- Không dám. Tôi vừa mới đến, mời Chủ tịch khu Hùng làm người dẫn đường, đến các nơi để tìm hiểu tình huống một chút.
- Bí thư Lưu xâm nhập cơ sở, quả nhiên là một lãnh đạo tốt.
Mông Khả mỉm cười đáp, lập tức nói với Tô Mộc:
- Tô Mộc, mau rót nước mời Bí thư Lưu và Chủ tịch Hùng, mẹ đi lấy ít hạt dưa.
- Dạ!
Tô Mộc liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Cô Mông, đừng khách sáo quá!
Mông Khả khẽ mỉm cười rồi xoay người đi vào trong buồng.
Tô Mộc cũng cảm thấy ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi một câu:
- Thầy Lưu, sao thầy lại được điều đến khu chúng em vậy?
- Haha, Tô Mộc, cán bộ điều động là chuyện rất bình thường. Ồ, mà bây giờ không phải là thời gian nghỉ, sao lại về nhà thế? Tốt nghiệp rồi à?
Tô Mộc hạ giọng nói:
- Hôm trước sinh nhật mẹ em nên em xin phép về.
Lưu Vĩ Hồng giật mình:
- Vậy à? Em thật có hiếu đấy.
Tô Mộc cười nói:
- Đúng vậy, mỗi người cũng chỉ có một người mẹ thôi mà.
Tô Mộc bộ dạng nhã nhặn, thanh tú. Nhìn mặt cậu ta và mẹ rất giống nhau. Khi còn ở trường Nông nghiệp, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với cậu ta cũng không tồi.
- Tô Mộc, năm nay em tốt nghiệp phải không? Có tính toán gì chưa?
- Chuyện này em cũng chưa nghĩ đến, chỉ phục tùng theo sự bố trí của tổ chức mà thôi.
Tô Mộc đáp. Tuổi của cậu ta cũng không nhỏ hơn Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu, khoảng một, hai tuổi là cùng. Tuy nhiên, nhìn so với Lưu Vĩ Hồng thì vẫn còn non nớt lắm. Khi đó, sau khi tốt nghiệp, quốc gia phụ trách sắp xếp công việc. Sau khi Tô Mộc tốt nghiệp thì cũng coi như đã có công ăn việc làm ổn định.
Lưu Vĩ Hồng trong đầu lướt qua một suy nghĩ:
- Vậy thì em có thể đến khu Giáp Sơn của chúng tôi để làm việc không? Trạm kỹ thuật nông nghiệp bên đó cũng cần những nhân viên có kỹ thuật chuyên nghiệp. Khi em còn học ở trường cũng giỏi về nhiều mặt. Tôi nghĩ em có đủ tư cách. Hơn nữa, nơi đó cũng gần nhà em. Em thấy thế nào?
Hùng Quang Vinh cảm thấy có chút hơi buồn cười. Vị tiểu Bí thư này, thật là không bao giờ quên chức trách công việc của mình.
Tô Mộc hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu nói:
- Tốt quá, em không có ý kiến gì. Tuy nhiên, em phải hỏi ý kiến mẹ một chút.
Vừa lúc, Mông Khả bưng một cái đĩa từ trong buồng đi ra, mỉm cười hỏi:
- Bí thư Lưu, cậu muốn Tô Mộc đến trạm kỹ thuật nông nghiệp để làm việc à?
- Đúng vậy, cô Mông cảm thấy thế nào?
Mông Khả nhìn Tô Mộc rồi nói:
- Chỉ cần Tô Mộc đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu. Tôi hy vọng Tô Mộc vẫn làm công việc về kỹ thuật chứ không làm công việc hành chính.
Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh liếc mắt nhìn nhau, có điểm kinh ngạc. Mông Khả không phải là một phụ nữ nông thôn bình thường. Điểm này có thể khẳng định. Vì sao bà ấy lại cam tâm ở thôn Tô Gia này thì tạm thời không nên tìm hiểu. Nhưng yêu cầu này của bà thì quả thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Mông Khả hiểu được tâm trạng của hai người, thản nhiên cười nói:
- Tô Mộc tính tình yếu đuối, lại không thích tranh giành háo thắng, không có khiếu để làm cán bộ. Tôi chỉ hy vọng em nó cả đời làm công tác kỹ thuật mà thôi.
Sinh viên trường trung cấp sau khi tốt nghiệp, vốn là dựa vào sự sắp xếp theo công nhân viên chức chứ không phải là cán bộ biên chế. Tuy nhiên, hiện nay trung ương đã đẩy mạnh tuổi trẻ hóa cán bộ, kiến thiết tri thức hóa, những sinh viên tốt nghiệp trung cấp cũng có cơ hội vào biên chế.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Tô Mộc cười nói:
- Tô Mộc, vậy ý kiến của em thì sao?
Tô Mộc mặt hơi đỏ lên:
- Em vốn là học về nông nghiệp mà, đương nhiên là phải làm kỹ thuật rồi. Chỉ cần gần nhà, có thể thường xuyên về thăm mẹ thì còn gì tốt bằng.
