Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người vây quanh Phương Lê, Lưu Vĩ Hồng và Trần Bác Vũ đi ra quảng trường phía ngoài tòa nhà, lưu luyến cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm. Sau đó, Lưu Vĩ Hồng và Phương Lê cùng nhau lên xe Audi, rời khỏi trụ sở làm việc Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, thẳng tới đại nội.
Đây cũng là hành trình an bài từ trước.
Phó thủ tướng Hồng muốn gặp Lưu Vĩ Hồng.
Cấp dưới các bộ và uỷ ban trung ương vừa mới được đề bạt cán bộ cấp Giám đốc sở rời chức, bình thường thì, không cần Phó thủ tướng Hồng đích thân triệu kiến, đây là đãi ngộ đặc biệt cho Lưu Vĩ Hồng.
Có lẽ giới bên ngoài nhìn vào, Lưu Vĩ Hồng ‘phô trương’ phương diện cải cách giáo dục và cải cách y tế, đã thể hiện đầy đủ “Mâu thuẫn” của hắn với Phó thủ tướng Hồng, khiến mọi người một lần nữa xác định lại mối quan hệ giữa Phó thủ tướng Hồng và Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ tất cả mọi người hiểu lầm, Lưu Vĩ Hồng căn bản không phải là “Thân binh” của Phó thủ tướng Hồng mà là một “Đối thủ”.
Nhưng mười tháng Lưu Vĩ Hồng làm ở cục Giám sát, quả thật vô cùng xuất sắc, ngay cả Phó thủ tướng Hồng lúc đầu điều Lưu Vĩ Hồng tới cục Giám sát cũng không ngờ tới, Lưu Vĩ Hồng có thể đôn đốc công tác doanh nghiệp nhà nước linh hoạt như thế, vượt qua sự mong muốn của mọi người. Cục Giám sát, đã bị Lưu Vĩ Hồng làm trở thành một thanh đao sắc đánh khắp bốn phía, tạo dựng thành công quyền uy của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trong lĩnh vực doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ trong cả nước. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng rời khỏi cục Giám sát, chuôi này đao nhọn vẫn là lực lượng đột kích quan trọng mà Phó thủ tướng Hồng rất coi trọng.
Cho dù chính kiến của Lưu Vĩ Hồng ở một số lĩnh vực không giống Phó thủ tướng Hồng chó lắm, ít nhất mười tháng ở cục Giám sát này, hắn đã đem hết toàn lực, dùng hành động thực tế chứng minh cho mọi người, hắn là một cấp dưới đáng tin cậy.
Vì vậy, Phó thủ tướng Hồng cố ý chỉ bảo Phương Lê, trước khi Lưu Vĩ Hồng vào Kinh Hoa, mời hắn đến Thúy Bách Uyển gặp mặt, Phó thủ tướng Hồng muốn căn dặn vài điều.
Rất nhanh Audi liền xuất hiện ở Thúy Bách Uyển.
Thư ký trực ban sớm đã nhận được điện thoại của Phương Lê, đứng ở bậc thang. Sau khi Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng hàn huyên vài chuyện, lập tức đưa Lưu Vĩ Hồng vào văn phòng của Phó thủ tướng Hồng. Bởi vì lần này Phó thủ tướng Hồng chỉ triệu kiến một mình Lưu Vĩ Hồng, cho nên sẽ không tiếp Phương Lê.
Lần này, Phó thủ tướng Hồng không ngồi sau bàn làm việc xử lý văn kiện, mà đã sớm ngồi tại sô pha tiếp khách, “Mong đợi” Lưu Vĩ Hồng đại giá.
Lưu Vĩ Hồng vừa vào cửa, lập tức bước nhanh đến, đi đến trước mặt Phó thủ tướng Hồng cúi đầu làm lễ.
- Kính chào ngài.
- Được rồi, đồng chí Vĩ Hồng, hãy ngồi đi.
