Trước giao thừa hai ngày, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc xe Jeep của Quân khu thủ đô, tiến vào Khu nhà cán bộ Ban Tổ chức Trung ương. Vợ chồng cô út Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình đang ở đây, Lưu Vĩ Hồng là đến biếu quà tết.
Chiếc xe dừng ở trong sân, Bí thư Lưu thân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, áo khoác nỉ dày bước xuống xe. Bộ quần áo này là Vũ Thường đặt ở Giang Khẩu cho hắn, cực kỳ vừa người. Vân Vũ Thường nói, cha cô thích một người thanh niên điềm đạm, chín chắn, kêu Vĩ Hồng để ý một chút, đừng ăn mặc quá nổi bật. Kỳ thực đây cũng chỉ là một cái cớ của Vân Vũ Thường. Trên thực tế, ở các nhà quyền quý tại Bắc Kinh, các lão gia và bậc bề trên đại đa số tư tưởng còn khá chính thông, kể cả Lưu lão gia, cũng chỉ ưa một người thanh niên, điềm đạm, chín chắn một chút.
Lưu Vĩ Hồng nếu không tiến vào con đường làm quan, cứ an tâm đứng ở hệ thống giáo dục hoặc là an tâm nghiên cứu khoa học thì cái đó không quá quan trọng. Nếu là làm kinh doanh thì càng không cần phải ra vẻ đứng đắn, tuổi trẻ một chút, tinh thần phấn chấn bồng bột, có vẻ càng có sức sống. Nhưng đi vào quan trường, phải có bộ dáng điềm đạm, chắc chắn.
Lưu Vĩ Hồng cho dù không cảm thấy bề ngoài là quá quan trọng, nhưng vì ý muốn của Vũ Thường nên không muốn làm trái. Hơn nữa, kiểu áo Tôn Trung Sơn này khoác trên người quả thật rất phong độ. Nếu là ở đời sau,Lưu Nhị Ca ăn mặc như vậy thì trên đường tuyệt đối hấp dẫn không ít ánh mắt phụ nữ. Tuy nhiên ở thời đại này thì không đến mức thế.
Hiện nay trên đường phố của Bắc Kinh, kiểu áo Tôn Trung Sơn này là một trào lưu, nên cũng thấy bình thường
Ngay sau đó, Bí thư Lưu “thành thục, điềm đạm” mở cửa xe, cầm hai chiếc giỏ trúc bước xuống. Đây là loại giỏ trúc vô cùng bình thường ở nông thôn. Bí thư Lưu anh tuấn, tự nhiên, phóng khoáng, mỗi tay một xách cứ như vậy lảo đảo tiến về phía khu nhà. Hình ảnh đó bất kỳ ai trông thấy cũng phải buồn cười. Giống như một gốc cây “Lăng phong ngọc thụ” vững chãi treo hai cái bao tải vậy, thật sự rất không hòa hợp.
Lưu Vĩ Hồng thực ra không thèm để ý, cứ thế hai tay cầm giỏ trúc, hai chân nhanh thoăn thoắt bước đi.
Những giỏ trúc giống vậy, trong xe hắn còn có vài cái, đều là đặc sản Lâm Khánh. Trong đó có thịt gà hong gió, thịt khô, còn có một số món ăn thôn quê. Bí thư Lưu ở nông thôn, cũng chỉ có thể mang tặng một ít đặc sản địa phương. Mặc dù Bí thư Lưu hiện tại đã giàu có hơn ngàn vạn lần, quà tặng quý không thiếu nhưng không thể tùy ý mang đến Thanh Tùng Viên. Tuy nhiên trong túi của Lưu Vĩ Hồng còn có hai hộp trang sức, bên trong là một vòng cổ kim cương nhỏ xinh và một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, đây mới chính là lễ vật tặng cho Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái.
Mã Quốc Bình trầm ổn, thân là địa vị cấp Thứ trưởng, ham thích con đường làm quan, có lẽ không quá để ý đến lễ vật này nọ, nhưng chiếc vòng kim cương này khẳng định Lưu Thành Ái sẽ rất thích. Trong ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng, cô út là người rất thích chưng diện. Ở đời trước, khi Lưu gia thất thế, Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái cũng ngã theo. Lưu Thành Ái già đi rất nhanh, nhưng mặc kệ là đi ra ngoài hay ở nhà, đều luôn luôn chải chuốt sạch sẽ, trên quần áo không dính một hạt bụi.
Trên thế giới này có mấy người phụ nữ không để ý đến hình tượng của chính mình?
