Sắp đến Tết ta. Lưu Vĩ Hồng nhận được một kiện hàng được gửi từ thành phố Giang Khẩu
Một kiện hàng rất lớn
Nhìn thấy trên kiện hàng có nét chữ xinh đẹp của Vân Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền bắt đầu dấy lên một tình cảm dịu dàng. Chuyện gửi hàng như vậy, Vân Vũ Thường hoàn toàn có thể để cho nhân viên công ty đi làm, thế mà cô ấy lại tự mình đi đến bưu điện.
Lưu Vĩ Hồng mở kiện hàng ra, bên trong lại có thêm mấy gói nhỏ hơn. Đặt ở mặt trên cùng, là một bộ quần áo, trang phục nam của Louis Vuitton. Vân Vũ Thường biết số đo trang phục của Lưu Vĩ Hồng, đặc biệt mua hàng hiệu cho hắn. Kỳ thật thương hiệu Louis Vuitton, Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng cho dù là ở Giang Khẩu, hiện thời cũng vẫn chưa có, phỏng chừng Vân Vũ Thường nhờ người đi Hongkong mua về. Ngoài ra có rất nhiều hải sản khô và một ít đặc sản Giang Khẩu.
Lưu Vĩ Hồng đặt kiện hàng xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, gọi qua cho Vân Vũ Thường
Thật sự hắn cũng không thể khẳng định vào lúc này, Vân Vũ Thường có ở văn phòng hay không, nhưng mặc kệ hết thảy, gọi trước tính sau
- Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng đúng là may mắn, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hơi yêu kiều mệt mỏi của Vân Vũ Thường, rõ ràng là giọng Bắc Kinh
- Chị, em đây. Nhận được gói hàng rồi, bộ đồ kia thật đẹp!
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói. Duy chỉ ở trước mặt Vân Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng mới dùng loại giọng điệu “trẻ con” này nói chuyện, đây là phát ra từ nội tâm, không chút gì là ra vẻ cả. Thậm chí ở trước mặt cha mẹ, Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nói chuyện như thế này, chỉ hoặc là nghiêm túc, hoặc là phản nghịch.
Vân Vũ Thường nhẹ nhàng cười, nói:
- Biết là Thu Diệp mở cửa hàng trang phục, tuy nhiên hẳn là không có quần áo thích hợp cho cậu mặc
"Thu Thủy Y Nhân" lấy trang phục nữ là chính, cũng kiêm luôn việc kinh doanh trang phục nam. Đây cũng là nét đặc sắc của cửa hàng thời trang vào lúc này, không giống cửa hàng thời trang đời sau, trang phục nam và nữ không bao giờ bị lẫn lộn. Tuy nhiên Vân Vũ Thường rõ ràng cho rằng, Đường Thu Diệp kinh doanh trang phục nam, cấp bậc quá thấp, không xứng với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng liền tăng cường nịnh hót:
- Cũng phải, chị của em có tầm nhìn gì nào. Em mặc đồ chị mua đi ra ngoài, nhất định 100% đều quay lại nhìn.
Vân Vũ Thường cười ra thành tiếng, trong tiếng cười vẫn là sự yêu kiều biếng nhác ung dung. Sau khi làm bà chủ lớn, khí chất quý tộc trên người Vân Vũ Thường càng bộc lộ rõ ràng, bất cứ lúc nào ở đâu, tự nhiên mà vậy toát ra ngoài
- Chị, nghe nói bác Vân đi Ban Tuyên giáo Trung ương?
Lưu Vĩ Hồng mày hơi hơi giật lên. Trước đó không lâu trung ương chính thức phê chuẩn báo cáo từ chức của bí thư Bùi ở Tỉnh ủy Giang Nam, cho ông ta quay về Bắc Kinh dưỡng già, đồng thời bổ nhiệm, bổ nhiệm Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Lưu Thành Thắng là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam. Mà hướng đi của Vân Hán Dân, giống y Lưu Vĩ Hồng đã dự tính lúc đầu, vẫn chưa tỉnh Giang Nam, đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa.