Phó thủ tướng Hồng mỉm cười nói, giọng điệu bình thản, có vài phần cổ vũ. Có lẽ, bởi vì Lưu Vĩ Hồng sắp rời xa, Phó thủ tướng Hồng cũng khách khí thêm vài phần so với ngày thường.
- Cảm ơn Phó Thủ tướng!
Lưu Vĩ Hồng quy củ nghiêng người ngồi xuống sô pha cạnh Thủ tướng, thắt lưng thẳng tắp.
Trên thực tế, văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tuy hôm nay mới chính thức công bố nhưng hai ngày trước, đã được thông qua. Và văn kiện miễn chức Phó cục trưởng thường trực cục Giám sát của Lưu Vĩ Hồng cũng được thông qua, còn có văn kiện rõ ràng bổ nhiệm Lưu Vĩ Hồng lên cấp giám đốc sở. Coi như là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trả “Thù lao” cho Lưu Vĩ Hồng đi.
Trong quan trường, rất nhiều lúc, cấp bậc cũng không có hàm nghĩa chân chính gì, chỉ có phương diện đãi ngộ tiền lương, đãi ngộ y tế và các mặt phúc lợi, có thay đổi quyền lực thực tế mới là nơi phát ra chức vụ đảm nhiệm thực tế.
Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, chưa qua hai mươi tám tuổi, đảm nhiệm chức vụ cấp Phó giám đốc sở còn chưa đến hai năm, lập tức thăng tiến lên chức vụ cấp giám đốc sở có vẻ quá chói mắt, ngoại trừ trong lúc quá náo động, từng có tiền lệ lên thẳng mây xanh, sau khi bắt đầu cải cách mở cửa, xây dựng đội ngũ cán bộ dần dần chính quy hóa, điều lệ như vậy cũng rất ít. Số ít ngoại lệ bình thường đều là tuổi đã cao, kinh nghiệm công tác phong phú. Hai mươi tám tuổi thực quyền Giám đốc sở, trong cả nước cũng không có tiền lệ như vậy.
Trước đây, Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh, gặp mặt Lưu Thành Thắng thảo luận, Lưu Vĩ Hồng chủ động đề xuất, không lên thực chức cấp giám đốc sở, thậm chí đãi ngộ cấp giám đốc sở, cũng có thể hoãn lại giải quyết sau.
Hắn có tuổi trẻ như thế, không lo tương lai không có cơ hội, chỉ sầu lý lịch kinh nghiệm không đủ, kinh nghiệm công tác không đủ phong phú, chỉ cần mấy thứ này tích lũy đủ rồi, quan thăng một bậc là đương nhiên, nước chảy thành sông. Không cần cấp bậc nhất thời.
Tuy nhiên cuối cùng, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước bên này, chủ động cho hắn lên cấp giám đốc sở, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện từ chối.
Hắn lần này đi tới Kinh Hoa, đảm nhiệm Bí thư Khu ủy Ninh Dương, chức vụ này cũng chỉ là cấp Phó giám đốc sở. Đương nhiên, là chức vụ cấp Phó giám đốc sở bên trong ngậm kim lượng cao nhất. Suy xét đến cấp bậc hành chính của hắn đã lên tới Giám đốc sở, cho nên chính quyền thành phố Kinh Hoa cho một danh hiệu trợ lý Chủ tịch thành phố. Như vậy, hắn có thể tham gia Hội nghị thường vụ chính phủ thành phố Kinh Hoa, có quyền lên tiếng trong hội nghị, có thể giúp Lục Đại Dũng.
Về phần điều đến khu Ninh Dương, thật ra Lưu Vĩ Hồng, Vân Hán Dân, Lục Đại Dũng và Lưu Thành Thắng đều hiểu. Thay vì cố ép ở một vị trí Phó Chủ tịch thành phố phi thường ủy ở thành phố Kinh Hoa, chi bằng trực tiếp đảm nhiệm nhân vật số một một khu, cũng có không gian phát huy.
