa xin Phương Lê nghỉ ở nhà, Phương Lê là Cục Trưởng Cục giám sát. Cục giám sát trực thuộc lãnh đạo Chủ nhiệm Văn phòng quản lý tài sản Nhà nước, hiện tại kiêm Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát Nhà nước, chính là Phó thủ tướng Hồng. Lưu Vĩ Hồng không đến mức xin Phó thủ tướng Hồng cho nghỉ.
Ai ngờ tới đến khoảng 3h chiều, Phương Lê gọi điện đến cho hắn.
- Vĩ Hồng!
Phương Lê trực tiếp gọi tên của Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại. Hiện tại mối quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Phương Lê, nói một cách tương đối, khá mật thiết, có sự phát triển theo phương hướng tình hữu nghị cá nhân.
Lúc điện thoại gọi đến, Lưu Vĩ Hồng đang chậm rãi tản bộ cùng với Vân Vũ Thường ở trong sân biệt thự, đề tài nói chuyện đương nhiên chưa từng rời khỏi cái thai long phượng trong bụng Vân Vũ Thường. Từ tối hôm qua đến nay, sự hưng phấn của Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không bị giảm đi.
- Chủ nhiệm Phương, có phải lại xảy ra chuyện gì không?
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe thấy tiếng của Phương Lưu, trong lòng liền nổi lên một dự cảm “không lành”.
- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu liệu sự như thần…
Phương Lê cười và nói đùa với hắn một câu, sau đó liền nghiêm mặt nói:
- Vĩ Hồng, Phó thủ tướng mời cậu ngay lập tức đến một chuyến, ông ấy muốn nói chuyện với cậu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng hít một hơi.
Phó thủ tướng Hồng rốt cuộc tìm hắn nói chuyện, báo cáo kia nộp lên đã hơn một tháng, không có bất cứ động tĩnh nào. Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết, việc này chung quy phải có sự “chấm dứt”. Phỏng chừng quyết tâm không chịu “chịu để yên” của hắn, các ông lớn đều đã nhìn rõ.
- Được, tôi lập tức đến.
- Ừ.
Phương Lê không vội ngắt điện thoại, do dự một lát, lại thấp giọng nói:
- Chủ tịch Thành phố Hạ lập tức sẽ đến, Phó thủ tướng muốn gặp mặt hai vị cùng lúc.
Lông mi của Lưu Vĩ Hồng nhất thời giương lên.
Phó thủ tướng cùng lúc triệu kiến hắn và Hạ Canh Cường là loại dụng ý gì?
Trong lúc lãnh đạo đang nghiên cứu và thảo luận vấn đề gì, sẽ thường xuyên gọi các đồng chí phụ trách bộ môn có liên quan cùng họp, từ các phương diện khác nhau để luận chứng, tiếp thu ý kiến quần chúng. Nhưng quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, rõ ràng hơi mẫn cảm, bọn họ cũng không phải người phụ trách bộ môn tương quan
Đương nhiên, sự kinh ngạc của Lưu Vĩ Hồng chưa kéo dài quá lâu, Hạ Canh Cường đã nhận đựợc thông báo gặp mặt, ngay lập tức sẽ đến văn phòng của Phó thủ tướng Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể chậm trễ.
- Được, tôi biết rồi.
Lưu Vvĩ Hồng lập tức đáp lại một tiếng, không nói những câu đại loại như “cảm ơn”.
- Sao, lại xảy ra chuyện rồi?
Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, Vân Vũ Thường một tay vỗ nhẹ bụng mình, kinh ngạc hỏi.
Lẽ ra, người phụ trách đơn vị cấp Vụ, Cục của các Bộ và Ủy ban Trung ương Quốc gia, sẽ không thường xuyên gặp phải tình huống đặc thù, dù sao cũng không phải là đồng chí phụ trách địa phương. Lưu Vĩ Hông chỉ xin nghỉ một ngày liền xảy ra chuyện, thật sự ngoài dự đoán mọi người.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Ừ, Phó thủ tướng Hồng muốn gặp anh, còn có cả Hạ Canh Cường.
- Cùng lúc triệu kiến?
Vân Vũ Thường cũng có chút giật mình.
- Đúng vậy.
Vân Vũ Thường nhíu mày nói:
- Vẫn là vấn đề báo cáo kia?
Báo cáo có liên quan đến cải cách giáo dục và y tế của Thành phố Bình Nguyên, Vân Vũ Thường đương nhiên đã nghe thấy từ lâu. Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên vốn là Vân Vũ Thường đặc biệt chú ý, không muốn giữa hắn và Hạ Canh Cường phát sinh xung đột trực tiếp gì. Lúc ở Bình Nguyên, Lưu Vĩ Hồng gần như cách một ngày lại gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường, nói về tiến triển công việc ở Bình Nguyên, cũng là khiến Vân Vũ Thường yên tâm.
- Chắc là vậy. Chuyện này, dù sao cũng phải có một kết quả.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa đỡ Vân Vũ Thường đi về phía phòng khách biệt thự. Cho dù Phó thủ tướng Hồng mời đến gặp gấp, Phó cục trưởng Lưu cũng phải chăm sóc vợ trước, phía bên kia trì hoãn một chút cũng đành phải vậy.