Hùng Quang Vinh liền giơ ngón tay cái lên:
- Không tồi nha. Hiện tại thanh niên có hiếu với cha mẹ còn ít lắm.
Tô Mộc mặt càng đỏ hơn, trong mắt lóe lên sự kiêu ngạo.
Trăm thiện thì hiếu đứng đầu!
Cậu ta quả thật cũng đáng để kiêu ngạo!
- Được, cứ như vậy đi! Chờ em tốt nghiệp rồi, tôi sẽ đến trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong để yêu cầu nhân lực. Dù sao tôi cũng công tác ở đó một năm. Bọn họ cũng phải nể tôi một chút chứ.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói.
Khu Giáp Sơn 90% dân số đều làm nông. Nếu muốn thoát khỏi nghèo khó và làm giàu thì phải ứng dụng mạnh mẽ và mở rộng khoa học kỹ thuật nông nghiệp ắt là không thể thiếu. Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng có thể thông qua quy cách, hướng về cấp trên yêu cầu phân phối một số kỹ thuật viên đã vượt qua thử thách đến khu Giáp Sơn công tác. Nhưng nói thì nói như vậy, nhưng khó khăn cũng rất lớn. Khu Giáp Sơn là một địa phương xa xôi, là nông thôn điển hình, kỹ thuật viên nông nghiệp có mấy ai chịu đến đây. Cho dù có lấy thủ đoạn mệnh lệnh hành chính để cưỡng ép thì tâm người ta không có ở đây, có bản lĩnh thì cũng không phát huy được.
Tô Mộc nếu là người ở khu Giáp Sơn mà lại có hiếu như vậy, cam tâm tình nguyện về quê hương công tác, đền đáp lại quê cha đất tổ cũng là điều tốt. Hơn nữa, cậu ta lại là học sinh của Lưu Vĩ Hồng. Đối với Lưu Vĩ Hồng cũng nhất quán kính trọng và tin phục. Có sử dụng đến thì cũng là thuận tay.
Mông Khả nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi nói:
- Bí thư Lưu tuổi cũng còn trẻ nhỉ. So với Tô Mộc thì lớn hơn mấy tuổi?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười hỏi:
- Tô Mộc, em sinh năm mấy?
- Em sinh năm 1970!
- Vậy thì tôi lớn hơn em ba tuổi!
Tô Mộc tự đáy lòng nói:
- Thầy Lưu, ồ không, Bí thư Lưu, thầy thật là rất giỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tô Mộc à, em cứ gọi tôi là thầy Lưu đi. Bí thư chỉ là đại biểu cho một chức vụ nhất thời. Còn mối quan hệ thầy trò là vĩnh viễn. Gọi thầy Lưu, tôi nghe thân thiết hơn.
- Dạ, thầy Lưu!
Tô Mộc cao hứng gật đầu. Mông Khả nói:
- Bí thư Lưu nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy, vậy thì cậu tốt nghiệp trường đại học nào?
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Tôi tốt nghiệp trường đại học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam. Nhưng gia đình tôi thì ở Bắc Kinh.
- Khó trách tiếng phổ thông của cậu lại chuẩn như vậy. Bí thư Lưu mới hai mươi ba tuổi mà đã trở thành Bí thư Khu Ủy, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Mông Khả miệng nói “rất giỏi” nhưng vẻ mặt thì lại rất thản nhiên, dường như cảm thấy Bí thư khu ủy hai mươi ba tuổi thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Nói như vậy thì tỏ vẻ khách khí mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng thì không có cảm giác gì nhưng Hùng Quang Vinh thì lại không phục. Lưu Vĩ Hồng mới hai mươi ba tuổi nhưng đã làm đến Bí thư khu ủy. Mông Khả lại tỏ vẻ đó là điều bình thường. Y ba mươi sáu tuổi mới làm Chủ tịch khu ủy, chẳng phải là thấp kém hơn sao? Có lẽ người phụ nữ này cũng xuất thân từ thành phố lớn, từng có một thời gian trải qua sự huy hoàng nên lúc này cũng chỉ xem Hùng Quang Vinh y là một người dân bình thường, như vậy không quá kiêu ngạo sao?
Đương nhiên, đang ở trong nhà người ta, Chủ tịch địa khu cũng không thể phẫn nộ, cười hỏi:
- Chị Tô à, nghe khẩu âm của chị thì không phải là người khu Giáp Sơn. Xin hỏi trước kia chị công tác ở đâu vậy?
Mông Khả sắc mặt hơi đổi nói:
- Trước kia tôi công tác ở Mông Thành.
Tô Mộc nói tiếp:
- Mẹ của tôi trước kia là diễn viên đoàn văn công Mông Thành. Về sau, vì sức khỏe ba của tôi không được tốt nên về hưu sớm rồi trở về quê. Chúng tôi liền đi theo về đây.
Thì ra là thế, khó trách Mông Khả hoàn toàn không giống phụ nữ nông thôn chút nào.
