Quan Gia

Chương 1121: Chương 1121: Quyết định thật nhanh




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1121: Quyết định thật nhanh  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

- Anh là ai? 

Chủ nhiệm Võ vẫn còn rất tức giận, không chút khách khí nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng quát hỏi nói. 

Bởi vì nhà máy thuộc da bán của cải lấy tiền mặt. Nhà xưởng mới đang được xây dựng. Toàn thể công nhân viên chức của nhà máy thuộc da đều đang thất nghiệp, đã mấy tháng nay không được lĩnh tiền lương, chỉ lĩnh một sinh hoạt phí vô cùng nhỏ, miễn cưỡng sống qua ngày. Tâm tình của các công nhân đều rất không tốt, đã tới Ủy ban nhân dân thành phố khiếu nại nhiều lần, nhưng lại hoàn toàn không có kết quả. Hiện giờ Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường nhóm lãnh đạo của thành phố này lại tới cửa, tự nhiên, chủ nhiệm Võ cũng không chút khách khí. 

Tốt hay không cứ mắng nhóm người đó một trận, để hả cơn giận khó tiêu trong lòng. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói: 

- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng nội các chính phủ quản lý giám sát tài sản nhà nước. Lúc này, lãnh đạo phái chúng tôi đến Bình Nguyên, chính là muốn điều tra vấn đề tồn tại bên trong quá trình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở Bình Nguyên. 

Trịnh Hiểu Yến lập tức nói tiếp: 

- Hôm nay, chúng tôi vừa mới đến, có gặp Uyển Nhi ở cửa khách sạn, nghe cô ấy nói trong nhà có khó khăn, cho nên lập tức tới đây tìm hiểu tình hình. 

Uyển Nhi vội vàng nói: 

- Ông nội Võ, cô này là người tốt. Cô ấy mời cháu ăn thịt dê, còn trả lại tiền cho cháu. 

Nói xong, Uyển Nhi liền từ trong túi nhỏ lấy ra một tờ tiền trị giá một trăm tệ, đưa cho chủ nhiệm Võ xem. Đây là tiền mà Trịnh Hiểu Yến lúc ở trên xe, đã nhét vào túi của Uyển Nhi. Cuộc sống gian khổ, Uyển Nhi sớm hiểu chuyện, biết ông nội Võ vì cô mà nổi giận với bọn họ, liền vội vã thanh minh cho Trịnh Hiểu Yến. 

Sắc mặt Chủ nhiệm Võ liền thay đổi, nhìn sang Trịnh Hiểu Yến, lại nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, nghi hoặc hỏi: 

- Các anh thật sự là người của Nội các chính phủ xuống? 

- Đúng. Chúng tôi công tác tại cục Giám sát có chức trách chuyên môn kiểm tra giám sát công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ cả nước. 

Chủ nhiệm Võ không hé răng, dường như đang suy xét tính xác thực của những lời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đã nói. 

Bọn họ đã luôn tìm cách muốn tới tỉnh thậm chí muốn tới trung ương để khiếu nại. Hiện giờ cán bộ Nội các chính phủ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta, ngược lại khiến Chủ nhiệm Võ trong khoảng thời gian ngắn, có chút khó có thể phản ứng lại được. 

Nhìn lại, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đều là người trẻ tuổi như vậy, so với đoàn người lãnh đạo trong tưởng tượng hình như có sự chênh lệch không nhỏ. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Chủ nhiệm Võ, chúng tôi muốn biết một chút về tình hình trong nhà Đồng chí Đặng Hữu Chương, ông có thể nói cho chúng tôi biết được không? 

Chủ nhiệm Võ thở dài, nói:  

