Lưu Vĩ Hồng quả quyết bỏ tay cô ra, xoay người đi ra phòng ngủ.
Trên vách tường phòng khách, treo đầy ảnh chụp, Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên lúc đó, lại một lần nữa ngây dại, giơ tay chỉ vào một tấm ảnh chụp, hỏi:
- Đây là ảnh thật hay ảnh ghép thế?
Tiêu Du Tình thư thả đi đến bên cạnh hắn, cười nói:
- Trong gian phòng này, tất cả ảnh chụp, trừ anh ra, thì đều là thật
- Nghỉ hè năm ngoái, theo một đám phóng viên ra đó chơi, tùy tiện chụp vài tấm ảnh. Mogadishu kia là chỗ rất loạn, không thể ở lâu
- Hoá ra em cũng biết chỗ đó rất loạn! Em vì sao đến đó? Không thể tưởng tượng nổi!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi rít gào lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Mogadishu thủ đô Somalia năm 1994, chỉ một chữ “loạn” nói hết tất cả. Tấm ảnh UH-60 Black Hawk bị bắn rơi trong chiến tranh Mỹ, được chụp từ sự kiện có thật của căn cứ quân Mỹ ở Mogadishu. Cho dù tới thế kỷ 21, hải tặc Somalia luôn là đề tài được toàn cầu hễ nói đến là biến sắc. Ở cái xứ đó, chỉ có máu tanh và bạo lực trắng trợn, toàn bộ không có gì gọi là trật tự và an toàn
Tiêu Du Tình không ngờ chạy tới đó!
Thấy sắc mặt Lưu Vĩ Hồng chợt trở nên dữ tợn, Tiêu Du Tình lại chột dạ lại ngọt ngào, nhưng vẫn còn mạnh miệng:
- Em giờ không phải vẫn bình thường sao?
- Em giờ vẫn bình thường, nhưng chỉ có điều may mắn mà thôi. Em cứ không biết nặng nhẹ, sớm muộn gì có ngày cũng xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!
Lưu Vĩ Hồng vẫn là quát lớn, theo sau lập tức nói:
- Như vậy không được, anh phải lập tức đi gặp chú Nhâm và cô Tiêu, để bọn họ quản lý em nghiêm ngặt hơn
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền giơ điện thoại lên, chuẩn bị quay số điện thoại.
Tiêu Du Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Anh gặp mẹ em, tính nói thế nào với mẹ? Nếu mẹ hỏi anh, có quan hệ gì với em, anh chẳng phải là sẽ phiền toái rất lớn sao?
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt, cả giận nói:
- Vậy thì có sao? Có phiền toái lớn thế nào, cũng không bằng việc em lén lút chạy tới Somalia
Tiêu Du Tình ngẩn ra, trong mắt hiện lên thần thái dần dần trở nên dịu dàng vô cùng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:
- Em đã biết, em sau này không đi nữa…
- Thật không đi chứ?
- Ừ…
Tiêu Du Tình nhẹ nhàng gật đầu, rất là dịu dàng
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới thở phào, giơ tay ôm lấy vòng eo mềm mại thon thả của cô, nói:
- Em hiện giờ, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy tò mò và ảo tưởng. Đợi sau này em thật sự đi ra xã hội, em sẽ hiểu rõ hơn. Bất kể là trong nước hay là nước ngoài, rất nhiều chuyện cũng không thể do chính em làm chủ rất bất đắc dĩ…
Tiêu Du Tình hạ giọng nói:
- Không cần đợi sau này, em hiện tại cũng đã biết rất bất đắc dĩ thật sự … Nếu, em trước kia không gặp anh, thì tốt biết bao?
Giờ khắc này, Tiêu nhị tiểu thư đã bay bổng siêu thoát, trong giọng điệu, đúng là rất bất đắc dĩ
Lưu Vĩ Hồng âm thầm hít một hơi, nhưng cũng không buông tay ra, nói:
- Về sau, không được tùy hứng như vậy
Ngay tại vừa rồi, biết được Tiêu Du Tình từng đi qua Mogadishu, một sự sợ hãi thật sâu, nháy mắt liền nảy lên trong lòng Lưu Vĩ Hồng. Tâm trạng thế này, trong mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng đã trải qua hai lần. Lần trước, là khi biết được Hạ Hàn bị thương, sống chết không biết. Một khắc kia, Lưu Vĩ Hồng hiểu, hóa ra trong cảm nhận của mình, vẫn luôn vướng bận cô nàng tinh quái này. Mặc kệ bản thân Lưu Vĩ Hồng có thừa nhận hay không, đây đều là sự thật, hắn không thay đổi được.