Hạ gia tuyệt đối không thể để chuyện phát sinh như vậy.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không dự đoán được, Hạ gia không ngờ bỏ ra vốn liếng lớn đến vậy, lập tức đem Vân Hán Dân đưa vào Ban Tuyên giáo Trung ương. Hạ gia có thế lực truyền thống ở Ban Tuyên giáo Trung ương rất mạnh, làm như thế tất nhiên là muốn buộc chặt Vân gia trên "Chiến xa" của Hạ gia
Lưu Vĩ Hồng rất rõ, Vân Hán Dân bên trong gió lốc chính trị không lâu trước đó, có hiềm nghi đứng sai hàng đội. Bởi vậy, bất kể Vân Hán Dân điều động ra tỉnh ngoài hay là điều nhiệm các bộ và uỷ ban trung ương khác của Quốc vụ viện, Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy làm lạ, chỉ có việc tới Ban Tuyên giáo Trung ương đảm nhiệm chức vụ, thì khiến cho Lưu Vĩ Hồng không tưởng được.
Giai đoạn hiện nay, đồng chí lãnh đạo chủ chốt của trung ương rất coi trọng trận địa tuyên truyền dư luận, trước nay chưa từng có. Vân Hán Dân - cán bộ có hiềm nghi ‘phạm vào con đường sai lầm’ như vậy, tiến vào Ban Tuyên giáo Trung ương đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu thì rõ ràng có chút lạ lùng. Cũng bởi vậy có thể thấy được, Hạ gia đã bỏ đủ vốn. Nhưng đây vẫn không phải là điều khiến Lưu Vĩ Hồng lo lắng nhất, Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ sâu sắc hơn nhiều.
Điều Vân Hán Dân tới Ban Tuyên giáo Trung ương – bản thân hành động này, lộ rõ sự mạnh mẽ, cứng rắn của Hạ gia. Với năng lực bình thường, không thể làm nổi việc này!
Xem ra, trong trận gió lốc chính trị trước đó không lâu kia, ích lợi mà Hạ gia đạt được, lớn hơn nhiều so với sự kỳ vọng.
Vân Vũ Thường đương nhiên không biết trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lưu Vĩ Hồng đã xoay chuyển hết một vòng lớn như vậy, ở điện thoại bên kia nói:
- Đúng vậy, trước đó không lâu đã chính thức nhậm chức.
Nghe ra được, giọng điệu Vân Vũ Thường, vừa có sự vui mừng lại không thể tránh khỏi mang theo một chút ý buồn bực.
Vân Hán Dân tiến tới Ban Tuyên giáo Trung ương, không chỉ là điều chỉnh chức vụ đơn giản như vậy. Tuy rằng cấp bậc vẫn giống nhau, cấp Thứ trưởng nhưng tầm quan trọng của Ban Tuyên giáo Trung ương, có lẽ khác xa với đơn vị trước kia mà Vân Hán Dân đảm nhiệm. Một là tiếng nói đảng, còn một là quá nặng về tính chất nghiệp vụ của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia bình thường
Điều này đã nói lên, Vân Hán Dân trên cơ bản đã vượt qua nguy cơ chính trị lần này, một lần nữa đạt được sự nhìn nhận của cấp cao.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hướng đi của lịch sử đời trước sau khi gió lốc chính trị qua đi không lâu không phải như thế này, ông cụ Vân gia từ trần, Vân Hán Dân thì điều nhiệm chức quan nhàn tản, Vân gia cứ như vậy mà mờ nhạt dần quyền lực trung ương.
