Quan Gia

Chương 942: Chương 942: Phóng viên Nhật báo Pháp luật đến phỏng vấn




Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn nói chuyện chưa được bao lâu đã bị ngắt quãng. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng xe ô tô. Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn nhìn nhau, biết là có khách đến.

Vị khách mới tới này, tưởng chừng vô lý nhưng hóa ra lại hợp lý.

Là Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng.

Cửa biệt thự còn chưa đóng, Vương Thì Hằng mỉm cười bước vào. Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới đón.

- Chào Bí thư Vương!

- Xin chào Bí thư Vương!

Vương Thì Hằng bắt tay với Lưu Vĩ Hồng trước, sau đó nhìn sang Mạc Ngôn.

- Đồng chí Mạc Ngôn, hoan nghênh anh quay về!

Tuy mặt Vương Thì Hằng rất vui vẻ, nhưng có thể nhìn thấy, phía sau đó là một chút xấu hổ.

- Cám ơn Bí thư Vương đã quan tâm.

Mạc Ngôn mỉm cười trả lời rất đúng lễ nghi.

Nói thật, không phải Mạc Ngôn không có thành kiến với Vương Thì Hằng. Tuy trong chuyện “hãm hại” Mạc Ngôn, Vương Thì Hằng không tham dự vào, nhưng ông ta là Bí thư Thành ủy, cũng không đứng ra bênh vực lẽ phải, không dám nói chút gì, sợ liên lụy đến chức vụ. Nhưng sau khi Mạc Ngôn trở về thì Vương Thì Hằng là người đầu tiên đến chào, xem như là một lời xin lỗi mông lung với Mạc Ngôn.

Nếu Tân Minh Lượng vẫn một tay che trời ở Cửu An, Vương Thì Hằng cũng rất khó làm ra trò trống gì.

Trải qua mấy tháng tai ương trong nhà giam, tính cách của Mạc Ngôn cũng thay đổi khá nhiều, không dễ dàng để lộ tình cảm thật sự của mình nữa.

- Bí thư Vương, mời ngồi.

Sau khi Mạc Ngôn bắt tay Vương Thì Hằng, liền nhiệt tình mời.

Vương Thì Hằng khiêm nhường ngồi xuống, ngước nhìn xung quanh một chút, nói:

- Ừ, đúng là dọn dẹp sạch sẽ. Bí thư Lưu đúng là rất quan tâm đến đồng chí.

Lời nói này chẳng khác nào nói cho Mạc Ngôn biết, mời anh về ở biệt thự số 9 núi Ngư Giác này chính là vì Lưu Vĩ Hồng kiên trì hết sức. Hiện giờ quan trường Cửu An có vẻ loạn lạc, cũng không ai đứng ra phản đối, tránh việc đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, lại đắc tội với Mạc Ngôn một cách không cần thiết. Dù sao biệt thự số 9 vẫn đang bỏ không.

Đương nhiên, dù biệt thự số 9 không có ai ở, nhưng không nhất định phải để Mạc Ngôn về ở, cũng không cần phải quan tâm làm gì. Nếu Lưu Vĩ Hồng không kiên trì, chắc chắn không còn có ai khác đề nghị như vậy.

Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng làm như thế, không khỏi bị nghi ngờ là hống hách chuyên quyền.

Chẳng qua, phong cách làm việc của Bí thư Lưu trước giờ luôn như thế, hòa nhã với mọi người, các quy tắc bình thường khó có thể làm cho hắn thay đổi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cũng không có gì, chỉ là nhấc tay nhấc chân thôi mà.

Vương Thì Hằng cười gật đầu.

Thiên Vũ Mao từ phòng trong bước ra, mang theo tách trà cho Vương Thì Hằng, nói:

- Bí thư Vương, cảm ơn sự quan tâm của anh với tôi.

Những lời này của Thiên Vũ Mao là xuất phát từ nội tâm. Cô là Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban khoa học kỹ thuật khu Hỏa Cự. Sau khi Mạc Ngôn gặp chuyện không may, cô gần như chỉ lo chạy đi khiếu kiện, không còn tâm trí làm việc trong đơn vị. Là cán bộ, cô làm như vậy đã trái kỷ luật. Ủy ban khoa hoạc kỹ thuật từng một lần phải đình chỉ chức vụ của cô, ngừng trả lương cho cô. Thời điểm đó, Vương Thì Hằng ra mặt, yêu cầu Ủy ban khoa học kỹ thuật phải đối xử với Thiên Vũ Mao như với các cán bộ tại chức.

Lúc ấy cũng không phải không có người nào dị nghị với đề xuất này của Vương Thì Hằng, nhưng đều bị Vương Thì Hằng răn dạy không chút khách khí.

Mạc Ngôn đã bị oan uổng, không thể lại xuống tay với vợ con người ta, vậy thật quá đáng.

Tân Minh Lượng sau khi biết chuyện này cũng không nói gì thêm.