Năm trước, Vân Vũ Thường đã thu được món lợi khổng lồ trên thị trường dầu thô giao kỳ hạn quốc tế, tất cả đã xuất kho xong. Tính ra tổng cộng thu lợi hơn mười hai triệu Đô la Mỹ, đưa cho Lý Hâm hai triệu, cho một ít vào quỹ tài chính, còn lại Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng kiếm được ước chừng hơn mười triệu Đô la Mỹ. Nếu dựa theo thời giá bây giờ, tương đương với hơn năm mươi triệu, gần sáu mươi triệu tệ.
Ở thời kỳ những năm 90, đây tuyệt đối là một khoản tiền rất lớn, gần như con số trên trời. Vân Vũ Thường có một khoảng thời gian đắm chìm trong sung sướng, cũng không quan tâm đến sự phản đối của Lưu Vĩ Hồng, kiên quyết gửi một khoản tiền lớn vào tài khoản của hắn, nói là để hắn có tiền tiêu vặt. Số còn lại, trước thay hắn tạm thời bảo quản, về sau buôn bán có lời thì sẽ mua cho hắn một chiếc xe. Lưu Vĩ Hồng nghĩ, sau này Vân Vũ Thường cũng là người của hắn, là người của Lưu gia, phân rõ ràng như vậy để làm gì? Tiền của hắn không phải là tiền của Vũ Thường sao? Hơn nữa hắn quả thực cũng không nghĩ đến phải tiêu vặt đến từng đó tiền. Tuy nhiên Vân Vũ Thường kiên trì đến cùng, Lưu Vĩ Hồng đành chiều theo ý cô, chỉ cần Vũ Thường vui vẻ là được rồi.
Làm cho người con gái của mình vui vẻ không phải là mục đích của Lưu Vĩ Hồng sao?
Hiện nay Bí thư Lưu là một người giàu có, tiền nhiều thực không có chỗ tiêu, chỉ có thể mua chút quà cho mọi người trong nhà. Tuy nhiên những món quà này là Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu chuẩn bị cho hắn, tiêu tốn không ít tiền. Khoản tiền “tiêu vặt” kia của Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa từng đụng đến. Có tiền mà không phải tiêu, Lưu Vĩ Hồng càng nghĩ càng thấy mình giống như thần giữ của.
Cầm hai chiếc giỏ trúc, Lưu Vĩ Hồng lập tức đi vào Khu nhà cán bộ Ban tổ chức nơi Mã Quốc Bình ở.
Trước khi đến thăm gia đình cô út, Lưu Vĩ Hồng đã có hẹn trước. Nếu như Lưu Thành Thắng còn ở Ban Tổ chức Trung ương, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên phải đi thăm hỏi bác cả trước. Nhưng hiện tại bác cả và chồng cô hai đều đã đến Giang Nam, vậy trước tiên cứ đến thăm cô út đã. Về phần cha mẹ hắn là Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, ngày kia mới có thể về Bắc Kinh, việc trong Quân đoàn vẫn còn rất bề bộn.
Hiện tại còn không biết bác cả thì bao giờ về, có lẽ phải qua tết âm lịch mới về được. Bí thư Tỉnh ủy Tết âm lịch thường phải xuống cơ sở thăm hỏi cán bộ công nhân viên chứ, đây là điều tất yếu. Tới các cấp bậc như vậy thì có vài thứ nhất định phải tuyên truyền.
-A, Vĩ Hồng đến à? Mau vào đây.
Người mở cửa chính là Lưu Thành Ái, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng liền lập tức cười vui vẻ nói. Hiện nay Lưu Thành Ái đối với đứa cháu này ấn tượng đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí có phần thiện cảm hơn cả Lưu Vĩ Đông.
- Cháu chào cô!
Lưu Vĩ Hồng cũng cười tươi chào cô. Cho dù đang ở nhà, Lưu Thành Ái cũng mặc một bộ đồ tây may rất khéo, khoác áo cổ lông. Đừng nói là ở nhà, nói không chừng có khách đến chơi, Lưu Thành Ái cũng không muốn ăn mặc tuềnh toàng tiếp khách.
- Ôi, Vĩ Hồng, sao còn mang theo gì đấy?
Thấy trong tay Lưu Vĩ Hồng xách trong tay hai chiếc giỏ trúc, Lưu Thành Ái liền có vài phần tò mò hỏi.
- Vâng, cô út. Ở nông thôn chẳng có gì cả, chỉ có chút thịt gà hong gió với vài món ăn thôn quê. Biết cô út chẳng thiếu cái gì nên cháu chỉ mang đến chút đặc sản, tỏ lòng thành ý.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Thằng bé này, đến nhà cô út còn mang theo cái gì? Mang về từ Sở Nam xa xôi, thật sự là có lòng. Mau để xuống, ngồi đi, ngồi đi.
