Vừa nghe rõ tiếng bên kia điện thoại là của Lưu Thành Thắng, hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi hơi dương lên. Lưu Thành Thắng tự mình gọi điện thoại cho hắn không nhiều, mỗi lần gọi điện thoại cho hắn đều là phát sinh một số việc khá quan trọng.
- Ừ. Vĩ Hồng, bây giờ cháu đang ở Thiên Nhai à?
- Đúng vậy, bác cả.
- Đứa nhỏ dễ nuôi chứ?
Ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Thắng lại hỏi đến đứa nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Cảm ơn bác cả, đứa nhỏ rất dễ nuôi, rất khỏe mạnh, ăn uống cũng tốt.
Nói đến chuyện đứa nhỏ, Lưu Vĩ Hồng liền không kìm nổi nói thêm vài câu. Đời trước, Phó nghiên cứu viên Lưu chưa kết hôn, đương nhiên không biết có con là loại dư vị hạnh phúc đến mức nào. Hai kiếp, kiếp trước kiếp này, cộng lại mấy chục năm mới làm bố, Lưu Nhị ca quả thực cũng nên vui vẻ một chút.
- Ha ha, vậy là tốt rồi…Vĩ Hồng, nghe nói Lục Đại Dũng đến Thiên Nhai?
Lưu Thành Thắng sau khi cười vài tiếng liền lập tức hỏi.
- Đúng vậy, bác cả. Chủ tich Thành phố Lục sáng nay tới, cháu cùng ăn cơm với ông ấy, ra biển dạo một vòng. Chủ tịch Thành phố Lục nhìn có vẻ tâm sự khá nhiều. Phát triển kinh tế và tư tưởng cán bộ Kinh Hoa đều làm ông ta cảm thấy áp lực rất lớn.
Lưu Vĩ Hồng không giấu diếm, nói thẳng.
Phỏng chừng cuộc điện thoại này của Lưu Thành Thắng chính là muốn hỏi chuyện có liên quan đến Lục Đại Dũng.
- Ừ, ông ta trước kia chưa từng làm qua Thành phố lớn, có áp lực là rất bình thường. Kinh Hoa muốn tiếp tục làm, khó khăn vẫn là không nhỏ. Một khoảng thời gian trước ông ta báo cáo với bác qua điện thoại, hi vọng có thể có người đến giúp ông ta một tay. Ông ta nói chuyện này với cháu chưa?
Lưu thành Thắng cũng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng liền bắt đầu ngưng trọng. Nếu như nói Lục Đại Dũng hướng hắn “cứu viện”, hắn có thể “nghiên cứu nghiên cứu” rồi tính tiếp, bây giờ Lục Thành Thắng chính mồm nhắc tới, liền không khỏi khiến cho Lưu Vĩ Hồng thận trọng suy xét.
Trên việc lớn này, Lưu Thành Thắng không thể quyết định lung tung.
- Ông ta nhắc đến một chút.
Lát sau, Lưu Vĩ Hồng rất thận trọng đáp.
- Vậy ý kiến của cháu thế nào?
Lưu Vĩ Hồng thành thật đáp:
- Bác cả, cháu vẫn chưa nghĩ xong.
- Ừ nghĩ kỹ cũng là điều nên làm, cháu cẩn thận suy xét một chút. Ngoài ra, kỳ nghỉ của cháu đã hết rồi, mau quay về thôi. Hôm nay đã mở cuộc họp thảo luận, tiến hành bắt giam Cổ Ích Hoa.
Lưu Thành Thắng vẫn giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi thông báo cho Lưu Vĩ Hồng một tin tức kinh người.
Cái gọi là họp thảo luận, chắc chắn là Bộ Chính trị mở cuộc họp thảo luận, đưa ra quyết định “bắt giam” đối với một người đang đảm nhiệm chức Ủy viên bộ Chính trị, chuyện không phải là nhỏ, bắt buộc phải thông qua tập thể cao nhất thảo luận mới có thể đưa ra quyết sách.