Vương Thì Hằng dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, quyết định một chuyện như vậy, Tân Minh Lượng cũng không tiện can thiệp. Không nể mặt Mạc Ngôn thì cũng phải nể mặt Vương Thì Hằng.

Vương Thì Hằng khoát tay nói:

- Em dâu, chuyện này không cần nhắc lại nữa, là bọn họ làm không đúng thôi.

Thiên Vũ Mao lại gật đầu tỏ ý cảm tạ. Nếu Vương Thì Hằng đã đến đây, thì Thiên Vũ Mao không cần phải tránh đi nữa, ngồi xuống một bên. Dù sao thì giữa Mạc Ngôn và Vương Thì Hằng cũng không có gì cơ mật cần nói. Có lẽ, hiện nay, toàn bộ cán bộ lãnh đạo trong quan trường Cửu An đều đang đoán xem rốt cuộc Mạc Ngôn sẽ được phục chức hay bị triệu hồi về tỉnh.

Vương Thì Hằng đến thăm Mạc Ngôn cũng là thái độ mà một vị Bí thư Thành ủy nên có.

Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, Vương Thì Hằng liền đứng dậy cáo từ. Trước khi đi còn cầm tay Mạc Ngôn nói:

- Đồng chí Mạc Ngôn, cứ nghỉ ngơi hai ngày đã, sức khỏe tốt rồi hãy nói sau.

- Dạ, cám ơn Bí thư Vương quan tâm.

Mạc Ngôn vẫn trả lời theo phép tắc quan trường.

Vương Thì Hằng gật đầu, cáo từ ra về, nhìn qua, thấy tâm trạng Vương Thì Hằng thật nặng nề.

Hiện giờ, toàn thể cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở Cửu An, có ai mà không có tâm trạng nặng nề?

Vương Thì Hằng mới vừa đi, điện thoại của Lưu Vĩ Hồng đã đổ chuông.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

- Bí thư Lưu, phóng viên của Nhật báo Pháp luật đã đến rồi, nói là muốn phỏng vấn tình hình chấn chỉnh ở Cửu An chúng ta…

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của phó Bí thư Đảng ủy Công an Nhiêu Triệu Nghị, có vẻ hơi kích động. Nhật báo Pháp luật là một trong những tờ báo lớn của Trung ương, là cơ quan ngôn luận của Đảng ủy Công an trung ương, tiếng nói trong làng báo trong nước rất có trọng lượng. Giờ phóng viên của Nhật báo pháp luật đến phỏng vấn Lưu Vĩ Hồng, phỏng vấn tình hình chấn chỉnh ở Cửu An, xem như vinh dự cực cao, khó trách Nhiêu Triệu Nghị lại hưng phấn, kích động đến thế.

Mấy năm nay, Cửu An không có tin tức quan trọng gì để có thể đăng lên nhật báo cấp quốc gia. Tin tức trên Nhật báo Sở Nam đều rất nhảm nhí, đều là mèo khen mèo dài đuôi, không thể lấy làm vinh dự được.

Hai hàng lông mày đang nhíu lại của Lưu Vĩ Hồng hơi giãn ra, nói:

- Tốt, được Triệu Nghị, anh nói phóng viên chờ một chút, tôi lập tức chạy qua.

Giọng nói của Nhiêu Triệu Nghị rất lớn, Mạc Ngôn cũng nghe được nội dung, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ lùng. Dù sao, phóng viên Nhật báo Pháp luật đến phỏng vấn tình hình chấn chỉnh ở Cửu An cũng là chuyện tốt, sao Lưu Vĩ Hồng lại nhíu mày?

Tuy ngạc nhiên nhưng Mạc Ngôn cũng không hỏi thêm. Lúc này quan hệ giữa Mạc Ngôn và Lưu Vĩ Hồng cũng khá tinh tế. Ở góc độ thông thường, Lưu Vĩ Hồng là “đại ân nhân” của Mạc Ngôn, điều này không thể nghhi ngờ gì. Không có Lưu Vĩ Hồng thúc đẩy, khả năng sửa lại án oan của Mạc Ngôn không lớn, còn chuyện được khôi phục chức lãnh đạo thì đừng mơ tưởng tới. Cho nên Mạc Ngôn vô cùng cảm kích Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng chỉ thế thôi. Họ còn chưa đến mức độ tri âm tri kỷ. Dù sao bọn họ cũng chưa từng qua lại với nhau.

Cho nên trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Mạc Ngôn khá chú ý, tạm thời vẫn còn chưa đến mức ăn ý.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy nói với Mạc Ngôn:

- Mạc Ngôn, anh cứ nghỉ ngơi hai ngày trước đi, giải quyết chuyện trong nhà đã. Chuyện công tác mấy ngày sau rồi hãy nói, không vội gì.

- Dạ.

Mạc Ngôn thuận miệng trả lời.