- Em không tùy hứng…
Tiêu Du Tình lúc này, vô cùng ngoan hiền, Lưu Vĩ Hồng nói cái gì cô đáp ứng cái đó, tuyệt không bướng bỉnh
Hai người liền nhẹ nhàng ôm lấy nhau, không ai nói gì
- Làm bạn trai em đi…
Một lát sau, Tiêu Du Tình lại hạ giọng nói, đầu vẫn gục trên bờ vai của hắn, thanh âm dù nhỏ, lại có thể nghe thấy rõ ràng.
- Tình nhi…
Lưu Vĩ Hồng cười khổ một tiếng, chậm rãi buông lỏng cánh tay ra
Tiêu Du Tình hai tay vẫn ôm chặt lấy eo hắn, tiếp tục nói:
- Yên tâm, chỉ là làm bạn trai, em không có yêu cầu khác. Cho đến một ngày nào đó, em chán ghét anh, hoặc là, anh chán ghét em, chúng ta liền chia tay. Thật đó, chỉ cần chán ghét, liền chia tay, không giày vò nhau.
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, không biết nên nói gì mới tốt, cánh tay vừa mới buông ra, lại chậm rãi đặt trở về bên eo Tiêu Du Tình
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng thở của Tiêu Du Tình hơi có vẻ kích động
Lát sau, Tiêu Du Tình ngẩng đầu, mỉm cười nói:
- Nào, hôn em một cái đi
Lưu Vĩ Hồng hơi chần chừ, liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thơm lên trên má hồng xinh tươi của cô
- Được rồi, đi thôi!
Tiêu Du Tình dường như vô cùng vui vẻ, tùy tiện nới tay ra, lại nắm chặt lấy cổ tay Lưu Vĩ Hồng
Bí thư Lưu lập tức lại nhức đầu, đứa nhỏ này, thật đúng là nghĩ gì làm đó, lúc này cô lại muốn đi đâu?
Tiêu Du Tình cười hì hì nói:
- Hôm nay một bạn học sinh nhật, là bạn bè thân của em. Mình đi chúc mừng nó đi. Bọn họ vẫn luôn nói muốn gặp bạn trai huấn luyện viên tán thủ của em, hôm nay cuối cùng đã có được cơ hội
- Bạn học của em?
Lưu Vĩ Hồng liền có chút bang hoàng
Bề ngoài Bí thư Lưu đã không còn là thanh niên gì nữa, nay lại cùng một đám 20 tuổi đầu chúc mừng sinh nhật, có phải hơi thái quá hay không? Mấy năm nay, Lưu Vĩ Hồng hằng ngày đều chứng kiến, tất cả gần như đều là cán bộ lãnh đạo bốn năm mươi tuổi cáo già xảo quyệt. Mỗi ngày cùng đám người này lục đục với nhau, cho dù tâm lý tuổi tác của Bí thư Lưu là thật sự hai mươi sáu tuổi, qua mấy năm cũng đã già đi rồi
Tiêu Du Tình cũng không để ý nhiều như vậy, lôi kéo hắn đi ra ngoài, nói:
- Đi thôi đi thôi, đó là tiệc buffet. Nếu anh không muốn nói chuyện với bọn họ, đến lúc đó hai ta ngồi ở một góc là được. Hơn nữa, anh mỗi ngày cùng đám người già kia đấu qua đấu lại, không mệt hả? Thư thả một chút cũng tốt mà, đúng không?
- Được, đi thôi
Bí thư Lưu cũng là người cực có quyết đoán, nháy mắt liền làm quyết định. Hiện tại, tâm tình Lưu Vĩ Hồng cũng rất là tinh tế, không chịu lập tức cùng Tiêu Du Tình chia tay
Tiêu Du Tình lập tức liền cao hứng phấn chấn, nắm chặt cổ tay Lưu Vĩ Hồng, cứ như vậy đi ra cửa.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Ấy, cứ như vậy đi không ổn đâu?
- Sao không ổn?
Tiêu Du Tình đảo mắt đánh giá một chút, trên người Lưu Vĩ Hồng mặc, là bộ quần áo rất bình thường. Ở đất Bắc Kinh chúc tết các chú các bác, Bí thư Lưu tự nhiên phải ăn mặc mộc mạc một chút. Đường đường là Phó bí thư Thành ủy Cửu An kiêm Bí thư Đảng ủy Công an, cán bộ lãnh đạo cao cấp của đảng, một thân hàng hiệu lấp lánh, trong mắt bề trên luôn kiên trì gian khổ mộc mạc, chỉ sợ sẽ không lưu lại ấn tượng tốt
- Bộ dạng vậy là thích hợp nhất, anh đừng quên, đều là bạn học của em
Trên người Tiêu Du Tình, chẳng phải cũng là áo lông và quần bò bình thường đấy thôi, trang điểm nhẹ, rất là có nét đẹp riêng
- Anh không phải nói quần áo. Anh là nói, có nên mau chút quà không?
