Cuối tháng bảy năm 95, mặt trời vẫn nắng gay gắt, một chiếc xe khách Iveco, dừng lại dưới bóng cây lớn bên cạnh hồ chứa nước Vân Sơn nằm trong khu du lịch Vân Sơn của khu Ninh Dương. Cửa xe mở ra, rất nhiều người gồm cả đàn ông đàn bà áo mũ chỉnh tề đi xuống.
Trong đó có một người khiến người khác phải chú ý.
Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trái lại bộ dạng trắng trẻo, dáng người vô cùng "Khôi ngô". Vóc dáng cũng không phải quá cao, nhưng nhìn thân thể lại cực kỳ to lớn. Dưới bộ ngực rộng dần dần hình thành "Đường cong" rất chói mắt. Sợ là một vài người phụ nữ mang thai mười tháng, cũng không chắc có thể có cái bụng đồ sộ như của ông ta được.
Đúng như vậy, người này cũng ăn mặc rất chỉnh tề, áo kẻ xanh cắm thùng, mang theo thắt lưng, quần tây phẳng phiu, giày da sáng bóng, ưỡn ngực thóp bụng, giống một nhân vật lớn.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, da trắng mịn, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đi theo bên cạnh ông ta, không ngừng lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông ta.
Tuy nhiên người dẫn đầu rõ ràng không phải là người trung niên cực kỳ khôi ngô này, mà là một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên cạnh ông ta. Người này có thân hình cao lớn, trẻ tuổi đẹp trai, cao hơn với người trung niên kia nửa cái đầu. Người trung niên kia không ngừng ngẩng đầu nhìn lên, nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi.
Tất nhiên, người đàn ông trẻ tuổi này chính là Bí thư khu ủy khu Ninh Dương -đồng chí Lưu Vĩ Hồng.
- Tổng giám đốc Cảnh, nơi này chính là hồ nước Vân Sơn. Đây là một trong những nguồn nước mà khu Ninh Dương chúng tôi dùng để uống. Thế nào, phong cảnh rất thanh tú xinh đẹp phải không?
Lưu Vĩ Hồng trịnh trọng chỉ ngón tay về phía hồ nước Vân Sơn mênh mông đang gợn sóng, nhìn người đàn ông cường tráng nói.
- Rất đẹp, rất đẹp...
Tổng giám đốc Cảnh liên tục gật đầu, một câu tiếp một câu phụ họa lời Lưu Vĩ Hồng.
Vị Tổng giám đốc Cảnh này, chính là Cảnh Lân một thương nhân người Hồng Kông đã từng đầu tư xây dựng nhà máy sữa bột ở khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam, có ngoại hiệu là "Lân mập". Sau vài năm trôi qua, Cảnh Lân không thấy gầy đi, ngược lại dáng người càng thêm to lớn, bụng phình to, gần như đã gây trở ngại cho việc đi lại của ông ta.
Cảnh Lân đến khu Ninh Dương để đầu tư xây dựng nhà máy.
Giữa tháng này, Lưu Vĩ Hồng đi Giang Khẩu, gặp Giản Chí Hoa, Từ Viễn Công cùng với vài người khác đến từ Hương Cảng, địa khu Bảo Đảo và các Phú thương người Hoa ở Nam Dương để đàm phán. Họ đều là những nhân vật có tài phú lớn siêu cấp trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Nội dung cuộc đàm phán lần này được giữ bí mật. Nhìn qua, chỉ giống một chuyến đi nghỉ bình thường. Nhưng tất cả những đại phú hào này đều hội viên của câu lạc bộ Kim Bằng, là khách du lịch thường xuyên của câu lạc bộ, cho nên cũng không có người nào đặc biệt chú ý tới chuyến đi tới Giang Khẩu lần này của bọn họ. Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cũng không hề triệu tập đại phú hào đến thảo luận, mà tự mình tiến hành đàm phán với bọn họ.
Một khi quyết định "Khai chiến" với Trì Điền Nhị Nam, Lưu Vĩ Hồng liền đặc biệt cẩn thận để ý.
Trên chiến lược là phải coi rẻ đối thủ, nhưng trên chiến thuật tuyệt đối phải coi trọng đối thủ.
Mặc kệ đối thủ là ai, chỉ cần "Khai chiến", sẽ giống như sư tử vồ thỏ, nhất định phải tập trung toàn lực. Bất kể là hành vi kiêu ngạo tự mãn, cuồng ngạo tự đại nào, cũng đều có thể làm cho toàn bộ "Chiến dịch" bị thất bại.
