- Vệ Hồng, cậu quen thuộc với thị xã Thanh Phong hơn tôi. Cậu sẽ biết chỗ nào ăn ngon.
Bước vào xe Toyota, Lý Hâm cười nói.
Mặc dù Lý Hâm là ông chủ, lẽ ra chủ nhà phải mời khách. Còn hỏi khách đi chỗ nào ăn cơm ngon thì quả là có chút thất lễ. Tuy nhiên, Lý Hâm là người biết điều. Y hiểu giao tiếp giữa Vũ Thường với Lý Vĩ Hồng là giao tiếp giữa con cháu thế gia với nhau, hoàn toàn khác với giao tiếp với một cán bộ đứng đắn. Cho dù là con cháu cách mạng ba đời, hay là con cháu thế gia thì cũng là người trẻ tuổi. Nếu người trẻ tuổi ở cùng một chỗ thì những nghi lễ phiền phức sẽ trở nên xa lạ, mấu chốt chỉ còn là một chữ “thích”. Chữ “thích” này không chỉ là sảng khoái mà còn là ngay thẳng.
Nếu cứ cuốn vào những nghi thức đó thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
- Haha, Thanh Phong là một địa phương nhỏ, không là gì so với Đại Ninh. Ở đây chỉ có một nhà khách Thanh Phong thôi.
Lý Hâm cười nói:
- Tôi nghĩ cũng chỉ có thể là nơi đó.
Lưu Vĩ Hồng mở cửa xe, hơi khom người xuống nói:
- Chị, xin mời!
Vũ Thường trêu chọc nói:
- Chà, Lưu Nhị Ca thật đã thay đổi, đã trở thành nhân sĩ à?
- Ở trước mặt thục nữ thì phải trở thành thân sĩ chứ.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa mở cửa xe, nói thêm một câu:
- Phải biết nho nhã, lễ độ.
- Cám ơn!
Vũ Thường nói xong thì bước lên xe.
- Thu Diệp, xin mời!
Lưu Vĩ Hồng lại hướng Đường Thu Diệp hơi hơi cúi đầu.
Đường Thu Diệp cảm thấy bối rối, mặt đỏ bừng, cũng nhanh chóng bước lên xe. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng như vậy, lại ngồi bên cạnh Vũ Thường nên có muốn cử động cũng không dám.
Thấy bộ dạng của Đường Thu Diệp như vậy, Vũ Thường chủ động kéo tay cô, cười nói:
- Thu Diệp, đừng khẩn trương. Em là bạn của Vệ Hồng thì cũng là bạn của chị. Bạn bè thì phải vui vẻ với nhau, em nói có đúng không?
- Dạ!
Đường Thu Diệp gật đầu, cả người đều co rút lại, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng thoát ra.
- Thu Diệp năm nay bao nhiêu tuổi?
Vũ Thường cũng biết tạm thời hóa giải tâm lý căng thẳng của Thu Diệp là hơi khó, nên cô tiếp tục giữ nét mặt ôn hòa nói chuyện với Đường Thu Diệp. Cứ chậm rãi từng bước làm quen thì sẽ khiến cho cảm xúc khẩn trương sẽ tự nhiên giảm bớt.
- Hai mươi hai ạ!
- Thật à? Sinh vào tháng mấy vậy?
- Mùng 9 tháng 10 âm lịch!
- Âm lịch?
- Dạ!
Vũ Thường cười nói:
- Vậy là cùng một tuổi với Vệ Hồng, chỉ nhỏ tháng hơn thôi.
Đường Thu Diệp lại lúng túng. Vũ Thường đối với Lưu Vĩ Hồng lại biết rõ ràng như vậy? Mở to mắt nhìn một chút, Đường Thu Diệp cẩn thận hỏi:
- Chị, em có thể gọi chị là chị được không?
- Đương nhiên, Vệ Hồng gọi chị bằng chị thì em cũng có thể gọi như vậy mà.
Vũ Thường cười rộ lên, cảm thấy thích thú với sự chất phác, thật thà của Đường Thu Diệp.
- Chị, sao chị lại gọi Vĩ Hồng là Vệ Hồng?
- À, là trước kia cậu ấy được gọi là Lưu Vệ Hồng, sau này mới đổi tên thôi. Chị đã gọi cậu ấy như vậy từ nhỏ. Sau hai mươi năm đã trở thành thói quen.
Đường Thu Diệp thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:
- Hóa ra là như vậy. Vậy mà em còn tưởng anh ấy đến tên thật cũng không nói cho em biết.
Vũ Thường ngẩn ra, lập tức bật cười ra tiếng, trêu chọc Lưu Vĩ Hồng đang ngồi ở ghế lái phụ:
- Vệ Hồng à, em thật là không đúng đấy. Em xem ngay cả Thu Diệp cũng không tin em đấy.
- Không, không phải, không phải em không tin anh ấy…
Đường Thu Diệp hoảng sợ, liên tục xua tay.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị, chị đừng đùa cô ấy nữa. Thu Diệp rất thành thật. Chị nói giỡn cô ấy sẽ tưởng là thật đấy.
