Quan Gia

Chương 444: Chương 444: Sông cạn đá mòn, tình này không đổi thay!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 444: Sông cạn đá mòn, tình này không đổi thay! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Tiêu Du Tình liền hé miệng mỉm cười một chút, bộ dáng dường như cảm thấy bộ dạng quẫn bách rất thú vị 

Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm 

- Sao em biết anh về Bắc Kinh rồi? 

Lưu Vĩ Hồng hơi kỳ quái hỏi 

Tiêu Du Tình liền bĩu môi, nói: 

- Anh là người nổi tiếng, anh vừa về Bắc Kinh đã dẫn đến chấn động 

Lưu Vĩ Hồng buồn bực nói: 

- Nhị tiểu thư, nói chuyện đứng đắn chút có được hay không? Em không muốn khiến anh chán ghét em chứ? 

Cái này uy hiếp rất có hiệu quả, Tiêu Du Tình tuy rằng vẫn là bĩu môi, nhưng thành thật mà trả lời câu hỏi của hắn: 

- Em tìm Trình Sơn hỏi. Anh ấy nói anh trở về rồi, hôm trước các anh còn cùng nhau uống rượu. Em biết anh chắc chắn sẽ ở đây, anh cũng không có chỗ khác để đi đúng không? Vân Vũ Thường còn ở Giang Khẩu mà! 

- Ôi, chờ đã. Vân Vũ Thường không ở Giang Khẩu, ở Bắc Kinh thì anh cũng sẽ ở đây, đừng nghĩ lung tung 

Lưu Vĩ Hồng lập tức đính chính cho cô bé đang hiểu lầm hắn và Vân Vũ Thường sống chung trước hôn nhân. Cho dù chuyện sống chung trước hôn nhân, Lưu Nhị Ca kiếp trước kiếp này cộng lại, làm qua không ít lần 

Nhưng trong lòng chính là không muốn khiến Tiêu Du Tình xem hắn như vậy. Dù sao người ta là cô bé con, tuy rằng vừa rồi nhiệt tình sôi nổi, ở trong mắt của Lưu Nhị Ca, vẫn là cô bé không hiểu chuyện đời, làm sai chút chuyện gì đều có thể tha thứ 

Nếu trong tác phẩm văn nghệ, Tiêu Du Tình chính là cô nàng dám yêu dám hận điển hình 

Lưu Vĩ Hồng rất cố gắng muốn ở trước mặt của Tiêu Du Tình duy trì phong độ thân sĩ, không muốn nó nghĩ đàn ông quá xấu. Hơn nữa, cũng lo lắng con bé hiểu lầm, “làm tuyên truyền” khắp nơi cho hắn, bí thư Lưu không dễ dàng lấy lại một chút hình tượng với đám trưởng bối nhà quyền quý thế gia, chỉ sợ sẽ hủy hoại trong chốc lát 

- Trời, có sao đâu? Cho dù hai người sống chung, cũng không có gì to lớn. Thời buổi bây giờ, ai còn để ý chuyện này? 

Tiêu Du Tình phất tay, khinh thường nói 

Cô bé tùy tiện nói, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút té ngã, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm Tiêu Du Tình, trên trán toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy ra 

Đây là lời nói của một học sinh trung học sao? 

- Thế nào? Hình như anh hơi ngạc nhiên. Em nói với anh, bí thư Lưu, anh thật lạc hậu. Anh còn là người trẻ tuổi sao? Trong mấy bạn học của em thì đã có người sống chung rồi 

Ai biết được vẻ mặt “kinh ngạc muốn chết” của Lưu Vĩ Hồng, chẳng những không dọa được cô bé ngược lại còn bị “khinh bỉ” nghiêm trọng hơn, dường như Lưu Vĩ Hồng kiến thức rất là nông cạn, hiếm thấy nên ngạc nhiên 

- Em nói cái gì? Trong đám bạn học của em thì có người đã sống chung sao? Em học trường nào? Ngày mai anh đi tìm hiệu trưởng của em! Còn vô coi trời bằng vung! 

Lưu Vĩ Hồng còn sợ con bé người ta ồn ào, lần này, bản thân không kìm nổi la to lên. Trước khi hắn tái sinh, thế kỷ 21, hiện tượng nam nữ thiếu niên sống chung cũng là nhìn mãi quen mắt, trong tiệm net tùy tiện quen biết một chút, không đến 2 tiếng thì có thể đi mở phòng, lập tức sống chung, gọi ông xã, bà xã rất thân thiết. Nhưng đó là năm 2011, bây giờ là năm 1991, trở về đúng 20 năm, Tiêu Du Tình liền nói đến đề tài sống chung của học sinh trung học với hắn như lẽ đương nhiên, khiến bí thư Lưu cảm thấy thế nào? 

- Được rồi, đừng ồn ào. Đàn ông các anh nghĩ cái gì, coi em không biết sao, hừ! 

Tiêu Du Tình lại bĩu môi, rất là khinh thường nói. 