Hùng Quang Vinh đến đây hứng thú hỏi:
- Ồ, nói như vậy thì trước đây ba của cậu chẳng lẽ cũng làm việc tại Mông Thành? Là Tô Đại Khánh?
Tô Mộc bất ngờ hỏi lại:
- Chủ tịch khu Hùng, ngài biết ba cháu à?
Hùng Quang Vinh lắc đầu nói:
- Chỉ nghe nói qua chứ chưa gặp mặt.
- Ồ...!
- Vậy bây giờ ba cậu đâu?
Tô Mộc khổ sở nói:
- Ba của cháu đã qua đời cách đây hai năm.
Hùng Quang Vinh liền gật đầu, không hỏi nữa.
Trong lúc hai người kia đang đối đáp, Lưu Vĩ Hồng chú ý đến sắc mặt của Mông Khả không được tốt. Đôi môi mím chặt, trong ánh mắt dường như có nước mắt, hình như là đang gợi lại chuyện thương tâm. Xem ra thì tình cảm vợ chồng họ rất là thắm thiết.
Không cẩn thận gợi lên nỗi đau của Mông Khả nên Hùng Quang Vinh có chút áy náy. Lưu Vĩ Hồng liền cười, đem đề tài chuyển sang chuyện khác. Hắn hỏi thăm tình hình của trường Trung cấp Nông nghiệp trong thời gian gần đây. Hắn rời khỏi trường cũng đã bảy tám tháng rồi, đối với một số đồng nghiệp của trường thì vẫn còn nhớ rõ. Kiếp trước, thời gian ở trường rất ngắn nhưng thực đáng để hoài niệm. Trong giai đoạn nhân sinh u ám, những người đồng nghiệp này vẫn luôn ở cạnh hắn.
Nói đến tình hình của trường Trung cấp Nông nghiệp, Tô Mộc liền hưng phấn hẳn lên, nói cũng nhiều, vừa nói vừa cười.
- Cũng có một chút không tốt. Thầy Lưu, sau khi thầy đi khỏi, đội bóng rổ của trường hoàn toàn không phải là đối thủ của trường Trung cấp Công thương. Đánh một trận thua một trận. Hiện tại, trường Trung cấp Công thương là đội không có đối thủ ở Thanh Phong.
Tô Mộc lắc đầu nói, dường như đang hoài niệm lại Lưu Vĩ Hồng là người đầu tiên ký tên trong văn kiện của đội bóng rổ trường Trung cấp Nông nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng cười an ủi:
- Không sai, bóng rổ là sở thích, thắng thua không quan trọng. Tinh thần thể thao mới là chủ yếu. Quá mức coi trọng thành tích thì kết quả sẽ ngược lại.
- Dạ, thầy Lưu. Lời nói của thầy quả thật rất có đạo lý.
Tô Mộc khâm phục nói.
Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh ở trong nhà Tô Mộc nói chuyện gần một giờ, sau đó đứng dậy xin phép ra về. Mông Khả lưu bọn họ lại ăn cơm nhưng Hùng Quang Vinh đã khéo léo từ chối. Bọn họ dù sao cũng là cán bộ, đến nhà Bí thư chi bộ dùng cơm thì hợp quy củ hơn.
Trên đường đi, Hùng Quang Vinh bỗng nhiên nói:
- Bí thư, ba của Tô Mộc, Tô Đại Khánh là một người tạo phản.
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi:
- Tạo phản?
- Đúng vậy. Ông ta là tư lệnh của binh đoàn chiến đấu “Đông Phương Hồng” ở Mông Thành, một tổ chức tạo phản rất có tiếng. Nghe nói, Tô Đại Khánh còn làm đến chức Phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng Mông Thành. Sau khi đại cách mạng chấm dứt thì mới từ chức. Nghe nói là còn ở tù ba năm.
Hùng Quang Vinh nói.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Hóa ra là như vậy!
Nói cách khách, Mông Khả nếu là diễn viên của đoàn văn công Mông Thành thì phải là viên chức chính thức của quốc gia. Tuy nhiên, hơn bốn mươi tuổi lại về hưu rồi quay về cái nơi xa xôi hẻo lánh này? Hóa ra là bị chồng liên lụy.
Tô Đại Khánh nổi danh như thế, lấy danh nghĩa tạo phản ngồi ở vị trí Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng địa khu, nhất định cũng đã lật đổ rất nhiều cán bộ lão thành. Chỉ bị phán có ba năm tù có thể xem là khoan dung rồi.
- Cũng chính vì chính sách hiện nay thay đổi. Nếu không thì con của ông ta làm sao mà đến trường Trung cấp Nông nghiệp học chứ.
- Đúng vậy, quốc gia của chúng ta thật sự không muốn gây sức ép. Chúng ta phải cố gắng đuổi theo mới được.
Lưu Vĩ Hồng rất khẳng khái nói.
Hùng Quang Vinh gật đầu. Trong lúc Lưu Vĩ Hồng vô ý nói ra những lời cảm thán, Hùng Quang Vinh cảm thấy vị tiểu Bí thư này trí tuệ không đơn giản, luôn đứng ở góc độ rất cao để nhìn nhận vấn đề.