Vũ Thường liền cười:
- Haha, Vệ Hồng, em thật sự là đã thay đổi đó, còn biết đau lòng vì con gái nữa. Trước kia em không phải như vậy, biết thương hoa tiếc ngọc đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em từ trước đến nay rất biết thương hoa tiếc ngọc. Là chị không phát hiện được ưu điểm này của em thôi.
- Được, được. Cho em ba phần thuốc nhuộm, thật em dám mở phường nhuộm luôn quá?
- Vậy xem người nào sẽ cho em thuốc nhuộm? Nếu là người khác cho em thuốc nhuộm, em sẽ không chắc mình có dám mở phường nhuộm không. Nhưng nếu là chị, thì chị chỉ cần cho em nửa phần thôi, em cũng sẽ đi treo biển mở phường nhuộm trước rồi hãy tính sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong xe vang lên tiếng cười không dứt.
Đường Thu Diệp cũng dần dần bình tĩnh trở lại, không còn khẩn trương như trước.
Lý Hâm dường như đúng là khá quen thuộc với địa hình Thanh Phong. Trên cơ bản không cần Lưu Vĩ Hồng chỉ đường thì đã nhanh chóng chở mọi người đến nhà khách Thanh Phong. Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Sếp Lý, anh đúng là rất quen thuộc với Thanh Phong đấy.
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Không có việc gì. Tôi rất thích đi đây đó. Quen được nhiều bạn bè cũng tốt mà.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Vừa rồi ở trong phòng Đường Thu Diệp, Lý Hâm đã từng nói qua y công tác ở Ủy ban Kinh tế Ngoại thương tỉnh, chức Phó cục trưởng. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng phỏng đoán rằng Lý Hâm cũng có khả năng làm những việc không đàng hoàng. Chuyện này cũng không phải là cá biệt trong giới kinh doanh. Họ có rất nhiều mối quan hệ với các công ty, xí nghiệp. Có một số người trực tiếp chính là ông chủ công ty. Chỉ có điều là ngại với chính sách của trung ương nên bề ngoài phải tỏ ra trong sạch một chút. Công ty đứng tên một người khác nhưng trên thực tế họ mới chính là ông chủ, điều hành việc kinh doanh.
Lý Hâm bảo là phải chạy làm việc khắp nơi trong tỉnh , khẳng định cũng không phải là tùy tiện mà làm.
Tình hình giao thông không tốt, nếu không có việc thì cần gì phải chạy lung tung.
Tất nhiên là để lo chuyện kinh doanh thôi.
Hiện tại đang là giờ cơm trưa. Cho nên nhà hàng tại nhà khách Thanh Phong rất là náo nhiệt. Chưa vào đến cửa đã nghe tiếng ồn ào. Thấy bên trong nhiều người như vậy, đôi mày thanh tú của Vũ Thường nhướng lên.
Lưu Vĩ Hồng biết cô ngại bên trong ồn ào liền hạ giọng nói:
- Chị, đây là địa phương nhỏ, chịu khó chấp nhận một chút nha.
Vũ Thường cười nói:
- Chị không phải là nhân vật quan trọng mà. Em đã có thể ở đây làm việc, chị ngẫu nhiên đến đây ăn bữa cơm, có gì chấp nhận hay không chấp nhận.
- Haha, không giống đâu. Chị không giống với em. Đàn ông không giống với đàn bà.
Nghe bọn họ nói chuyện, Đường Thu Diệp cũng không nói nên lời. Cô cũng là lần đầu tiên đến nhà khách Thanh Phong ăn cơm. Đối với cô mà nói thì đây quả là một nơi quá đỗi sang trọng, nhưng không ngờ chị Thường lại không thích. Cũng không biết bọn họ khi ở Bắc Kinh thì mỗi ngày đều ăn cơm ở chỗ sang trọng như thế nào nữa.
Người so với người thật không giống nhau mà.
Khi mới bước vào đại sảnh, sắc mặt Đường Thu Diệp liền thay đổi, trở nên vô cùng khẩn trương.
Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ lạ liền lên tiếng hỏi:
- Thu Diệp, có chuyện gì vậy?
Đường Thu Diệp xoay người lại, ánh mắt liếc sang một bên. Lưu Vĩ Hồng theo hướng nhìn của cô mà ngó qua, chỉ thấy phía đại sảnh bên kia có bốn người đang ngồi. Hai người lớn tuổi và hai người trẻ tuổi. Người lớn tuổi nhất ước chừng năm mươi tuổi, lưng to, vẻ mặt uy nghiêm, vừa nhìn thì đã biết là cán bộ. Một người phụ nữ ngồi bên cạnh, tuổi tác cũng tương đương với ông, hẳn là vợ của người cán bộ này. Còn hai người trẻ tuổi thì ước chừng khoảng hai sáu tuổi, nhìn qua cũng đoán được là một cặp vợ chồng.
Đường Thu Diệp trở nên căng thẳng như vậy, Lưu Vĩ Hồng lập tức liền đoán ra được thân phận của những người này, thấp giọng hỏi:
- Là Cục trưởng Vương?
- Dạ!