- Yên tâm đi, quà đã chuẩn bị xong rồi. Nó luôn đòi em một bộ ảnh phong cảnh Mogadishu, em không đáp ứng. Hôm nay coi như quà tặng nó. Anh nói, quà tặng khác có quý trọng như vậy không?
Tiêu Du Tình nói xong, rất là kiêu ngạo mà vểnh vểnh cái mũi lên.
Cũng phải.
Vào năm 94, toàn bộ Trung Quốc, có thể tới được Mogadishu, chỉ sợ cũng không có phần mấy người bạn học của Tiêu Du Tình, khẳng định là phải học khoa tin tức. Một học sinh khoa tin tức, có thể có được một bộ ảnh phong cảnh Mogadishu Tiêu Du Tình tự tay chụp, quả thật so với lễ vật khác quý trọng hơn nhiều.
Hai người nói nói cười cười đi xuống lầu, Tiêu Du Tình hí hửng nhấn ga khởi động chiếc BMW từ ga ra, tâm trạng cực kỳ vui sướng, dọc đường đi đều mang theo ý cười. Lưu Vĩ Hồng ngồi ở một bên nhìn, bị cuốn hút, không kìm nổi lại duỗi tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại đen nhánh của cô
Tiêu Du Tình khóe miệng ý cười càng đậm thêm.
Tuy nhiên khiến Lưu Vĩ Hồng không dự đoán được chính là, BMW không ngờ lại tới khách sạn Thời Đại. Cổ Nhị ca đảm nhiệm Tổng giám đốc. Tự nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không nói gì. Trịnh Hiểu Yến và Tiêu Du Tình hoàn toàn khác nhau. Trịnh Hiểu Yến trong giới nha nội (con ông cháu cha) Bắc Kinh nổi danh chị cả, đều có kết giao với rất nhiều nha nội (con ông cháu cha) khét tiếng, bản thân lại làm việc ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, cùng không ít cán bộ có công tác lui tới, miễn cưỡng coi như là nhân vật chính trị. Cùng Cổ Hiểu Lượng cùng xuất hiện quá nhiều, quả thật bất lợi. Tiêu Du Tình thì không sao cả. Cô vẫn là sinh viên, ở trong mắt mọi người, chỉ là con nít
Đi đâu ăn cơm đều không có người và chính trị liên hệ lại với nhau
Nhưng thật ra bản thân Lưu Nhị Ca phải chú ý một chút.
Nhưng nghĩ đến cũng sẽ không khéo như vậy, qua đây ăn một bữa cơm liền đúng lúc cùng Cổ Hiểu Lượng chạm mặt. Cổ Nhị ca là người rất bận rộn, dù việc là Chủ tịch khách sạn Thời Đại, bình thường cũng không gặp được y
Tiêu Du Tình rất biết đắn đo nặng nhẹ, khi cùng Lưu Vĩ Hồng đi vào khách sạn Thời Đại, rất có quy củ, còn giữ một khoảng cách. Khách sạn Thời Đại vào giữa những năm 90, có thể coi là một trong những khách sạn xa hoa có danh tiếng nhất Bắc Kinh, rất nhiều cán bộ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia và quan viên địa phương, đều thích ở trong này mời khách ăn cơm, khiêu vũ giải trí vân vân. Lưu Vĩ Hồng tuy rằng tuổi trẻ, cũng là ngôi sao mới từ từ dâng lên chính đàn, lại có tấm biển Lưu gia, rất gây chú ý. Cho dù Lưu Vĩ Hồng không biết người khác, khó tránh người khác không biết Bí thư Lưu.
Vẫn là chú ý một chút tốt hơn
Con cái thế gia, ngày thường hí hửng vui vẻ chút thì không sao cả, thời khắc mấu chốt thì phải nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tình Nhi, nhà bạn học em rất có tiền đấy, có thể ở khách sạn Thời Đại mời các em ăn cơm
Tiêu Du Tình nhún nhún vai, không sao cả nói:
- Ai biết được? Có lẽ thực sự có tiền. Chúng em bình thường cũng không nói chuyện này. Bạn học thôi, nói đến tiền hơi dung tục
- Nói cũng phải…
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Sinh viên những năm 90, và sinh viên thế kỷ 21, vẫn là có sự khác biệt. Vào thời đó, chỉ có cao ráo đẹp trai và trắng trẻo sinh gái, tạm thời vẫn chưa có chữ tiền trong đó. Những danh xưng như thế, chưa có vết tích để truy tìm, về phần những cốt truyện về chuyện tình ái giữa những người giàu có đó, càng là chưa từng xuất hiện.