Xem ra cánh bướm của hắn đã lay động, đã đem xu hướng lịch sử lệch khỏi quỹ đạo vốn có
Cuộc sống chính trị của cha già một lần nữa được toả sáng sức sống, Vân Vũ Thường rất đỗi vui mừng, ngoại trừ cha con cùng một lòng, còn có một ý nghĩa thực tế. Vân Hán Dân không ngã, thì Vân gia không ngã, đối với kinh doanh hiện tại mà cô làm, là có rất trợ giúp lớn. Về phần Vân Vũ Thường buồn bực, cũng dễ hiểu. Vân Hán Dân vào Ban Tuyên giáo Trung ương, quan hệ của Vân gia và Hạ gia, liền càng thêm chặt chẽ
Hạ Cạnh Cường đến nay không có lộ ra ý “cưới người khác”, Vân Vũ Thường vẫn luôn ở trong vòng "Nguy hiểm"
Kết quả như vậy, thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng chưa từng nghĩ đến. Xem ra hắn có ưu thế tái sinh, cố đưa ra nhiều thủ đoạn cao tay, đám người Hạ gia kia, cũng không phải kẻ bất tài, thủ đoạn càng cao minh hơn.
Hay cho một sự xúi giục, vẫn là có chỗ tốt. Ít nhất bảo vệ được tiền đồ chính trị của Vân Hán Dân, xem như đền ơn việc Vân Vũ Thường trước kia đối xử tốt với hắn. Hơn nữa, trải qua sự việc lần này, ấn tượng Vân Hán Dân đối với Lưu Vĩ Hồng hắn nhất định sẽ có thay đổi to lớn, là đổi thành tốt hơn hay tệ hơn, bây giờ vẫn khó có thể nói được, tối thiểu sẽ không còn xem hắn như một thằng ăn chơi trác tang ngang ngược không chịu nổi.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Lưu Vĩ Hồng có đủ tư cách cơ bản cùng Hạ Cạnh Cường ‘cạnh tranh trên củng một sân khấu’
- Chị, tình trạng sức khỏe ông nội Vân thế nào?
Lưu Vĩ Hồng quan tâm hỏi
Vân Vũ Thường giọng điệu liền có chút ảm đạm:
- Ừ, không được tốt...
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hạn lớn của ông cụ Vân, rất nhanh sẽ đến gần.
- Chị, vậy tết ta chị có phải về không? Để thăm nom ông cụ.
Vân Vũ Thường nói:
- Phải về.
Kỳ thật ông cụ Vân đã sớm bất tỉnh nhân sự, ở đời sau tức là "Người sống đời sống thực vật", cho dù con cái đứng trước giường, ông cụ cũng không nhận ra được. Vân Vũ Thường trở về trong dịp tết ta, cũng chỉ là tận tâm ý thôi.
- Vệ Hồng, tết ta này cậu có trở về hay không?
Vân Vũ Thường ở bên kia điện thoại hỏi.
- Về, khẳng định sẽ trở về.
Đối với nhà quyền quý như Lưu gia mà nói, việc ăn tết càng có hàm nghĩa quan trọng hơn hẳn. Ít nhất đây là một cơ hội tuyệt hảo để Lưu Vĩ Hồng được gần gũi tiếp xúc ông cụ Lưu. Cho dù hắn là cháu ruột của ông cụ, cũng không phải nói gặp là có thể nhìn thấy ông cụ. Tết năm rồi, con cháu một nhà đoàn tụ, ông cụ nhất quán nghiêm khắc trên mặt cũng sẽ đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, thăm hỏi cổ vũ đám con cháu vài câu.
Lưu Vĩ Hồng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào xuất hiện trước mặt ông cụ
Đây đối với hắn vô cùng trọng yếu.