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không nói gì. Xem ra bất kể lúc nào, người càng lớn tuổi càng thích giả bộ “non trẻ”, mấy đứa càng trẻ tuổi thì càng thích giả bộ chững chạc. Cái gì sống chung, cái gì tâm tư đàn ông, nói huyên thuyên không chút do dự 

- Chuyện đó, Tình Nhi, em ngồi đây, anh pha trà cho em 

Lưu Vĩ Hồng đành phải gạt bỏ đề tài “sống chung”, nghĩ tới bản thân phải làm tròn trách nhiệm chủ nhà 

- Không cần, anh ngồi đi, em đi pha trà cho anh 

Tiêu Du Tình lập tức nói. 

- Vậy sao được? Em là khách mà 

- Cũng là anh ngồi đi, em không xem mình là khách. Anh không phải anh của em sao? Đương nhiên anh phải chân thành ngồi làm lão gia, thiếp đi pha trà cho lão gia 

Tiêu Du Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi lại có chút oàn hận, lúc này coi tôi là anh, vừa rồi coi tôi là gì? Thiếu chút gây sự! 

Tuy nhiên hiếm có con bé cũng chịu nói đạo lý với hắn, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện cãi lại, quả thật ngồi xuống ghế. Phòng khách xa hoa của văn phòng tập đoàn quân tại Bắc Kinh, tất nhiên khách sạn Lâm Khánh là không thể so sánh được, điều kiện tốt hơn nhiều, trà cũng là trà xanh cao cấp, cực phẩm đều có. Nên biết văn phòng tại Bắc Kinh là không đối ngoại mở ra, toàn bộ tiếp đãi đều là cán bộ của tập đoàn quân đến Bắc Kinh công tác, đa số là thủ trưởng trong quân đội, điều kiện kém là không được 

Tiêu Du Tình cười hì hì pha một ly trà đậm cho Lưu Vĩ Hồng, nó cũng pha một ly, tất nhiên chỉ tượng trưng mà bỏ ít lá trà. Nghe nói con gái uống nước trà quá nhiều, da sẽ vàng, vậy thì khủng khiếp biết bao? 

- Ngồi đi! 

Lưu Vĩ Hồng chỉ một bên ghế 

Tiêu Du Tình lại không ngồi trên ghế, tung tăng ngồi trên giường, cả người đều tựa vào đầu giường, tiện tay lấy máy ảnh, đùa nghịch trong tay, cười duyên dáng mà nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như nhìn không đủ, lại nóng lòng muốn thử chụp hình cho hắn 

- A, đúng rồi, em đùa nghịch máy ảnh làm gì? 

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới nhớ ra chuyện khi vào cửa bị đèn flash làm chói mắt, kỳ lạ hỏi 

- Em học nhiếp ảnh, cho anh biết, em mê thứ này rồi, nhiếp ảnh thật là vui. Em đã quyết định, lên đại học sẽ học chuyên ngành nhiếp ảnh, sau này là phóng viên nhiếp ảnh, đi khắp nơi trên toàn thế giới, chụp hết phong cảnh đẹp nhất của toàn thế giới. Thế nào, chủ ý này không tồi chứ? 

Cô bé lập tức hào hứng, âm thanh trong trẻo vô cùng 

Lưu Vĩ Hồng liền cười: 

- Ừ, ngành nhiếp ảnh cũng là ngành tốt. Chính là không biết em nhiệt tình bao lâu, nói không chừng ngày mai em sẽ thay đổi chú ý rồi, muốn làm họa sĩ 

- Hả, em thật sự chọn chắc ngành này, không thay đổi. Ôi, Trình Sơn có nói với anh không? Bây giờ em là phóng viên nhiếp ảnh mời riêng của anh ấy, anh ấy ở đó có tụ hội minh tinh điện ảnh gì đó đều gọi em đi chụp ảnh. Ai da, Tam nhi này cũng thật là nói nghĩa khí, làm bạn là khỏi chê. Mỗi lần em đi chụp ảnh, anh ấy còn thanh toán lại tiền phim và phí tráng rọi 

Tiêu Du Tình hưng phấn nói, hai mắt rực rỡ 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả 

Cô bé nói Trình Tam Nhi nói nghĩa khí, cũng thật là nhìn lầm. Con người của Trình Sơn, chuyện khác đừng nói, quả thật khá nói nghĩa khí. Biết Tiêu Du Tình là bạn của Nhị ca, đối với con bé gần như là cầu được ước thấy 

- Trình Sơn còn nói, chờ em nghỉ đông, dẫn em đi hiện trường làm phim tam đại chiến dịch, cho em chụp cho đã 

Tiêu Du Tình nói xong trên mặt lộ ra vẻ mặt rất mê hoặc 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chủ ý này không tồi, em cũng thuận tiện chấp nhận lễ rửa tội tâm linh 

- Được, bí thư Lưu, anh nói với em điều này, em không phải cán bộ Giáp Sơn của anh! Em chỉ cảm thấy nhiếp ảnh rất vui, chuyện khác em không quan tâm. Ôi, sau này, có phải anh cùng em ra nước ngoài đi du lịch hay không? Em chụp thật nhiều ảnh cho anh, được không? 

