Đầu tháng bẩy năm 95, hai chiếc minibus Iveco nhập khẩu, rời khỏi đại viện Khu ủy Ninh Dương, tiến về hướng đông, chạy thẳng về tuyến quốc lộ Minh Châu.
Đây là xe khách mười bảy chỗ.
Chở phái đoàn Khu Ninh Dương thành phố Kinh Hoa đến thăm Nhật. Đoàn đại biểu tổng cộng hai mươi ba nhân, đoàn trưởng là trợ lý chủ tịch thành phố Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy Ninh Dương đồng chí Lưu Vĩ Hồng, Phó đoàn trưởng chính là chủ tịch khu Ninh Dương đồng chí Ngụy Phượng Hữu, đoàn viên có thường vụ khu ủy, Chánh văn phòng Khu ủy Hàn Tất Thành, Phó chánh văn phòng Khu ủy Đổng Thư Ngữ, đám người thư ký văn phòng Khu ủy kiêm phiên dịch tiếng Nhật Cao Thượng, còn có người phụ trách tương quan Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu, cùng với bí thư Dịch và chủ nhiệm Tăng bên phòng làm việc khu phố Kim Hòa.
Trưởng phòng Bộ ngoại giao Á Châu Ti Lệ, một Phó chủ nhiệm và một người phiên dịch tiếng Nhật của văn phòng đối ngoại thành phố Kinh Hoa, đã nằm trong danh sách thành viên của đoàn đại biểu. Ngoài ra, còn có hai phóng viên của nhóm phóng viên Tân Hoa Xã tại Nam Kinh, cũng đi cùng đoàn người ra nước ngoài, trong đó tất nhiên còn có cả Tiêu Du Tình.
Cộng với thành viên chính thức của đoàn đại biểu, tổng cộng là hai mươi lăm người.
Ba thương nhân tới đầu tư ở khu Ninh Dương, gồm Bạch Xuyên Nhất Hùng, Thu Điền và Tỉnh Thượng, cùng với tiểu thư Kim phiên dịch Hán ngữ kiêm thư ký hành chính của Bạch Xuyên, cũng ngồi cùng mọi người trong xe khách. Bọn họ là nhân viên đi cùng.
Bạch Xuyên, Thu Điền và Tỉnh Thượng, đều là người của thành phố Đại Ốc. Lần này, đoàn đại biểu Ninh Dương đi ra nước ngoài tới thành phố Đại Ốc, ba người Bạch Xuyên cũng quyết định đi cùng. Dù sao, bọn họ cũng có một thời gian dài không về nước, nên nhân cơ hội này cũng trở về Nhật Bản, xử lý một vài công việc trong công ty.
Tuy rằng, Kinh Hoa và Đại Ốc là hai thành thị hữu hảo, nhưng cũng không có chuyến bay dân dụng nào bay thẳng tới thành phố Đại Ốc. Chỉ có một chuyến chuyến bay là tới Bắc Kinh trước, sau đó chuyển phi cơ tới thành phố Đại Ốc. Lưu Vĩ Hồng quyết định, đi tới sân bay Minh Châu lên máy bay, bay thẳng một chuyến tới thành phố Đại Ốc.
Sân bay Minh Châu cũng chỉ có một chuyến bay tới thành phố Đại ốc vào Thứ Hai hàng tuần.
Thời gian cất cánh là năm giờ ba mươi chiều.
Nếu máy bay cất cánh đúng giờ thì sau ba giờ bay có thể đến sân bay Đại Ốc.
- Chủ tịch khu, xe khách Iveco này cũng không tồi, tính năng rất tốt, có thể ngồi được mười mấy người, khá thích hợp để làm xe công vụ.
Ngồi ở trong Iveco, Lưu Vĩ Hồng cười nói với Ngụy Phượng Hữu đang ngồi ở bên cạnh.
Hai chiếc xe này, không phải là xe của văn phòng Khu uỷ Ninh Dương, mà là thuê từ công ty vận chuyển hành khách, loại xe khách dùng để kinh doanh vận chuyển trong dân gian. Đây cũng là chiếu theo chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng, trước chuyến đi đông người như vậy, có thể dùng minibus, không cần ngồi xe con, chi phí cao. Một xe khách nhỏ với mười bảy chỗ ngồi, một lái xe, có thể chở được lượng khách ngang với bốn, năm chiếc xe con.