Tuy nhiên đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, đây là tình huống nhiều năm trước chưa bao giờ gặp phải.
Cổ Ích Hoa đã hoàn toàn bị vứt bỏ!
Đánh cờ chính trị Bắc Kinh tiến vào giai đoạn đánh giáp lá cà càng thêm gay cấn. Lúc này, Lưu Thành Thắng tự nhiên sẽ không hi vọng Lưu Vĩ Hồng ở lại Quỳnh Hải lâu. Ngay biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng trong chuyện này, và những “cống hiến to lớn” mà hắn làm ra, bất cứ người có máu mặt nào, đều không thể coi như không nhìn thấy hắn. Có lẽ trong thời khắc quan trọng này, những người trưởng bối như Lưu Thành Thắng cũng hi vọng có thể nghe được ý kiến của hắn.
Tính mẫn cảm và dự cảm kinh người của Lưu Vĩ Hồng về mặt chính trị đủ làm cho những người có máu mặt tâm động.
- Vâng, bác cả, đợi sau khi Chủ tịch Thành phố Lục về Kinh Hoa, cháu cũng về Bắc Kinh.
- Được.
Lưu Thành Thắng lại quan tâm vài câu, sau đó ngắt điện thoại.
- Điện thoại của bác cả? Bác bảo anh đi Kinh Hoa à?
Lưu Vĩ Hồng vừa ngắt điện thoại, Vân Vũ Thường liền hỏi một cách quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Nghe ý của bác cả trong điện thoại, ông ấy có khả năng có ý này thật.
Vân Vũ Thường lập tức nói:
- Em ủng hộ ý kiến này. Cục giám sát không phải là nơi có thể ở lâu, đắc tội người khác quá nhiều, đến lúc đi rồi. Bác cả lúc trước làm việc ở Giang Khẩu, anh đi Kinh Hoa, cũng là một sự sắp xếp không tồi. Bác cả rất quan tâm đến anh.
Tỉnh Giang Nam không phải “phạm vi thế lực truyền thống” của nhà họ Lưu, nhưng Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Tỉnh ủy ở Giang Nam hơn hai năm, khi đó ông cụ còn sống, uy danh hiển hách, Lưu Thành Thắng ở Giang Khẩu được coi là một Bí thư Tỉnh ủy rất có thế mạnh, bồi dưỡng một số lượng lớn thân tín thành viên tổ chức, tất nhiên, vẫn chưa thể gọi là “hậu hoa viên”, có điều cũng có cơ sở nhất định. Lúc này bảo Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Cục giám sát, nơi đầy thị phi, đến Kinh Hoa nhận chức, quả thực có thể coi là biện pháp bảo vệ Lưu Vĩ Hồng của Lưu Thành Thắng.
Lưu Vĩ Hồng ở Cục giám sát công lao hiển hách, lúc này rời đi, cũng có thể gọi là “công thành lui thân”.
Lưu Vĩ Hồng thở dài, nói:
- Thành phố Kinh Hoa quá lớn, địa vị lại rất nhạy cảm. Chủ tịch Thành phố Lục nói ông ta nơm nớp lo sợ, như miếng băng mỏng đang trôi nổi. Anh lại thấy không giống như vậy?
Vân Vũ Thường không khỏi thản nhiên cười nói:
- Ôi, Phó cục trưởng Lưu, bắt đầu khiêm tốn rồi? Cái này không phù hợp với tính cách nhất quán của anh. Vĩ Hồng của chúng ta từ khi nào liền nhát gan như vậy?
Nói xong, Vân Vũ Thường liền giơ bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Lưu Vĩ Hồng, trong mắt tràn đầy ý yêu thương.
Lưu Vĩ Hồng thuận thế nắm lấy tay Vân Vũ Thường, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, sắc mặt lại ngưng trọng như cũ.
