Vốn lãnh đạo chủ yếu như Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố đều tới rồi, hiện đang để mấy tên cảnh sát công an và chiến sĩ vũ trang đứng bên ngoài, Mạnh Thanh Sơn nên khiến các chiến sĩ mang về nơi đóng quân, đem chuyện này giao cho các đồng chí cơ quan công an địa phương tiếp nhận xử lý. Nhưng tình hình hiện trường thật sự quá phức tạp, hơn nữa không nói bản thân Hứa Quý Sinh ông chủ lớn đằng sau khách sạn này là Phó cục trưởng cục thành phố, chỉ có hai ba mươi tên lưu manh cầm vũ khí, vậy thì không thể phớt lờ. Nếu chẳng may chiến sĩ rút lui, ở đây xảy ra việc ngoài ý muốn gì, thì thật sự gây lớn chuyện rồi
Mạnh Thanh Sơn liền bất chấp kiêng kị, mệnh lệnh các chiến sĩ “đều coi chừng”
Mạnh Thanh Sơn lời vừa thốt ra, Hứa Quý Sinh cả người lại khẽ run lên, sắc mặt càng tái nhợt như tờ giấy. Vốn còn tưởng rằng, xuất động nhiều chiến sĩ súng vác vai, đạn lên nòng như vậy, là do một Đội trưởng nhỏ Vương Chấn Nam tự chủ trương, bây giờ xem ra, hoàn toàn nghĩ sai rồi, dường như Mạnh Thanh Sơn từ sớm đã biết xảy ra chuyện gì
Tư lệnh khu canh gác khiến chiến sĩ dưới tay “đập” khách sạn, điều này có ý nghĩa gì?
Hứa Quý Sinh vốn còn muốn chờ sau khi chuyện này qua đi, mới cắn ngược lại khu canh giác một cái. Tất nhiên, Hứa Quý Sinh không phải muốn khi canh gác bồi thường tổn thất của khách sạn, mà là muốn lợi dụng chuyện này, chuyển dời “mâu thuẫn”. Khiến “quân địa xung đột” trở thành mâu thuẫn chủ yếu, dời ra chú ý của các lãnh đạo, ông sẽ có thể đục nước béo cò, đem chuyện lớn hóa nhỏ thậm chí có thể đem chuyện nhỏ hóa không, vậy thì còn phải xem lại. Nếu như vận khí tốt, nói không chừng cũng là có thể thực hiện được. Nếu chẳng may không thể hóa không, chỉ cần có thể chuyện lớn hóa nhỏ cũng có thể tránh qua kiếp này, không đến mức nguyên khí đại thương.
Chỉ cần chiếc mũ ô sa Phó cục trưởng ở trên đầu vẫn còn, chuyện gì không thể làm được?
Một ít tổn thất hôm nay đáng là gì!
Nhưng mà nhìn điệu bộ này, Hứa Quý Sinh biết chuyện này là thật sự có chênh lệch
Dặn dò xong Lưu Hiểu Kiện, Mạnh Thanh Sơn liền liếc nhìn Bí thư Thành ủy Đường Dĩnh một cái, đúng lúc ánh mắt của Đường Dĩnh cũng nhìn qua, hai người đều là mỉm cười gật đầu một cái, dường như đã hoàn thành giao lưu nào đó
Đường Dĩnh lại liếc nhìn Chủ tịch thành phố Phó Nghi Bảo một cái.
Phó Nghi Bảo cũng gật gật đầu.
- Đồng chí Tô Khánh Bình, ở đây giao cho anh, cục thành phố lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra vụ án này thật tốt
Đường Dĩnh lúc này làm quyết định.
- Dạ!