Lưu Vĩ Hồng lập tức xoay người đi ra. Mạc Sầu vội vàng đuổi theo nói:

- Bí thư Lưu, chờ một chút, tôi cũng về văn phòng với anh.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Phóng viên Nhật báo Pháp luật đã đến. Mạc Sầu là phó Chánh văn phòng Đảng ủy Công an, tất nhiên cũng phải đến văn phòng mới phải. Việc tiếp khách là trách nhiệm của cô.

Vì chạy vội đuổi theo, sau khi lên xe, bộ ngực đầy đặn của Mạc Sầu phập phồng không ngừng. Mạc Sầu là cô gái xinh đẹp thanh xuân tràn trề, sức quyến rũ toát ra khi vô ý đặc biệt mê người.

May mà Bí thư Lưu kinh nghiệm thử thách đầy mình về phương diện nữ sắc, vội nghiêng đầu qua hướng khác, đỡ phải bị quyến rũ.

Xe Blue Bird nhanh chóng chạy đến tòa nhà Thành ủy.

Vì hôm nay là Nguyên Đán, nên cả tòa nhà Thành ủy rất im ắng, mọi người đều nghỉ cả, hiếm gặp được nhân viên ra vào làm việc. Phóng viên Nhật báo Pháp luật cố tình chọn ngày Nguyên Đán để đến phỏng vấn tình hình trấn áp ở Cửu An, cũng rất chuyên nghiệp. Theo sự tiến bộ của thời đại, công tác của phóng viên không còn dễ dàng nữa, phải cố gắng gấp bội mới không bị đào thải.

Tổng cộng có hai phóng viên đến từ Nhật báo Pháp luật, một nam một nữ, đang nói chuyện phiếm với Nhiêu Triệu Nghị trong văn phòng Đảng ủy Công an. Ngoài ra còn có một vị trưởng phòng của Ban Tuyên giáo đang ngồi đó.

Nghe tiếng bước chân, Nhiêu Triệu Nghị và hai phóng viên đều đứng dậy.

- Bí thư Lưu đến rồi.

Nhiêu Triệu Nghị đi nhanh tới đón, vẻ mặt tươi cười:

- Đây là hai đại phóng viên của Nhật báo Pháp luật.

Hai phóng viên đều còn khá trẻ. Người nam dường như lớn tuổi hơn, khoảng trên dưới ba mươi, còn phóng viên nữ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Hai người đều ăn mặc đơn giản, chỉ là áo len và quần bò đơn giản. Hình ảnh phóng viên trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng hình như không như vậy, có vẻ chính quy hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến họ đúng là phóng viên Nhật báo Pháp luật, cũng có thể hiểu được.

- Xin chào Bí thư Lưu, tôi là Cúc Hồng Khải, còn vị này là đồng sự của tôi, Thái Dương Dương.

Nam phóng viên bắt tay Lưu Vĩ Hồng, thuận miệng tự giới thiệu.

- Phóng viên Cúc, phóng viên Thái, hoan nghênh, hoan nghênh!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười bắt tay chào hỏi hai phóng viên.

Có thể nhìn thấy, hai phóng viên đều hơi kinh ngạc. Không thể nghi ngờ họ bị tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng làm cho choáng váng. Tuy trước khi đến Cửu An, bọn họ đã biết Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An mới tròn hai mươi sáu tuổi, nhưng sau khi gặp mặt vẫn kinh sợ. Mấy năm nay, họ phỏng vấn không ít cán bộ lãnh đạo chiến tuyến chính trị pháp luật và các điển hình anh hùng, cũng không có ai như Lưu Vĩ Hồng, tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, như cậu bé nhà bên.

Thái Dương Dương thậm chí không nén nổi phải hé môi cười.

Có lẽ nhìn thấy một vị Bí thư Đảng ủy Công an hoàn toàn khác với tưởng tượng khiến cô có niềm vui bất ngờ. Giữa những người trẻ, luôn khá dễ dàng tìm được tiếng nói chung.

- Phóng viên Cúc, phóng viên Thái, mời ngồi!

Chào hỏi xong, Lưu Vĩ Hồng lại mời hai người ngồi xuống.

- Bí thư Lưu, chúng tôi được tòa soạn phân công, đặc biệt lần này đến Cửu An để phỏng vấn về tình hình chấn chỉnh trấn áp, chẳng những quy mô lớn, cường độ cao, còn có rất nhiều sáng kiến, khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tòa soạn chỉ thị chúng tôi phải thâm nhập thực tế để thu thập tin tức, khai thác được câu chuyện về câu chuyện và nhân vật anh hùng.

Vì thế, chúng tôi rất hy vọng được Bí thư Lưu ủng hộ.

Cúc Hồng Khải đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, từ tốn nói, rất thoải mái. Phóng viên Nhật báo Pháp luật đến phỏng vấn, đích thân lãnh đạo chủ chốt của Đảng ủy Công an trả lời, nên Cúc Hồng Khải vô cùng hài lòng.

- Đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ hết sức ủng hộ hai vị.

Lưu Vĩ Hồng cũng rất khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.