Lúc này thấy Phó thủ tướng Hồng hỏi, Lưu Vĩ Hồng vội đáp:
- Đúng vậy, Phó Thủ tướng, việc tiếp nhận cơ bản đã hoàn thành. Đồng chí Trần Bác Vũ cũng là nhóm đồng chí lão thành đầu tiên của cục Giám sát, đối với công tác của cục Giám sát đã vô cùng quen thuộc.
Phó thủ tướng Hồng gật gật đầu, nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, sau khi cục Giám sát thành lập, hoàn thành công tác vô cùng xuất sắc. Điểm này, không thể phủ nhận công sức của anh.
Lưu Vĩ Hồng lại hạ thấp người, khiêm tốn nói:
- Cảm ơn Thủ tướng đã khen ngợi, tôi chỉ là làm việc nên làm mà thôi, còn có rất nhiều công tác không làm được. Cục Giám sát lấy được một chút thành tích, chủ yếu vẫn là bởi vì có Phó Thủ tướng anh minh lãnh đạo, và chủ yếu là các đồng chí lãnh đạo ủng hộ mạnh mẽ và cẩn thận chỉ điểm.
Phó thủ tướng Hồng khoát tay, nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, anh quen biết tôi cũng không phải ngày một ngày hai, những lời khách khí này, thì miễn đi. Công tác làm tốt, nên khen ngợi phải khen ngợi. Làm không tốt, thì phải phê bình. Thưởng phạt phải rõ ràng.
- Đúng vậy!
Lưu Vĩ Hồng đáp.
- Sở dĩ tôi khen ngợi cục Giám sát công tác tốt, không chỉ ở chỗ điều tra bao nhiêu vụ án, trừng trị bao nhiêu phần tử tham ô hủ bại và thương nhân không hợp pháp, cũng không chỉ ở chỗ mọi người vì quốc gia mà bị bao nhiêu tổn thất. Tuy rằng đó cũng vô cùng đáng để khẳng định thành tích, nhưng tôi cho rằng, còn có một điểm cũng rất trọng yếu, đó là tác phong công tác mà anh ở cục Giám sát tạo lập ra. Không duy thượng, không duy thư, thực sự cầu thị. Có gan kiên trì ý kiến chính xác, có gan nói thật. Đây mới là quý giá nhất. Loại tác phong công tác này, chẳng những cục Giám sát tiếp tục phát triển, còn phải dần dần mở rộng ra toàn bộ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đến cả các bộ và uỷ ban trung ương khác Nội các Chính phủ. Không sợ làm không tốt công tác, chỉ sợ không tiếp thu được công tác. Đồng chí Vĩ Hồng, hy vọng anh có thể đưa tác phong công tác tốt đẹp này, đưa tới mỗi một đơn vị công tác sau này
Phó thủ tướng Hồng nhìn Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói, mắt đầy sự khích lệ.
Lưu Vĩ Hồng lại thẳng người, cao giọng đáp:
- Vâng, Phó Thủ tướng. Tôi nhất định sẽ cố gắng!
- Ừ. Lần này anh đi thành phố Kinh Hoa nhậm chức, tôi rất tán thành.
Phó thủ tướng Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, lại dịu dàng nói.
Tuy rằng mọi người đã sớm đoán trước, Lưu Vĩ Hồng không ở cục Giám sát lâu lắm, nhưng khi thật sự phải di chuyển, còn được Phó thủ tướng Hồng gật đầu. Ông ta kiêm nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng là do ông tự mình điểm tướng, hiện giờ cũng cần ông tự mình đồng ý mới có thể “Cho đi”.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Xin phó Thủ tướng chỉ bảo.
Là “Chỉ bảo” không phải “Chỉ thị”, Lưu Vĩ Hồng này cũng là theo sự dạy bảo vừa rồi của Phó thủ tướng Hồng, không khách sáo, thật giống như vãn bối khi khẩn cầu bề trên tuỳ cơ hành động, nhắc nhở thêm.
Phó thủ tướng Hồng thoáng lộ ra sự hài lòng trên mặt tươi cười.