Nói xong, cô bé liền từ trên giường nhảy dựng lên, giơ lên máy ảnh nhắm ngay Lưu Vĩ Hồng 

Lưu Vĩ Hồng lập tức giơ tay che mắt, mùi vị “đạn flash” cũng thật không ra làm sao. Nếu lại chơi một lần “mù”, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì 

- Đừng phá nữa, càn quấy nữa anh mắng em đó! 

Bí thư Lưu vừa che mắt vừa uy hiếp nói 

- Trời, anh thật mất hứng. Em còn tưởng rằng anh là anh hùng hảo hán! Ai biết được nhát gan sợ phiền phức như thế 

Tiêu Du Tình khinh thường nói 

Lưu Vĩ Hồng cười khổ nói: 

- Nhị tiểu thư, anh là nhát gan sợ phiền phức, lúc này em nên biết chân tướng rồi chăng? Như vậy đi, em coi như trước kia nhìn lầm, bây giờ sửa lại còn kịp 

Đều nói đàn ông có “chứng tổng hợp sùng bái”, vừa gặp phụ nữ, nhất là ánh mắt sùng bái phụ nữ xinh đẹp, liền mất hồn mất vía, nhiệt huyết lên não, chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống, làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn khiến người ta kinh ngạc. Nhưng Lưu Nhị Ca lại thà rằng Tiêu Du Tình “khinh bỉ” hắn, bằng không sợ là khống chế không được thật sự sẽ làm chuyện ngu xuẩn 

- Hừ, anh nói sao thì là vậy, vậy em mất mặt biết bao? Em cứ không sửa lại, cứ thích anh như vậy? 

Tiêu Du Tình lại bắt đầu càn quấy. 

Lưu Vĩ Hồng thở dài, đứng dậy, nói: 

- Đi thôi đi thôi, anh dẫn em đi uống café, ăn khuya 

- Không đi! 

Tiêu Du Tình liền từ chối: 

- Em muốn ở lại đây 

Ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, tràn đầy cảnh giác. Biết hắn lại muốn tìm cớ đuổi nó ra ngoài! 

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói: 

- Em ở trong này, sẽ khiến người ta hiểu lầm. Em cũng biết anh qua hai năm, sẽ cùng Vũ Thường kết hôn 

- Vậy thì sao? 

Tiêu Du Tình hỏi lại một câu. 

Lưu Vĩ Hồng lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm. 

Vậy thì sao? 

Còn có thể làm sao! 

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời anh nghiêm túc nhìn em, em có chuyện muốn nói với anh! 

Tiêu Du Tình bỗng nhiên rất trịnh trọng nói, mắt trừng to, khuôn mặt nhỏ xuất hiện vẻ mặt “trang nghiêm” 

- Được rồi, em nói đi 

Lưu Vĩ Hồng đã chết lặng, thuận miệng đáp 

- Mời anh nghiêm túc một chút, em là nghiêm túc. Anh nhìn mắt em! 

Lưu Vĩ Hồng đành phải nhìn ánh mắt của nó, bộ dáng cô bé rất đáng yêu 

- Bây giờ em chính thức thông báo với anh, em đã yêu anh. Mặc kệ anh có yêu em hay không, cũng mặc kệ anh cùng ai kết hôn, cũng không sao cả. Em cứ yêu anh! Sông cạn đá mòn, tình này không đổi thay! 

Tiêu Du Tình gằn từng tiếng, nói rất nghiêm túc. 

Lưu Vĩ Hồng sửng sốt, lập tức cũng nói rất nghiêm túc: 

- Không được! 

- Vì sao không được? 

- Bởi vì em còn nhỏ, anh xem em là em gái. Nếu anh yêu em, vậy thì không nên! 

Tiêu Du Tình trừng mắt nhìn, nói: 

- Vĩ Hồng ca ca, em nghĩ anh vẫn không hiểu ý của em. Em không yêu cầu anh nhất định yêu em, là em yêu anh. Tình yêu của em, là đơn phương, ai cũng không thể ngăn cản em! 

Bí thư Lưu hoàn toàn bị đánh bại, cả người mồ hôi lạnh vù vù toát ra, trực giác nói cho hắn biết, cùng Tiêu Du Tình tiếp tục ở trong phòng nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, phải rời khỏi “không gian” khiến người ta tâm thần không yên 

- Được, anh không ngăn cản em. Đi, cùng anh đi uống café 

Lưu Vĩ Hồng hạ quyết tâm. 

- Được 

Lần này, Tiêu Du Tình đáp ứng thật sự sảng khoái, lên trước một bước, khoác tay hắn 

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ lắc đầu. 

Bị một cô bé bức đến nông nỗi như thế, coi như là gặp gỡ ly kỳ 

 

 

:oe76: 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.