Cùng Vân Vũ Thường trò chuyện phiếm, Lưu Vĩ Hồng từ tình trạng sức khỏe của ông cụ Vân nghĩ tới trạng sức khỏe của ông cụ nhà mình, hiện tại nhìn qua, sức khỏe ông cụ cũng coi như khỏe mạnh. Nhưng nếu xu hướng lịch sử không phát sinh sai lệch, thời gian ông cụ còn lại trên đời, chỉ còn lại không đến ba năm. Lưu Vĩ Hồng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới phải "Thay đổi" quá trình sinh mạng của ông cụ. Sau khi tái sinh, xu thế lịch sử là có khả năng thay đổi, nhưng quá trình sinh mạng của con người là do lực tự nhiên nắm giữ, sao có thể thay đổi được?
Nhưng mà ý niệm "Thay đổi", chợt nảy sinh trong đầu óc Lưu Vĩ Hồng, rốt cuộc lái đi không được. Nếu quá trình sống của ông cụ có thể được kéo dài, chẳng sợ chỉ kéo dài được một năm, kết quả đều là khác biệt rất lớn
Năm mà ông cụ từ trần, đúng dịp lại là lúc một trận đấu tranh quyền lực kịch liệt nhất. Trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Thắng ở trong trận đấu tranh quyền lực này lại một lần nữa đứng sai đội, do đó gặp phải một kết cục rất tồi tệ
Nếu khi đó ông cụ còn tại thế, kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau.
Thử xem!
Vì sao không thử chứ?
Cho dù lực tự nhiên thật sự không thể thay đổi, tình hình cũng sẽ không trở nên tồi tệ hơn nữa.
- Vệ Hồng, số cổ phiếu của cậu, vào dịp tết, tôi sẽ mang về cho cậu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chị, đây có cần thiết không? Đặt ở chỡ chị, em không thể yên tâm sao?
- Ừ, đây không phải vấn đề yên tâm hay không yên tâm, đây là trình tự.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Chị, chị càng ngày càng có phong độ của bà chủ lớn. Công và tư rõ ràng a.
- Đúng vậy.
Vân Vũ Thường ở trong điện thoại cười nói. Nghe ra được, cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại, tâm tình Vân Vũ Thường cũng là rất vui vẻ. Có vẻ như chỉ có ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường mới có thể ngẫu nhiên lộ ra tính cách và điệu bộ của cô gái trẻ
Một cuộc điện thoại, gọi mất khoảng nửa giờ đồng hồ, đến khi Vân Vũ Thường bên kia có người đến tìm, mới lưu luyến buông tai nghe xuống
Lưu Vĩ Hồng tựa vào ghế dựa, châm một diếu thuốc, từ từ hồi tưởng lại niềm vui khi cùng Vân Vũ Thường trò chuyện, trên mặt bất giác hiện lên một ý cười thản nhiên, không sao che dấu được.
Sau khi đem Trần Vĩ Nam dọn dẹp sạch sẽ, văn phòng yên tĩnh hơn. Phân công của lãnh đạo Cục cũng điều chỉnh lại, do Tiếu Vi Chính kiêm nhiệm Chánh văn phòng. Lưu Vĩ Hồng trong khoảng thời gian này trải qua khá thanh thản dễ chịu
Một điếu thuốc chưa hút xong, Trưởng phòng Tài vụ Trang Tê Phượng vội vàng chạy vào, sắc mặt hơi khác thường.
Đây cũng là một tình hình hiếm thấy được.
- Chị Trang, đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Vĩ Hồng kỳ quái hỏi
- Chuyện đó… xảy ra… tai nạn xe, Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh đã chết…
Trang Tê Phượng thở hổn hển nói.
- Cái gì?
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi.
- Sao lại thế này?
Trang Tê Phượng thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Tôi vừa rồi đi cục Tài chính Địa khu nghe bọn họ nói, nói bí thư Khang của huyện Lâm Khánh tới Đại Ninh chạy quan hệ, kết quả ở trên đường xảy ra tai nạn xe, xe lật xuống khe núi sâu mười mấy mét, lúc ấy đã tắt thở. Bao gồm cả lái xe của ông ta, hai người đều đã chết. Tiếp theo sẽ náo nhiệt đây…