Tô Khánh Bình trầm giọng đáp ứng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội
- Đồng chí Văn Trí, vụ án này, phiền đồng chí theo dõi một chút
Đường Dĩnh dặn dò xong Tô Khánh Bình, bỗng nhiên lại bất ngờ nói một câu với Phó bí thư Thành ủy Diệp Văn Trí
Diệp Văn Trí trong lòng hơi sửng sốt. Ông là Phó bí thư phân công quản lý công tác đảng và quần chúng, nhân vật thứ ba của thành ủy, con đường chính pháp, không do ông quản
Lại không biết bí thư Đường Dĩnh chỉ thị như thế, có hàm nghĩa sâu sắc gì? Tất nhiên Diệp Văn Trí trên mặt tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra, lập tức gật đầu đồng ý:
- Được, Bí thư Đường, xin ông yên tâm, tôi sẽ cùng Bí thư Khánh Bình xử lý tốt vụ án này
Tô Khánh Bình cực kỳ nhẹ nhàng mà nhíu mày, lập tức lại giãn ra, nếu như không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm trên mặt ông thì rất khó phát hiện biến hóa rất nhỏ này của ông
- Đồng chí Văn Trí, đồng chí Khánh Bình, vụ án này, tạo thành ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải điều tra ra manh mối. Bất kể liên quan đến ai, cũng phải điều tra đến cùng tuyệt đối không thể nuông chiều nhân nhượng
Đường Dĩnh lại rất nghiêm khắc dặn dò
- Dạ, xin Bí thư Đường yên tâm. Chúng ta nhất định điều tra đến cùng, tuyệt không nuông chiều!
Diệp Văn Trí và Tô Khánh Bình cùng đồng thanh đáp.
Mồ hôi lạnh của Hứa Quý Sinh đã hoàn toàn ướt đẫm áo. Không hề nghi ngờ, chỉ thị cuối cùng này của Đường Dĩnh chính là nhằm vào ông Hứa Quý Sinh
Nguy hiểm!
- Nắm chắc thời gian đem hiện trường xử lý một chút, quá kỳ cục rồi!
Ánh mắt của Đường Dĩnh liếc nhìn một vòng trên người đám lưu manh đang ngồi xổm, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét, rất không vui mà nói:
- Bắt hết đám lưu manh lộn xộn này trước rồi nói sau!
- Dạ!
Tô Khánh Bình gọn gàng lưu loát đáp ứng
Đường Dĩnh không nói gì nữa, xoay người rời khỏi khách sạn. Chủ tịch thành phố Phó Nghi Bảo cũng là không nói một tiếng, xoay người bước đi.
Hai người họ vừa rời khỏi, ở đây tất nhiên do Diệp Văn Trí làm chủ. Ông chẳng những là Phó bí thư Thành ủy hơn nữa là Đường Dĩnh chỉ tên nói họ, muốn ông theo dõi vụ án này tất nhiên là do ông phụ trách
Diệp Văn Trí nhìn phía Mạnh Thanh Sơn, nói:
- Tư lệnh Mạnh, lúc này đồng chí đồn công an còn chưa đến đầy đủ, mời các chiến sĩ của anh giúp đỡ giữ gìn trật tự hiện trường trước
Mạnh Thanh Sơn gật gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề
Diệp Văn Trí cũng biết, việc này rất khó làm, “quân địa xung đột” xưa nay là rất mẫn cảm. Khu canh gác xuất động các chiến sĩ của đội 1, súng vác vai, đạn lên nòng, nhất định sẽ khiến các lãnh đạo cao nhất chú ý. Nhưng chuyện đến mức này, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay. Cũng may Mạnh Thanh Sơn cũng được, Hứa Quý Sinh cũng được, đều có quan hệ bình thường với ông, ông cũng không phải vô cùng để ý
- Bí thư Khánh Bình, ông xem có phải lập tức triệu tập các đồng chí công an qua đây, tiếp nhận xử lý hay không?