Đường Thu Diệp liên tục gật đầu.
Việc này cũng thật là trùng hợp, không nghĩ lại ở chỗ này gặp phải cha mẹ chồng của Đường Thu Diệp.
- Đừng lo lắng, bạn bè ăn cùng nhau một bữa cơm, không có gì đâu.
Lưu Vĩ Hồng lập tức an ủi.
- Đã mấy ngày rồi em không có về nhà. Mẹ của Vương Tiểu Vĩ nhất định là không vui.
Đường Thu Diệp hạ giọng nói.
Đúng vào lúc này, phu nhân của Cục trưởng Vương đã nhìn thấy Đường Thu Diệp. Vóc dáng của Đường Thu Diệp cao lớn hơn so với các cô gái bình thường, phu nhân Vương liếc mắt một cái liền nhận ra cô ngay.
- Đường Thu Diệp, Đường Thu Diệp.
Phu nhân Cục trưởng Vương lập tức kêu lớn, giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm. Vị phu nhân Vương này, Lưu Vĩ Hồng không biết bà làm ở đơn vị nào. So với kiểu cách nhà quan thì bà còn nổi trội hơn so với Cục trưởng Vương.
Đường Thu Diệp do dự một chút, căn chặt răng rồi xoay người lại, trên mặt tắt hẳn nụ cười kêu lên một tiếng:
- Mẹ!
Vũ Thường cũng chú ý đến, không khỏi có chút kỳ lạ hỏi:
- Vệ Hồng, là cha mẹ của Thu Diệp?
- Không phải, là cha mẹ chồng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp.
Vũ Thường và Lý Hâm rốt cuộc không thể tưởng tượng được Đường Thu Diệp lại lập gia đình rồi. Với thân phận của Lưu Vĩ Hồng, việc tìm một cô bạn gái ở nông thôn đã là chuyện động trời. Hiện giờ cô gái ấy lại là phụ nữ đã lập gia đình thì quả thật là không thể tin nổi.
Vũ Thường lập tức nghiêm mặt, hạ giọng nói:
- Vệ Hồng, lại kiếm chuyện nữa à?
Lưu Vĩ Hồng trước kia hay làm việc càn quấy, đánh nhau, chung chạ…đều làm qua. Nhưng việc “làm người thứ ba” như thế này thật sự là Lưu Vĩ Hồng không nên làm. Lưu Vĩ Hồng càn quấy là càn quấy, nhưng kiêu ngạo cũng nên kiêu ngạo chứ.
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý nói:
- Đây là ép duyên chị ạ. Chồng của Đường Thu Diệp là bị thiểu năng trí tuệ, trí não chỉ bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi. Có một người chồng như vậy thì chẳng khác nào người vợ là một cô bảo mẫu. Tuy nhiên, loại bảo mẫu như vậy thì phải trả giá bằng tuổi thanh xuân và hạnh phúc cả đời.
Giọng của Lưu Vĩ Hồng đanh lại.
Lời giải thích đơn giản nhưng lập tức làm cơn giận của Vũ Thường nguôi xuống, hai hàng lông mày chau lại, không hài lòng nói:
- Đây không phải là ức hiếp người sao?
Tuy rằng cô không hiểu được nội tình bên trong nhưng cũng đoán được đại khái. Một bên là có quyền thế, một bên là ngưỡng mộ cái quyền thế đó. Và cuộc hôn nhân đã được sắp đặt.
Mà chính bản thân cô cũng gặp phải vấn đề tương tự. Tình huống không giống nhau nhưng bản chất lại như nhau. Vô tình, trong đầu cô liền xuất hiện sự thông cảm với Đường Thu Diệp. Cô có thể dứt khoát từ bỏ công việc, để tranh thủ tìm hạnh phúc cho mình, Đường Thu Diệp vì sao không thể?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Vốn chính là ức hiếp người. Nếu không, anh chị của Thu Diệp sẽ không tìm đến cửa để nhờ đỡ. Cái này gọi là hy sinh một mình tôi để mang lại hạnh phúc cho hai người mà.
Lý Hâm vốn cũng đang có vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy không khỏi nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, bỗng nhiên cảm thấy Nhị thiếu gia của Lưu gia này có cái gì đó rất thú vị, rất tâm huyết nhưng cũng có điểm rất hài hước.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Lý Hâm nên cũng khẽ mỉm cười. Tuy rằng không nói lời nào nhưng lại cảm thấy quan hệ đã thay đổi, có cảm giác bạn bè hơn.
Kết giao bạn bè kỳ thật cũng giống như tình cảm nam nữ, cũng là một loại duyên phận, tâm linh phải tương thông ăn ý với nhau.
- Em đó, thật sự là….
Vũ Thường cũng bị Lưu Vĩ Hồng đùa nên nở nụ cười, hung hăng trừng mắt lại với hắn.
- Có phải tính muốn làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Anh hùng cứu mỹ nhân thì không dám nhận. Có một số việc nên làm thì phải làm, không việc gì phải do dự.
Lý Hâm cười nói:
- Nói được phải làm được. Đại trượng phu có những việc không nên quá câu nệ.