- Đồng chí Vĩ Hồng, về cải cách giáo dục và cải cách y tế, hiện tại hai ý kiến khác nhau rất lớn, tình huống này, anh cũng nắm được.
Đúng như Lưu Vĩ Hồng đã lường trước, Phó thủ tướng Hồng quả nhiên nói tới cải cách giáo dục và cải cách y tế bảo vệ sức khoẻ, khả năng đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà Phó thủ tướng Hồng đích thân triệu kiến hắn.
- Vâng, Phó Thủ tướng, tôi biết.
Lưu Vĩ Hồng vẫn vững vàng đáp, ánh mắt nhìn sang Phó thủ tướng Hồng càng thêm chuyên chú.
- Không nói gạt anh, đối với một phần ý kiến của anh, tôi tán thành, nhưng đối với một phần ý kiến khác, tôi không cho là vậy. Cải cách giáo dục và y tế nhất định phải thận trọng, đây là chắc chắn. Nhưng với hoàn cảnh trong nước, là như thế này. Không thả, nó sẽ không mở. Một khi thả, thì khai hỏa toàn bộ, rất nhiều thời điểm đều không được. Việc này khá mâu thuẫn. Hai dạng cải cách này khác nhau, chúng ta trước kia chưa từng làm thử, cũng vốn không có kinh nghiệm. Ninh Dương là khu mới ở Kinh Hoa, trình độ hiện đại hoá không bằng nội thành trung tâm, còn tương đối là nông thôn, nhưng khu nông nghiệp huyện, lại có bất đồng rất lớn, bị kết hợp thành xã. Tình huống này, thật ra khá phù hợp để làm thí điểm. Sau khi anh đi Kinh Hoa, có thể làm thí điểm ở Ninh Dương, đem quan niệm và ý nghĩ của anh, quán triệt chứng thực xuống, để chúng tôi đến xem, rốt cuộc loại phương thức và con đường cải cách nào, mới là thích hợp nhất.
Phó thủ tướng Hồng rất thẳng thắn thành khẩn nói.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt nghiêm túc hẳn, từ từ gật đầu, nói:
- Vâng, Phó Thủ tướng, tôi sẽ nhớ kỹ.
Phó thủ tướng Hồng nói:
- Anh còn phải nhớ kỹ, anh muốn làm thí điểm, về chính sách tôi sẽ ủng hộ anh, nhưng về kinh tế, anh nhất định phải tự mình giải quyết. Như vậy mới có ý nghĩa làm thí điểm. Nếu tất cả khu huyện đều hy vọng có được tài chính trung ương trợ cấp, đó là không thể thực hiện, tài chính trung ương trong vòng hai năm nay, cũng không có đủ nhiều để rót vào hai lĩnh vực này.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi hơi nhíu lại, còn nghiêm túc nói:
- Phó Thủ tướng, trên nguyên tắc tôi sẽ đem hết toàn lực làm tốt công tác thí điểm này, nhưng tôi cho rằng, tài chính trung ương và tài chính tỉnh thành, cũng vẫn nên cho chút trợ cấp nhất định. Có vài công tác, vốn cần tài chính cấp trên ủng hộ mạnh mẽ. Sự nghiệp giáo dục và y tế, đơn thuần dựa vào chính quyền cơ sở địa phương giải quyết, khó khăn quá lớn. Cho dù ở khu Ninh Dương làm thí điểm thành công, cũng không thấy có giá trị mở rộng.
Phó thủ tướng Hồng không khỏi mỉm cười, xem ra chính mình đúng là không khen ngợi sai, Lưu Vĩ Hồng quả là “Kiên trì nguyên tắc”.
- Anh không cần vội vã muốn chống lại chủ ý của tôi, chờ anh sang bên kia, chuyện làm thí điểm nói sau. Nếu thực sự cần tài chính trung ương ủng hộ trợ cấp, đến lúc đó sẽ thương lượng.
Phó thủ tướng Hồng cũng không phải cứ cần thì cứ lấy.