Vân Vũ Thường kỳ thật rất hiểu tâm tư của Lưu Vĩ Hồng. Kinh Hoa là Thành phố cấp phó tỉnh, dựa vào cấp bậc và tuổi tác hiện nay của Lưu Vĩ Hồng, nếu được đảm nhiệm chức vụ quá hiển hách, hiển nhên sẽ không hợp lý. Cái gọi là ngẩng đầu trước cái rui mục nát, chính là “người nổi bật thì dễ bị ghét”.
Chốn quan trường, vốn đáng chú ý nhất chính là phân biệt đối xử, người ta cán bộ cũ, trải qua đau khổ loạn lạc, khó khăn lắm trước lúc về hưu mới bắt được một chức vụ khá có lợi ích thực tế, ghế còn chưa ấm, Lưu Vĩ Hồng, cái người trẻ tuổi mới có hai mươi mấy tuổi liền nhảy xổ đến đây, đặt mông ngồi ở chỗ còn cao hơn, còn không bị người ta ghen tị chết đi được!
Người trẻ tuổi ở chốn quan trường chức vị quá cao, trời sinh chính là một hoàn cảnh cực xấu, những cán bộ trung niên, cán bộ có tuổi khác, sẽ luôn tự giác không tự giác mà ôm thành đoàn, bài xích cán bộ trẻ. Ngươi càng có năng lực, người ta càng ghen ghét bài xích.
Lưu Vĩ Hồng nếu muốn làm điều đó, cải cách dứt khoát hẳn hoi là không thể tránh khỏi. Càng quan trọng hơn đó là, dựa vào cấp bậc hiện tại của Lưu Vĩ Hồng, cho dù đắc tội người khác, cũng chưa chắc sinh ra tính quyết định to như đối với Thành phố Kinh Hoa.
Vậy đó là cố sức không lấy được lòng rồi.
- Bác cả có tiết lộ về chuyện cho anh đi Thành phố Kinh Hoa cụ thể là làm gì không?
Lát sau, Vân Vũ Thường lại hỏi.
- Tạm thời không có. Anh dự đoán, cũng không tiện sắp xếp cho lắm.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu.
Hắn hiện tại quả thực cũng rất khó xử, tuổi quá trẻ, vừa mới vào cánh cửa cấp Phó giám đốc sở không đến hai năm, ngay lập tức lại đề bạt thì không hợp lý cho lắm. Nếu như hắn đã đến tuổi ba mươi mấy hoặc bốn mươi tuổi, bước đề bạt nhanh một chút, quan hệ cũng không lớn lắm, sẽ không làm người khác chú ý.
Phó chủ tịch Thành phố Kinh Hoa, đó là cấp Giám đốc sở mất thăng bằng.
- Vậy, không đi Kinh Hoa, đi Thành phố khác của Giang Nam thì sao?
Vân Vũ Thường cũng nhíu mày, hơi khó xử nói.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cười, nói:
- Chủ tịch Thành phố Lục đặc biệt đến đây, chính là muốn cạy góc tường. Anh đi thành phố khác, ông ta không phải quá thất vọng rồi sao? Bác cả phỏng chừng cũng sẽ không an bài như vậy. Thép tốt dùng làm lưỡi dao mà.
Vân Vũ Thường vừa tức giận vừa buồn cười.
Người này, cho dù là lúc nào, ở đâu, đều không quên thổi phồng mình vài câu.
Kỳ thật đây cũng là Lưu Vĩ Hồng đang chiếu cố tâm tình của cô, không muốn không khí trước mắt quá mức khẩn trương áp lực. Áp lực lớn hơn nữa, cũng là Lưu Vĩ Hồng tự mình gánh vác, tuyệt đối không đổ lên người vợ.
Lưu Vĩ Hồng trước mắt, không còn là thằng ranh đi sau Vân tỷ tỷ đòi kẹo ăn năm đó nữa, đã dần trở thành một cây đại thụ che cả bầu trời.