Vân Vũ Thường hai hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Vĩ Hồng, em có chút lo lắng, vạn nhất, Phó thủ tướng Hồng không tiếp nhận ý kiến của anh thì làm thế nào?
Cố gắng đến cùng!
Lưu Vĩ Hồng không hề nghĩ ngợi, câu nói này suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng. Nhưng cuối cùng “Dừng cương trước bờ vực”. Hắn ngay lập tức đến nhà Phó thủ tướng Hồng, không cần thiết để Vân Vũ Thường ở nhà lo lắng.
Cố gắng đến cùng ở chính sách quan trọng liên quan đến đại cục này, phải gánh vác sự phiêu lưu chính trị thật sự rất lớn. Đây đã liên quan đến “Tranh chấp đường lối”, Vân Vũ Thường không thể không lo lắng cho hắn, vẫn là đợi sau khi gặp mặt Phó thủ tướng Hồng rồi nói.
Lưu Vĩ Hồng đỡ Vân Vũ Thường ngồi xuống ghế xô-pha ở phòng khách, liền lập tức gọi Lý Cường, chuẩn bị lái xe đi
- Vĩ Hồng…
Lúc Lưu Vĩ Hồng sắp ra khỏi cửa, Vân Vũ Thường đột nhiên gọi một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu, nhìn vợ.
- Nhớ kỹ những lời ông nội từng nói với anh, chỉ cần anh cho là đúng thì nhất định phải kiên trì đến cùng!
Những lời này, đúng là trước lúc lâm chung ông cụ đã từng khuyến khích Lưu Vĩ Hồng, cũng coi như là một loại dặn dò chính trị của ông cụ đối với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng dâng lên một sự xúc động, mỉm cười gật gật đầu.
Mercedes Benz rất nhanh liền chạy ra khỏi sơn trang Vạn Hồng. Lúc nghỉ ngơi, Lưu Vĩ Hồng rất ít khi dùng xe công của đơn vị, đều là lái chiếc xe Mercedes Benz của mình. Ở trên xe, Lưu Vĩ Hồng thông báo với Phương Lê về loại xe và biển số xe của mình. Đợi đến khi chiếc Mercedes Benz tiến vào trước cổng đại nội, Phương Lê sớm đã thông báo cho chiến sĩ cảnh vệ đăng ký trong danh sách, chỉ làm kiểm tra đơn giản liền cho đi.
Mercedes Benz trực tiếp đi đến “Thúy Bách Uyển” - nơi làm việc của Phó thủ tướng Hồng.
Phương Lê đứng ở trên bậc thang của Thúy Bách Uyển đợi Lưu Vĩ Hồng, đứng sánh vai với anh ta là Hạ Cạnh Cường Chủ tịch Thành phố Bình Nguyên. Hạ Cạnh Cường đã đến từ trước.
- Phó cục trưởng Lưu đến rồi.
Thấy Lưu Vĩ Hồng bước xuống từ trên xe, Phương Lê mỉm cười chào hỏi nhưng không hề xuống bậc đón tiếp.
- Chủ nhiệm Phương! Chủ tịch Thành phố Hạ!
Lưu Vĩ Hồng hơi tăng nhanh tốc độ, đi lên bậc thang, bắt tay hỏi thăm với bọn họ.
- Phó cục trưởng Lưu!
Hạ Cạnh Cường nhìn qua, vẫn là sự điềm tĩnh tự nhiên, không vấy bụi trần. Đầu tháng này, Bí thư Thành ủy Bình Nguyên Trần Kiếm, chuyển nhận chức Phó trưởng ban Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch Thành phố Tần Quan Lư Đức Vĩ, đảm nhận Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, cùng một ban với Hạ Cạnh Cường. Nghe nói, ở trong thời gian sau này, hai bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên, còn phải tiến hành điều chỉnh biên độ nhỏ. Bí thư Chủ tịch thành phố đều là ‘người mới’, điều chỉnh nhất định là cần thiết, như vậy Lư Đức Vĩ và Hạ Cạnh Cường mới tiện khai triển công tác
Lúc này, cũng không thể từ trong ánh mắt của Hạ Canh Cường mà đoán xem anh ta thấy như thế nào về sự điều chỉnh này.
Hàn huyên một chút, Phương Lê liền dẫn Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường đến văn phòng của Phó thủ tướng Hồng.
Phó thủ tướng Hồng vẫn như lúc trước, đang vùi đầu xử lý công việc, mấy cấp dưới đi vào chỉ hơi gật gật đầu, nói câu “đều ngồi đi”, liền tiếp tục chuyên tâm vào công việc trong tay.
Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng cũng quen với tác phong đó của Phó thủ tướng Hồng, không thấy có gì là lạ. Hạ Cạnh Cường phỏng chừng là lần đầu tiên yết kiến Phó thủ tướng Hồng, nhưng sắc mặt vẫn như bình thường, không có phản ứng đặc biệt gì.
Ba người liền như vậy đứng đó, yên lặng chờ đợi Phó thủ tướng xử lý công vụ.