- Đúng vậy, công ty chế tạo ô tô ở Kinh Hoa chúng ta đang hợp tác với công ty Iveco Italy, xây dựng dây chuyền sản xuất ô tô Iveco, dự tính sang năm có thể chính thức đầu tư, chắc tới khi đó giá cả có thể sẽ giảm đi một chút. Đến lúc đó khu cũng sẽ mua một, hai chiếc.
Ngụy Phượng Hữu cười nói.
Lưu Vĩ Hồng nhậm chức được một tháng rưỡi, trừ việc tìm Cục trưởng Cục công an Ngô Thanh nói chuyện, vốn không hề động tới cán bộ đồn công an Kim Hoà và Đại đội trưởng đội trị an dân phòng, quan hệ với Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu thật sự không tồi. Ngụy Phượng Hữu cũng khá phối hợp.
Ban đầu, mọi người đều ngầm đoán “Long tranh hổ đấu”, vẫn chưa xuất hiện.
Sau này, xem ra người tới cấp độ nhất định, thì mọi người đều tu tâm dưỡng tính, hiểu được đạo lý đồng tâm hiệp lực, không gây chuyện lung tung, như vậy đối với tất cả mọi người cũng không có lợi gì. Nhưng một vài cán bộ muốn thừa dịp nhân vật số một, số hai đấu đá mà đục nước béo cò, mọi việc đều thuận lợi, không khỏi cảm giác thất vọng sâu sắc.
Lưu Vĩ Hồng cảm thán một câu:
- Hiện tại, khắp nơi lại bắt đầu muốn sản xuất ô tô.
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói:
- Ha hả, Bí thư, hiện tại sản xuất ô tô là một nghề kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ là vốn đầu tư quá lớn, người bình thường muốn làm cũng không chịu được chi phí lớn như vậy. Thứ này, phí tổn rất cao, quy mô không thể đi lên thì không có sức cạnh tranh phát triển. Muốn làm được cũng mệt.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Căn cứ theo trí nhớ của hắn, bắt đầu từ những năm chín mươi, ngành sản xuất ô tô trong nước bắt đầu mọc lên như nấm, rất nhiều địa phương, mặc kệ có điều kiện hay không, đều có hạng mục công trình sản xuất ô tô. Chính từ lúc này bắt đầu lưu hành. Toàn bộ các địa phương dù khó khăn cũng muốn làm, không có khó khăn hay sản xuất khó khăn cũng vẫn làm.
Nguyên nhân chủ yếu dẫn tới kết cục này là do kích thích từ hai phương diện. Phương diện thứ nhất, là sau khi nền kinh tế phát triển, quốc gia vô cùng xem trọng, theo phân tích dự đoán lạc quan một cách lạ thường, cho rằng với tốc độ kinh tế phát triển quốc gia cao như vậy, ô tô nhất là loại xe khách nhỏ càng ngày càng trở thành phương tiện cần thiết dự phòng cho cuộc sống. Phương diện thứ hai, là tranh thủ lập dự án, tranh thủ sự ủng hộ của quốc gia.
Ô tô là hạng mục lớn, ngành sản xuất này được quốc gia nâng đỡ, chỉ cần dự án có thể thông qua, lập tức có thể lấy được tài chính giúp đỡ từ quốc gia.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Về Ô tô, chúng ta tạm thời không có ý định. Tuy nhiên, Chủ tịch khu, chúng ta là khu kinh tế mới cấp quốc gia, nếu không có vài xí nghiệp và vài thương hiệu có tiếng vang, không khỏi hữu danh vô thực.
Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu không khỏi đỏ lên.