- Hay là gọi điện thoại cho bố đi, hỏi ý kiến của ông.
Vân Vũ Thường nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một câu.
Bây giờ có bố vợ là Bí thư Tỉnh ủy, không tranh thủ lợi dụng, chẳng phải là vô cùng lãng phí sao? Biểu hiện hai năm nay của Vân Hán Dân ở Quỳnh Hải làm cho các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Trung ương đều rất coi trọng. Lần này tham gia đánh cờ lớn, sự thực đã chứng minh là lựa chọn chính xác, mắc dù trong thời gian ngắn không thể đại động, nhưng phân lượng trong mắt các lão đại tầng cao nhất lại càng ngày càng nặng. Quỳnh Hải và Giang Nam mặc dù cách xa, Lưu Vĩ Hồng nếu đi Giang Nam, mặt mũi của Vân Hán Dân cũng có thể tạo được tác dụng.
Lại nói, Bố của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Gia, chẳng phải là đang ở Thành phố Kinh Hoa sao?
Lực ảnh hưởng của Tư lệnh viên ở quân khu Đông Nam thì không thể khinh thường.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tâm đầu ý hợp thông nhau, anh cũng đang có ý này.
Ai ngờ người tâm đầu ý hợp với Phó cục trưởng Lưu không chỉ có một mình Vân Vũ Thường, tay của Lưu Vĩ Hồng vừa mới vươn ra phía chiếc điện thoại trên bàn trà, điện thoại liền trước một bước vang lên.
Lưu Vĩ Hồng vội nắm lấy ống nghe.
- Vĩ Hồng, là bố!
Phía bên kia ống nghe là giọng uy nghiêm của Vân Hán Dân.
- Bố.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp.
- Cổ Ích Hoa đã bị bắt giam, con biết chưa?
Vân Hán Dân vừa gọi đến liền thông báo tin tức quan trọng này với Lưu Vĩ Hồng. Nếu chàng rể này là cán bộ bình thường, Vân Hán Dân cũng sẽ không trịnh trọng chuyện này như vậy. Mấu chốt là Lưu Vĩ Hồng không phải người bình thường, Cổ Ích Hoa rơi đài, thậm chí có thể nói, là phát súng đầu tiên Lưu Vĩ Hồng bắn ra. Bây giờ thắng thua rõ ràng, Vân Hán Dân tự nhiên phải tìm Lưu Vĩ Hồng đầu tiên.
- Đúng vậy, bố, con đã biết rồi, vừa nãy bác cả gọi điện đến.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng đáp.
Vân Hán Dân lập tức nói:
- Ồ, Bộ trưởng Thành Thắng đã thông báo cho con rồi, vậy thì tốt… Đồng chí Lục Đại Dũng cũng đến Thiên Nhai à?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi liếc mắt một cái với Vân Vũ Thưpừng, xem ra tâm tư của các nhân vật lớn, phần lớn là giống nhau, quan tâm cùng một phương hướng. Lục Đại Dũng lần này là thân phận cá nhân đến Thiên Nhai, và ở một ngày liền đi, không hề kinh động đến Vân Hán Dân và các đồng chí lãnh đạo khác của Uỷ ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy Quỳnh Hải, cũng không hề kinh động đến đồng chí lãnh đạo của Thành phố Thiên Nhai.
- Đúng vậy, bố.
Vân Hán Dân nói thẳng:
- Vĩ Hồng, đi Kinh Hoa là sắp xếp không tồi.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngạc nhiên.
Hắn còn chưa nói gì, Vân Hán Dân liền đi thẳng vào vấn đề rồi.
Giữa bố chồng và con rể, càng ngày càng ăn ý.
- Bố…
- Sắp xếp cụ thể như thế nào, con hãy thương lượng một chút với đồng chí Lục Đại Dũng. Bố thấy, vẫn phải làm chút việc thật tế. Tuổi tác của con làm một vài công việc thật tế là tốt nhất.