- Có gì để nói chứ? Tình hình đều rõ mồn một đấy. Các anh cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Cha Uyển Nhi trước kia là công nhân viên chức của nhà máy chúng tôi, rất nhiều năm trước đã kiểm tra thấy bị căn bệnh ung thư gan chết người. Bản thân Uyển Nhi cũng có bệnh này, mấy năm trước đã bắt đầu phát tác. Lúc nhà máy làm ăn có hiệu quả và lợi ích không tốt, hàng năm đều thua lỗ, tiền lương không có đủ mà phát. Người vợ của anh ta đã bỏ đi, đến nay không có tin tức, bỏ lại hai cha con anh ta sống lần hồi qua ngày. Tuy nhiên, lúc nhà máy lý có hiệu quả và lợi ích không tốt, cũng không bỏ mặc cha Uyển Nhi, vẫn đưa cho anh ta tiền trị liệu. Nhà máy có thể không phát tiền lương cho công nhân khác, nhưng tiền thuốc men cho anh ta cũng không thiếu một xu. Mấy tháng trước, có Chủ tịch thành phố mới đến, họ Hạ, đến đây nói phải làm cái gì gia tăng cải cách. Việc đầu tiên là đem bán nhà máy chúng tôi, bán cho các ông chủ tư nhân. Việc này thật tốt, toàn bộ công nhân thất nghiệp, tất cả mọi người đều thất nghiệp. Giống như Tiểu Đặng vậy, lại càng không ai thèm quản. Bởi vậy, mới mấy tháng, bệnh tình liền chuyển biến xấu đến mức như bây giờ... Ôi, chỉ khổ cho đứa nhỏ, không được đi học, nhỏ như vậy, mỗi ngày đều phải chăm sóc cho cha mình, còn phải đi ra ngoài kiếm tiền. Đã phải chịu biết bao đau khổ? 

Chủ nhiệm Võ nói xong, giơ tay lau nước mắt. 

Ông ấy và cha cô bé ở cùng một dãy nhà, mười mấy năm làm hàng xóm, nhìn Uyển Nhi sinh ra, nhìn cô bé lớn lên, vui mừng hân hoan. Chỉ vài năm nay phải nhìn thấy cô bé một mình chịu đựng gánh nặng gia đình, mỗi ngày cầm cái bát tráng men đi ra ngoài ăn xin, sáng trưa tối, ba bữa cơm đều gấp gáp trở về chăm sóc cho cha. Chủ nhiệm Võ nhìn thấy những người hàng xóm của ông ấy như vậy ai lại không đau lòng chua xót? 

Chỉ có điều tất cả mọi người đều gặp khó khăn, ngoại trừ có thể giúp đỡ chăm sóc Đặng Hữu Chương một chút, những việc khác, có lòng mà không có sức, thật sự là không thể giúp được bao nhiêu. 

Đặng Hữu Chương nằm ở trên giường nước mắt đã sớm chảy ra, nghẹn ngào nói: 

- Tôi nên sớm chết... Đáng ra nên sớm chết... Là tôi liên lụy đến con gái... 

Nước mắt Trịnh Hiểu Yến lại chảy xuống nói:  

- Đặng Hữu Chương, anh không cần lo lắng. Tôi sẽ chiếu cố tới Uyển Nhi. Tôi nói được thì làm được! 

Trịnh đại tiểu thư chính là người có lòng nhiệt tình như vậy. 

- Cảm ơn, cảm ơn… Lãnh đạo Trịnh, cô thật sự là người tốt, người rất tốt… 

Đặng Hữu Chương cảm động đến rơi nước mắt, nói không thành tiếng. 

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm, nhìn về phía Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường, nói: 

- Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ, tôi thấy hay là chúng ta cấp cho Đặng Hữu Chương chút tiền chữa bệnh trước. Tài chính nhà xưởng gặp khó khăn, chính phủ hẳn là nên cứu trợ. Đây là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt nên xử lý đặc biệt. 

Trần Kiếm liên tục gật đầu, nói: 

- Đúng, Phó cục trưởng Lưu, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh. 

Hạ Cạnh Cường cũng chậm rãi gật đầu. 

Lưu Vĩ Hồng nói:  

- Việc này không nên chậm trễ, đêm nay sẽ đưa đi bệnh viện. 

Trần Kiếm lập tức nói: 

- Được, cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Long, cậu lập tức gọi điện thoại tới bệnh viện nhân dân của thành phố, nói bọn họ đưa xe cứu thương tới đây. 

Tiểu Long chính là thư ký của ông ta, nghe vậy liền luôn mồm đáp ứng, lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại. Thân là thư ký Bí thư Thành ủy, điện thoại của vài người phụ trách chủ yếu ở bệnh viện nhân dân thành phố, Tiểu Long đều có lưu trong danh sách. Lãnh đạo hoặc là người nhà lãnh đạo nếu có đau đầu nóng sốt, đều sẽ phải dùng tới. 

Chỉ lát sau, Tiểu Long nói: 

- Bí thư Trần, xe cứu thương của bệnh viện sẽ lập tức tới đây. 