Ninh Dương bỏ huyện đổi khu, cũng đã hai năm. Lúc trước, chính nhờ thiết lập tấm biển mới “Khu kinh tế mới cấp Quốc gia”, Ngụy Phượng Hữu mới tăng thêm một bậc, từ Bí thư Huyện ủy cấp Cục trưởng biến thành chủ tịch khu cấp Phó giám đốc sở, nhẹ nhàng mà bước qua ngưỡng cửa kia. Nhưng sau hai năm, Ninh Dương vẫn là Ninh Dương, cơ bản không có gì thay đổi. Trái lại, treo không ít tấm biển khu công nghiệp cùng với khu buôn bán, cơ cấu nhân viên công tác phối trí đầy đủ hết, nhưng hiệu quả và lợi ích chân chính lại gần như không có. Rất nhiều nhân viên chỉ ngồi không, thế là tăng thêm không ít cơm biên chế.
Làm Chủ tịch khu, đương nhiên Ngụy Phượng Hữu cũng phải có trách nhiệm.
Trong lòng có quỷ, sẽ không khỏi cảm thấy những lời này của Lưu Vĩ Hồng là có ý ám chỉ.
Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu cũng lợi hại, sự xấu hổ thoáng hiện qua trên mặt, liền cười nói:
- Bí thư nhất định là đã tính kỹ càng trước, vậy tốt nhất hãy mở một khóa để mọi người học đi, để chúng ta cùng tiến bộ theo.
Như vậy ngược lại không phải Ngụy Phượng Hữu cố ý trêu chọc Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức hơn một tháng, được danh hiệu “Giảng viên Bí Thư”. Nguyên nhân là bởi vì Lưu Vĩ Hồng quả thật thích “Đi học”.
Ở khu cũng được, xuống cơ sở thị sát cũng được, đều mở một cuộc họp với các cán bộ cấp sở, chủ yếu là dung nhập một ít quan niệm tư tưởng và quan niệm quản lý mới mẻ. Lưu Vĩ Hồng muốn toàn bộ khu, bất luận chức vụ cao thấp, đều phải mở mắt ra nhìn thế giới, hết sức học hỏi tri thức mới của thế giới bên ngoài, có lối suy nghĩ mới, không thể chỉ có biết một mẫu ruộng ba phần đất. Vừa phải cúi đầu kéo xe, cũng phải ngẩng đầu nhìn đường. Đồng thời, Lưu Vĩ Hồng cũng luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác dân sinh, và hiểu được không lầm nói cho mọi người, bàn về mức độ trọng yếu, công tác dân sinh càng quan trọng hơn công tác kinh tế
Mỗi lần đến, Lưu Vĩ Hồng nhất định phải khảo sát trường học và bệnh viện địa phương, đặc biệt là tình hình ở trường học nông thôn và bệnh viện nông thôn, Lưu Vĩ Hồng đều muốn xâm nhập tìm hiểu, thường xuyên hỏi các nhân viên có liên quan, cố gắng mắt thấy tai nghe nắm bắt các thông tin.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng vừa mới lên đảm nhiệm vẫn chưa đốt ba đống lửa, một cán bộ cũng chưa động tới, thậm chí rất ít phê bình ai, nhưng lại vô tình dần dần dựng uy tín của một Bí thư. Thái độ của Lưu Vĩ Hồng trong công tác lại rất nghiêm túc, các cán bộ đều có thể nhìn ra được.
Lưu Vĩ Hồng nói được hiểu được: anh có thể làm sai, không ai là thánh hiền ai cũng có thể mắc sai lầm. Nhưng anh không thể che đậy được lỗi lầm. Sai lầm chính là sai lầm rồi, biết sai rồi lập tức sửa lại, vẫn là đồng chí tốt.
Nếu anh đã làm sai, trước mặt Bí thư Lưu còn giấu diếm sự thực tới cùng, muốn lừa dối trót lọt, vậy tính chất đã thay đổi.
Bí thư Lưu tuyệt không tha thứ cho anh!
Tạm thời, Lưu Vĩ Hồng không động tới cán bộ, không có nghĩ là hắn sẽ không động.
Chỉ là chờ đợi thời cơ.
Nếu đụng phải ai cứng miệng, thì đừng trách Bí thư Lưu xuống tay tàn nhẫn.