Diệp Văn Trí lại chuyển hướng Tô Khánh Bình, sắc mặt trở nên khá hòa hoãn, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa, hoàn toàn là tư thế thương lượng, không hề bày ra tư thế “người làm chủ”
Vốn cấp bậc của hai người họ là tương đương. Trong đảng xếp hạng hơi có khác biệt mà thôi. Con người Tô Khánh Bình, lại khá mạnh mẽ, cứng rắn. Diệp Văn Trí cũng không muốn vì vụ án không hiểu ra sao này quá cương với Tô Khánh Bình. Lại có chỉ thị của Bí thư Đường Dĩnh, chuyện này cũng nên do Tô Khánh Bình quản lý chính. Huống chi Tô Khánh Bình vốn đã cho rằng là thân tín của Đường Dĩnh.
Đối với cơ quan cường lực, Đường Dĩnh vẫn nắm khá chặt
Xem ra Đường Dĩnh khiến Diệp Văn Trí ông “theo sát một chút”, kỳ thật nhiều hơn chỉ là một thái độ cho thấy, một thái độ công chính vô tư. Tránh sau chuyện bị người ta chất vấn xử sự không đủ công chính
Đúng vậy, chính là chất vấn!
Diệp Văn Trí cũng rất rõ ràng, gã tự xưng là Bí thư khu ủy khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam có lai lịch thế nào! Bí thư Diệp lần trước sớm đã lĩnh giáo qua rồi
Phỏng chừng Đường Dĩnh khẳng định cũng rất rõ thân phận thật sự của Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thành phố Phó Nghi Bảo hẳn là cũng biết. Không thấy hai vị này, từ đầu đến cuối, không cùng Lưu Vĩ Hồng nói nhiều hơn một câu sao?
Đây là không muốn ở trước công chúng, bại lộ thân phận như vậy và quan hệ quen biết giữa họ
Hơn nữa Phó Nghi Bảo, tháng 3 năm nay mới vừa từ tỉnh Giang Nam điều về đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Giang Khẩu. Mà bác hai của Lưu Vĩ Hồng Lưu Thành Thắng, chính là đương nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam. Giữa hai vị này, có qua lại thế nào, Diệp Văn Trí càng không suy đoán được. Nhưng có một điểm, Diệp Văn Trí rất rõ ràng, đó chính là chuyện như vậy, có thể không dính líu vào cố gắng không dính líu vào. Danh vọng của Lưu gia, lúc này cực kỳ hưng thịnh
“Con ông cháu cha” này của Lưu gia cũng thật sự khiến người ta không bớt lo
Đường Dĩnh hẳn là e dè đến nếu chẳng may không xử lý tốt, sau này có thể đối mặt “chất vấn” nào đó, cho nên mới bày ra tư thế “đau hạ sát thủ”
Ý niệm trong đầu Diệp Văn Trí thay đổi thật nhanh, trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra
Tô Khánh Bình gật gật đầu, đối với thái độ của Diệp Văn Trí, ông cũng coi như hài lòng. Con người của lão Diệp, không hổ là xuất thân nhà quý tộc, tinh thông quy tắc quan trường, xem ra là sẽ không tùy ý nhúng tay vào vụ án này. Nhưng Tô Khánh Bình cũng hiểu rõ Diệp Văn Trí có ngụ ý. Người ta Bí thư Diệp đối với đám cảnh sát công an ngoài cửa, không đáng tin!