- Tốt! 

Trần Kiếm gật gật đầu, lại nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng. 

Rất dễ nhận thấy, Trần Kiếm đã tự động tự giác đem quyền xử trí việc này, giao cho Lưu Vĩ Hồng. Lại nói tiếp, sau khi Lưu Vĩ Hồng tới Bình Nguyên, việc này cũng xem như là trường hợp cụ thể tiến hành hoạt động điều tra nghiên cứu khảo sát đầu tiên. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Bí thư Trần, chúng ta chờ một lát đi. Chờ xe cứu thương bệnh viện tới đây đã... 

Sau đó hắn quay đầu nhìn phía Chủ nhiệm Võ: 

- Chủ nhiệm Võ, chúng tôi còn muốn tìm hiểu một chút về những việc khác có liên quan tới nhà xưởng, không biết ông có thể mời một vài công nhân viên chức lại đây, chúng ta cùng nhau tâm sự hay không? 

Thấy Bí thư Thành ủy đối với Lưu Vĩ Hồng đều nói gì nghe nấy, Chủ nhiệm Võ không còn nghi ngờ thân phận của Lưu Vĩ Hồng nữa. Nếu không phải là lãnh đạo cấp cao từ Nội các chính phủ phái xuống, Bí thư Thành ủy sao có thể nghe lời như vậy? 

Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng liền giải quyết vấn đề thực tế, muốn đưa Đặng Hữu Chương đi bệnh viện. Cảm giác của Chủ nhiệm Võ đối với hắn lập tức thay đổi, tự nhiên khách khí hẳn, nghe nói vậy vội lập tức nói: 

- Được, tôi đi gọi người, cả đám người chắc cũng đang ở quảng trường nói chuyện phiếm thôi. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:  

- Vậy cũng không cần gọi, chúng ta đi ra ngoài tán gẫu đi. Nơi này rất hẹp, nhiều người ngồi không lọt. 

- Đúng đúng, tôi đã quên mất điểm này. 

- Phó cục trưởng Lưu, mời, mời! 

Chủ nhiệm Võ lại càng thêm khách khí. 

Trong nhà Đặng Hữu Chương, chẳng những nhỏ hẹp, vả lại có mùi khó ngửi. Rất nhiều lãnh đạo lớn chen chúc ở trong này, cũng thật làm khó cho bọn họ rồi. Kỳ thật, Chủ nhiệm Võ cũng là đồng chí lão thành, tính cách vô cùng ngay thẳng, rất biết suy nghĩ cho người khác. Vừa mới rồi còn tức giận bừng bừng, phát hỏa về phía các lãnh đạo. Bây giờ thông suốt, tâm tình một khi đã bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ cho các lãnh đạo. 

Vì thế mọi người liền đi ra ngoài. 

Trịnh Hiểu Yến cúi người, nói với Uyển Nhi: 

- Uyển Nhi, cháu có muốn cùng cô cùng đi ra ngoài chơi hay không? 

- Được, được… 

Uyển Nhi tâm tính còn trẻ con, lập tức vui mừng liên tục gật đầu. Tuy nhiên lập tức quay đầu nhìn Đặng Hữu Chương đang nằm trên giường bệnh, lại do dự, cúi đầu nói: 

- Cô, cháu còn phải ở trong này chăm sóc cho ba ba. 

- Đứa bé ngoan! 

Trịnh Hiểu Yến liền xoa xoa đầu cô bé. 

Đặng Hữu Chương khó khăn mới nói được: 

- Uyển Nhi, con cùng cô đi ra ngoài chơi đi. Hiện tại, ba ba không sao. Chốc nữa xe cứu thương của bệnh viện sẽ tới đây. 

Uyển Nhi rất là vui mừng, đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn về phía Trịnh Hiểu Yến, hỏi: 

- Cô, xe cứu thương thật sự sẽ đến sao? 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Sẽ đến. Cái chú vừa rồi kia, là một quan lớn. Chú ấy đã muốn xe cứu thương đến, xe cứu thương sẽ đến, đưa ba ba cháu đi bệnh viện chữa bệnh. 

Cô cũng biết, nói từ “quan lớn”, là để dễ dàng khiến cho Đặng Uyển Nhi hiểu được, cũng dễ dàng khiến cô bé tin tưởng. 