Giống như sấm sét trên chín tầng trời, thường thường càng làm người ta thêm kinh hồn bạt vía. Tựa như treo cao “thanh kiếm Damocles” (Sự nguy hiểm luôn luôn đe doạ). Điều làm cho người ta sợ hãi, là bởi vì nó vẫn lơ lửng chưa rơi, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, người đứng dưới mũi kiếm, đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu thật sự rơi xuống, ngoại trừ người xui xẻo bị đâm trúng, ngược lại những người khác đều có thể thở phào một tiếng, từ nay về sau không cần phải sợ hãi.
Anh biết một ngày nào đó Bí thư Lưu sẽ phát uy, nhưng lại không biết chính là ngày nào, đây mới là sự giày vo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Trái lại tôi cảm thấy, có hai phương hướng đáng để chúng ta chú ý. Thứ nhất là ngành sản xuất đồ uống và thực phẩm. Nhất là đồ uống và nước khoáng. Trong tương lai cũng phải hướng tới ngành sản xuất này trong một thời gian rất dài. Hiện tại, ngành sản xuất đồ uống nước khoáng ở trong nước chúng ta vừa mới vừa bắt đầu, còn chưa có một doanh nghiệp nào, có thể bao trùm được toàn bộ thị trường trong nước. Mà thị trường này lại càng lúc càng lớn.
- Bên Vân Sơn kia, cơ bản đã có đầy đủ. Nguồn nước có chất lượng rất tốt. Tạm thời chưa có ô nhiễm công nghiệp mấy. Tôi thấy có thể cân nhắc tiến cử một xí nghiệp đồ uống và nước khoáng lớn. Bên đó bỏ vốn kinh doanh riêng cũng được, khu chúng ta cũng có chút lợi nhuận. Mọi người cùng hợp tác kinh doanh cũng được. Những cái này, chỉ cần thị trường kinh doanh đúng chỗ, rất nhanh có thể tạo dựng thương hiệu. Trong vòng vài năm sau, thị trường kinh doanh đã lên mức cao nhất, vẫn tạo ra thương hiệu lớn.
Trong xe khách vốn có chút ồn ào, giờ đã hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị những lời nói của Bí thư Lưu hấp dẫn.
Thời điểm “Giảng viên bí thư” lên lớp, vào sâu ra nông, đơn giản dễ hiểu, mọi người đều có thể nghe hiểu được dễ dàng, so với đọc bản thảo báo cáo còn hấp dẫn hơn nhiều.
- Phương diện thứ hai, chính là ngành công nghiệp sản xuất chế tạo máy móc, chủ yếu là công nghiệp nặng. Ngành công nghiệp này, dưới sự giúp đỡ mạnh mẽ của quốc gia, cùng với những ưu thế địa lý rất rõ ràng của chúng ta, về giao thông thuỷ bộ cũng đều khá phát đạt. Điều cũng là có thể mạnh dạn xây dựng xí nghiệp mạnh. Hiện tại mà ra tay, xét thời gian cũng chưa muộn. Nếu còn trì hoãn thêm hai năm nữa, sợ là sẽ gặp khó khăn lớn. Mặt khác, ngành sản xuất trang phục và buôn bán sỉ, cũng có thể đưa làm trọng điểm để phát triển.
Ngụy Phượng Hữu trầm ngâm nói:
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Bí thư về ngành sản xuất đồ uống nước khoáng. Tuy nhiên, về ngành sản xuất chế tạo máy móc, nhất là công nghiệp nặng, chúng ta không có cơ sở...
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không có cơ sở cũng không sao, chỉ cần phương hướng chính xác, nhà xưởng có thể xây dựng, nhân tài cũng có thể tiến cử. Kinh Hoa chúng ta có không ít các đại học và trường học chuyên nghiệp, đều là có thể lợi dụng, có thể khai thác, phát triển kho báu tài nguyên nhân lực. Kết hợp chặt chẽ công nghiệp sản xuất và giáo dục, rất nhanh sẽ biến thành quả nghiên cứu khoa học trở thành thành quả sản xuất, đó chính là đường ra của chúng ta!
- Bí thư, buổi nói chuyện này thật đúng là hơn mười năm đọc sách hả...
Ngụy Phượng Hữu cảm thán nói.