Đó đều là cảnh sát trị an, chính là thân tín của Hứa Quý Sinh
Tô Khánh Bình bước đi về phía bàn lễ tân
Thời buổi đó không có di động, cho dù Tô Khánh Bình thân là Cục trưởng cục công an thành phố Giang Khẩu, cũng đành phải đến bàn lễ tân gọi điện thoại
Hứa Quý Sinh hơi khom người, rất ân cần mà dẫn đường cho Tô Khánh Bình ở trước bàn lễ tân. Tô Khánh Bình liếc nhìn ông một cái. Ánh mắt này rất bình thản, dường như không hề có biểu hiện gì, Hứa Quý Sinh thì dường như bị sấm đánh, lại dường như bị làm phép đứng hình, cứ đứng ngay đó, hai chân giống như dính lại với nhau, một chút cũng không dám cử động
Tô Khánh Bình đi đến bàn lễ tân, cầm điện thoại lên, gọi về phòng trực ban cục thành phố, mệnh lệnh các cảnh sát chi đội cảnh sát hình sự lập tức qua tiếp nhận
- Tư lệnh Mạnh, Văn Trí, các đồng chí của chi đội cảnh sát hình sự lập tức sẽ tới đây
Nói xong điện thoại, Tô Khánh Bình nhẹ nhàng thở một hơi, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút, đi qua tiếp đón Mạnh Thanh Sơn và Diệp Văn Trí. Diệp Văn Trí và Mạnh Thanh Sơn đều gật đầu, 3 người một hàng ngồi trên sô pha trong đại sảnh, Tô Khánh Bình lại lấy thuốc lá ra, đưa cho 2 người. Mọi người mồi thuốc lá, yên lặng hút thuốc, không ai lên tiếng
Ánh mắt của Tô Khánh Bình, thỉnh thoảng liếc nhìn trên mặt Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng cũng ngồi, lưng khá thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, không biết trong lòng đang nghĩ gì
Hạ Hàn trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, dù sao chuyện này cũng lớn chuyện, y còn nổ súng. Đây là Giang Khẩu, không phải địa phương khác, nếu trùng hợp có phóng viên nước ngoài ở đây, tuyên truyền ra ngoài, vậy là chuyện lớn rồi. Vừa rồi không cảm thấy, trong đầu chỉ nghĩ trừng trị Hứa Duy Chúng, đó gọi là một hào khí ngất trời. Nay tình thế khống chế được rồi, lại không khỏi trong lòng không yên
Tuy nhiên thấy Lưu Vĩ Hồng trấn tĩnh, Hạ Hàn cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Trong lòng thầm khen một câu, Nhị ca thật là giỏi
Tô Khánh Bình cũng ý thức được, chàng trai trẻ tự xưng là Bí thư khu ủy, có thể mới là mấu chốt của toàn bộ sự kiện. Từ biểu hiện của Bí thư Đường, Chủ tịch thành phố Phó và Tư lệnh Mạnh, có thể đoán được một chút manh mối
Nói một câu không khách khí, Bí thư khu ủy nội địa bình thường, cán bộ cấp phòng, tới thành phố Giang Khẩu, cũng không khác biệt gì nhiều so với nông dân dưới nông thôn bình thường, từng lời nói từng cử chỉ đều phải thật cẩn thận, chỉ sợ lộ ra cái xấu. Vị này, không ngờ dám tới khách sạn xa xỉ nhất của Giang Khẩu “đập tiệm”, cũng không phải một câu không có đầu óc thì có thể giải thích được. Đó thật sự rất cần lòng tin
Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng rất có lòng tin
Khoảng 20 phút sau, ngoài cửa lại một lần nữa vang lên tiếng phanh xe và tiếng bước chân hỗn loạn. Rất nhanh, ùa vào một đám cảnh sát mặc cảnh phục, người dẫn đầu, bước nhanh tới trước mặt Tô Khánh Bình, đứng nghiêm kính chào, thỉnh cầu chỉ thị
Tô Khánh Bình liền đơn giản nói rõ tình hình, lập tức mệnh lệnh họ lập tức tiếp nhận xử lý vụ án này
Nhìn ra được, những cảnh sát hình sự này đều là đều trải qua huấn luyện, đâu vào đấy mà bắt đầu tiếp quản hiện trường. Mạnh Thanh Sơn phất tay một cái, Vương Trấn Nam hiểu ý, lập tức bắt đầu thu hồi binh lính của mình, đem quyền khống chế hiện trường trao lại cho cảnh sát hình sự
Nhìn thấy 2 gã cảnh sát hình sự bước nhanh đến chỗ mình, Hoàng Đào Hoa từ đầu đến cuối không dám lên tiếng bị dọa đến mức lạnh run, đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Lưu Vĩ Hồng