Uyển Nhi không kìm lòng nổi, vỗ tay, hoan hô nói: 

- Thật tốt quá. Cô, cô thật tốt... Còn cái chú kia, cũng là người tốt. 

- Đi nào, chúng ta đi ra ngoài chơi, đợi xe cứu thương đến đây, cho cả cháu cùng đi bệnh viện. 

Lần này, Uyển Nhi không còn từ chối nữa, vươn bàn tay nhỏ bé, kéo tay Trịnh Hiểu Yến, đi ra cửa, đến phút cuối cùng, vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với Đặng Hữu Chương, nói:  

- Ba ba, một lát nữa con sẽ quay trở lại... 

- Đi đi... 

Trong mắt Đặng Hữu Chương, mắt trong suốt, trong lòng lại bỗng nhiên trở nên vô cùng bình thản. Anh ta tin tưởng vào sự hứa hẹn của Trịnh Hiểu Yến. Người này có dung mạo xinh đẹp giống như tiên nữ, nếu đã nói sẽ chăm sóc Đặng Uyển Nhi, nhất định sẽ không nuốt lời. 

Cổng quảng trưởng nhỏ của nhà máy thuộc da bỗng nhiên liền trở nên náo nhiệt khác thường. 

Chủ nhiệm Võ trong hàng xóm láng giềng, có uy vọng rất cao, một tiếng thét to, nhóm dân thành phố liền đem ghế dựa lại đây, xếp thành hàng lối. Trong nháy mắt, đã vây thành một vòng nhỏ, nghiễm nhiên trở thành hội trường của hội nghị tọa đàm. 

- Đến đây, đến đây, Phó cục trưởng Lưu, mời ngồi! 

Chủ nhiệm Võ nhiệt tình mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống một chiếc ghế mây. Toàn bộ hiện trường chỉ có chiếc ghế mây này có vẻ “Xa hoa” nhất, tự nhiên phải mời người khách tôn quý nhất đến ngồi. 

- Bí thư Trần, anh cũng ngồi đi! 

- Vị lãnh đạo này, cũng mời anh ngồi đi...  

Đến lượt Hạ Cạnh Cường, vẻ mặt Chủ nhiệm Võ có hơi không tự nhiên. Vừa rồi, Lưu Vĩ Hồng cùng hai người này xưng hô, chủ nhiệm Võ đã biết, vị lãnh đạo này, kỳ thật chính là “tên Chủ tịch thành phố Hạ gì đó” mà ông ta đã công khai lên án khắp nơi. Hiện tại nghĩ lại, hơi ngượng ngùng khi hô thẳng chức vụ Hạ Cạnh Cường, cho nên chỉ có thể hàm hồ gọi là “lãnh đạo”, miễn cho mọi người cùng xấu hổ. 

Nhưng Hạ Cạnh Cường thật ra rất điềm tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói cảm ơn, thản nhiên vào chỗ. 

- Quốc Bảo, Tiểu Hồng, đi pha ấm trà đến đây. 

Chủ nhiệm Võ vừa an bài các lãnh đạo ngồi vào chỗ, vừa cao giọng dặn dò kẻ dưới. 

Liền có hai người trẻ tuổi một nam một nữ luôn mồm đáp ứng, một đường chạy về phía quầy bán quà vặt cách đó không xa. 

- Ài, đúng rồi, đem chút hạt dưa, đậu phộng lại đây, tính cho tôi. 

Chủ nhiệm Võ lại kêu lớn. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Chủ nhiệm Võ, có cái gì ăn cái đó, lấy lại đây nhiều một chút. Bia, đồ uống, cũng lấy chút lại đây, tôi thanh toán cho. 

- Ấy, Phó cục trưởng Lưu, sao lại làm vậy chứ? Anh là lãnh đạo lớn, từ Bắc Kinh xa xôi như vậy tới đây, là khách quý của chúng tôi. Sao có thể để anh thanh toán? Đương nhiên là chúng tôi mời khách. Anh yên tâm, chúng tôi là công nhân nghèo thất nghiệp, dù hơi nghèo một chút, nhưng là chủ nhà, chúng ta còn mời nổi mà.  

- Đúng đúng, chúng tôi mời khách mời khách... 

Đoàn người liền luôn miệng phụ họa, quảng trường vang lên tiếng ồn ào. 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.