Trong khoảnh khắc, Phó thủ tướng Hồng ngẩng đầu lên thở phào một hơi, đóng lại phần văn kiện trước mắt, nói với bọn Phương Lê:
- Đều ngồi đi. Phương Lê, cậu cũng ngồi đi, mọi người cùng nói chuyện.
Hóa ra không phải đồng thời gặp mặt hai người mà là ba người.
- Vâng, thủ trưởng.
Phương Lê mỉm cười gật đầu, lại thay vì tiếp đón Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường ngồi xuống, tự mình đảm đương “thư ký”, mang trà lên cho hai người. Hắn trước đây là nhân viên phục vụ văn phòng Phó thủ tướng Hồng, bây giờ cũng thường xuyên giúp đỡ xử lý một ít việc hàng ngày của “văn phòng Phó thủ tướng Hồng”.
Bắt đầu thảo luận, Phương Lê mới được coi là thân cận tâm phúc thật sự của Phó thủ tướng Hồng. Người bên ngoài thường coi Lưu Vĩ Hồng là “binh” của Phó thủ tướng Hồng, thực ra chỉ là hiểu lầm. Chủ yếu vẫn là Cục giám sát mẫn cảm này cho phép. Một khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Cục giám sát, đi tới địa phương nhận chức, hiểu lầm này sẽ dần dần được loại bỏ. Nhưng những người như Phương Lê, cho dù sau này nhận chức ở đâu đi chăng nữa, dấu vết trên người cũng vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Thật giống như trên người Lưu Vĩ Hồng, vĩnh viễn bị đánh lên dấu vết “nhà họ Lưu”.
Phó thủ tướng Hồng không đi ra từ phía sau bàn làm việc, liền ngồi ở chỗ cũ trên cao nhìn xuống ba cấp dưới trẻ tuổi, vẻ mặt cũng không hề nghiêm trọng như thế nào, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như rất có tâm sự, một lát sau mới chậm rãi nói:
- Hôm nay mời ba vị đến đây là muốn nói chuyện về vấn đề có liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Các cậu có thể nói thoải mái.
Ba người đều gật gật đầu, Phương Lê quen nếp nói:
- Vâng, thủ trưởng!
Ánh mắt của Phó thủ tướng Hồng không vội vàng không hấp tấp mà đảo qua, nhìn lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng, sau đó dừng trên người Hạ Cạnh Cường, nói:
- Đồng chí Cạnh Cường, báo cáo mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân Bình Nguyên các cậu gửi lên, tôi xem rồi, lời phê trên báo cáo của đồng chí Viên Đông Bình và đồng chí Trần Thượng Long, tôi cũng xem rồi. Vậy thì do cậu bắt đầu đi, cậu nói xem, trước mắt những cải cách giáo dục và y tế đang thử nghiệm rốt cuộc tồn tại vấn đề gì.
Báo cáo Hạ Cạnh Cường tự mình vạch ra, chính là lấy danh nghĩa báo cáo chính thức của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên, đưa trình Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy Lũng Tây cùng nội các Chính phủ. Bí thư Tỉnh uỷ mới nhậm chức Viên Đông Bình và Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Trần Thượng Long đều tự tay viết phê chỉ thị trên báo cáo. Nội dung có liên quan đến hai vị đại quan biên giới phê chỉ thị, Lưu Vĩ Hồng cũng biết đại khái.
Viên Đông Bình cho rằng ý kiến của Thành phố Bình Nguyên có tính đại biểu nhất định, rất đáng coi trọng, các bước có liên quan đến cải cách giáo dục và y tế, nếu như bước quá nhanh, trong thời gian ngắn giá cả dâng lên biên độ quá lớn sẽ tăng thêm gánh nặng cho quần chúng nhân dân, hy vọng có thể đủ thận trọng đối đãi hai cải cách này. Cho dù là biện pháp chính trị nào, cũng nên lấy ổn định đại cục làm tiền đề, lấy việc không tổn hại lợi ích dân chúng làm tiền đề.
Lời phê này có thể nói là quan điểm rõ ràng, cờ xí rõ nét.
Lời phê của Trần Thượng Long, lại mơ hồ một chút, dùng từ dùng câu đều khá cẩn trọng, tuy nhiên giữa những hàng chữ cũng có thể nhìn ra, y đối với thí điểm cải cách giáo dục và y tế trước mắt, có thái độ khẳng định, cho rằng kinh tế địa phương cần đẩy mạnh phát triển nhanh hơn nữa, những gánh nặng trầm trọng trên người chính phủ nên sớm vứt bỏ, quần áo nhẹ ra trận, tập trung tất cả tài lực vật lực, đẩy nhanh phát triển xây dựng kinh tế, để quốc gia, chính phủ và nhân dân nhanh chóng giàu có, trở thành càng ngày càng có tiền mới là mục tiêu chủ yếu nhất.
Rất rõ ràng, Trần Thượng Long chính là cách suy nghĩ của Hạ Cạnh Cường lúc trước. Dường như y cũng biết Hạ Cạnh Cường vàbản báo cáo Thành phố Bình Nguyên này, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.