Lưu Thành Ái miệng trách cứ nhưng trong lòng thực sự cao hứng. Cũng không phải là để ý đến cái đặc sản địa phương gì đó, mấu chốt chính là như bà ta nói, thể hiện tấm lòng của Vĩ Hồng. Người trẻ tuổi như vậy mà hiểu lễ nghĩa, thật sự hiếm có.
Đã điện thoại hẹn trước nên Mã Quốc Bình liền ở nhà ngồi chờ, lúc này cũng đứng dậy, mỉm cười chào Lưu Vĩ Hồng. Mã Quốc Bình và Lưu Thành Thắng cùng công tác ở Ban Tổ chức Trung ương một thời gian rất lâu, thân là lãnh đạo cấp Thứ trưởng, ngày thường có rất nhiều phái đoàn đến thăm hỏi. Tuy nhiên Mã Quốc Bình và Lưu Thành Thắng không giống nhau, Mã Quốc Bình đối với cấp dưới khá hòa đồng, thân ái, không nghiêm túc như Lưu Thành Thắng. Nói cách khác, Mã Quốc Bình dễ được lòng người hơn. Cái này cũng có liên quan rất lớn đến xuất thân của hai người. Tuy rằng Mã Quốc Bình cũng là con nhà quyền quý, nhưng Mã gia không thể so với Lưu gia được. Cho nên họ càng phải khôn khéo hơn, vì những thế lực họ phải e dè rất nhiều.
Thân là con rể của Lưu lão gia, Mã Quốc Bình bốn mươi tuổi ngẩng đầu có thể xem như kẻ có quyền thế, cũng là nhân vật nổi tiếng trong hàng ngũ các nhà quyền quý bậc trung. Lưu Vĩ Hồng đối với người chú này có ấn tượng rất tốt. Đặc biệt trong đời hắn, Mã Quốc Bình có thể nói là người đầu tiên ở Lưu gia coi trọng hắn, giúp đỡ hắn không ít. Mã Quốc Bình chính là rất tự giác hòa nhập vào đại gia tộc Lưu gia.
- Cháu chào chú!
Lưu Vĩ Hồng tiến đến trước sofa, cúi đầu chào Mã Quốc Bình.
- Ừ, được, được.
Mã Quốc Bình bắt tay Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, liên tiếp gật đầu, khẽ cười nói:
- Vĩ Hồng à, bộ trang phục không tồi, rất điềm đạm, chín chắn, có khí chất của Bí thư Khu ủy, tốt lắm!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ha ha, đây là do Vũ Thường mua từ Giang Khẩu về cho cháu, nói là phải mặc cho ra dáng cán bộ lãnh đạo.
Mã Quốc Bình cười ha hả, nói:
- Thế là đúng rồi, con gái nhà Vân gia thật là tinh ý.
- Vĩ Hồng, nói như vậy là cháu và con gái Vân gia đã quyết định rồi?
Lưu Thành Ái liền ở một bên hỏi, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Vân Vũ Thường chính thức "Đoạn tuyệt quan hệ" với Hạ Cạnh Cường, tạm thời chỉ có Vân Hán Dân là biết được, còn các bề trên hai nhà Vân, Hạ cũng chưa rõ ràng, đương nhiên Lưu Thành Ái càng không rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đúng vậy, cô út. Vũ Thường đã nói rõ với Hạ Cạnh Cường, hôn ước trước kia là do ý cha mẹ, không phải là ý muốn của bản thân cô ấy. Việc chung thân đại sự không thể qua loa được, “Dưa hái xanh không ngọt”.
Nếu là trước kia, Lưu Thành Ái nhất định rất ngạc nhiên, cảm thấy đứa cháu này rất càn quấy, lá gan cũng rất lớn, dám tranh đoạt bạn gái của Hạ Cạnh Cường. Nhưng hiện tại, nghe xong chỉ hơi ngẩn ra rồi nói:
- Vậy cũng tốt, con gái Vân gia không vui vẻ thì cũng không thể miễn cưỡng được. Cháu và nó là thanh mai trúc mã, cô xem nó cũng thuận mắt. Vĩ Hồng, cô út ủng hộ cháu.
Bởi vì Lưu Thành Thắng và Hạ Thái Bình đối lập nhau về đường lối, Lưu Thành Ái cũng không có cảm tình với Hạ gia. Hiện giờ cháu mình giáng cho Hạ Cạnh Cường một cái tát, Lưu Thành Ái trong lòng cũng có cảm giác hả hê.
- Cảm ơn cô út!
Lưu Thành Ái xoa xoa đầu Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Thằng bé này, cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả. Vĩ Hồng của chúng ta trưởng thành rồi, cô út thấy rất vui.