Huống gì Trì Điền Nhị Nam đang ở Nhật Bản xa xôi, bản thân ông ta là Chủ tịch thành phố, có địa vị cao, cũng không phải là đối thủ nhỏ yếu, lại càng không thể khinh thường.
Lưu Vĩ Hồng không tập trung các đại phú hào ở cùng một chỗ để cùng gặp nhau bàn bạc, tất nhiên là để giữ bí mật, tránh náo loạn, gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho giới ngoại giao chú ý. Đồng thời, cũng là tỏ ý tôn trọng với các đại phú hào này. Người giống Từ Viễn Công, Giản Chí Hoa vậy, đều là phú hào siêu cấp có thói quen ra lệnh, để bọn họ giống học sinh tiểu học sinh, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng nghe Lưu Vĩ Hồng bàn luận viển vông, không khỏi quá mức thất lễ, cũng không hợp với đạo tiếp khách.
Chờ đến khi gặp Giản Chí Hoa, Đường Tân Vũ, Lưu Vĩ Hồng mới nói ra toàn bộ kế hoạch, không giấu diếm cái gì. Hắn làm vậy bởi vì Giản Chí Hoa, Đường Tân Vũ đã hoàn toàn được cho là "người một nhà". Chẳng những Tập đoàn Viễn Tín và Tập đoàn quốc tế Hoành Du có quan hệ chặt chẽ với nhau, còn có chung rất nhiều nghiệp vụ. Quan trọng hơn là, nói về bản chất, bọn họ đều là một loại người, đều là xuất thân thế gia cách mạng, chỉ là lựa chọn con đường phát triển khác nhau mà thôi.
Sau khi trao đổi với nhóm phú hào, Lưu Vĩ Hồng liền bỏ bớt đi bước có liên quan đến "Khống chế hướng phát triển dư luận”, trực tiếp đi thẳng vào trừng phạt về mặt kinh tế. Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, các vị phú hào này có thể tiến đến Giang Khẩu, thứ nhất là vì nể mặt hai nhà họ Lưu và nhà họ Vân cùng Tập đoàn quốc tế Hoành Du, thứ hai cũng là muốn xem xem, có lợi ích thực tế nào hay không.
Thương nhân trục lợi, chính là bản tính trời ban, không có gì đáng trách.
Phó Chủ tịch cấp cao của Tập đoàn quốc tế Hoành Du - Ngô Giai cũng từ Nhật Bản trở về, tham dự vào cuộc đàm phán với các phú hào này. Theo lệnh của Lưu Vĩ Hồng, Ngô Giai mang về một vài tin tức khá quan trọng, liệt kê ra mấy xí nghiệp ở thành phố Đại Ốc có quan hệ khá chặt chẽ với Trì Điền Nhị Nam. Trong đó còn có Công ty ô tô Võ Điền là công ty chế tạo ô tô lớn nhất ở nước Nhật Bản.
Công ty Võ Điền cũng là một xí nghiệp ở thành phố Đại Ốc, tổng bộ được thiết lập tại thành phố Đại Ốc.
Nghe nói người đang quản lý Công ty cổ phần Võ Điền là Tổng biên tập Võ Điền Ngạn Hùng. Ông ta cũng có chút quan hệ lui với với Trì Điền Nhị Nam, từng nhiều lần cung cấp tài chính để Trì Điền Nhị Nam ra tranh cử. Là xí nghiệp địa phương ở thành phố Đại Ốc, công ty ô tô Võ Điền cung cấp tài chính cho Trì Điền Nhị Nam tranh cử cũng là chuyện đương nhiên, cũng không ngoài dự đoán của mọi người. Đây chính là một thái độ bình thường của tư bản chủ nghĩa ở quốc gia phương Tây.
Mấy công ty khác có quy mô không đồng nhất. Tất nhiên, có rất nhiều công ty nhỏ cũng không thể giống với công ty chế tạo ô tô Võ Điền. Trước khi Lưu Vĩ Hồng sống lại, ở thế giới song song kia, sản lượng của công ty ô tô Võ Điền đã được toàn cầu tiêu thụ và là công ty đứng ở vị trí thứ hai trên thế giới. Thực lực và kinh tế khiến người ta phải sợ.
Tuy rằng đám người Từ Viễn Công cũng là tài phú một phương, nhưng so với thế lực và kinh tế lớn mạnh của công ty ô tô Võ Điền thì còn kém hơn rất nhiều.
Mà Lưu Vĩ Hồng xác định mục tiêu đả kích chủ yếu, chính là công ty Võ Điền.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói xong, tất cả phú hào bao gồm cả Từ Viễn Công cũng không ngoại lệ, đều vô cùng kinh hãi.
Cũng giống như trong quan trường, cán bộ cấp dưới luôn một lòng kính sợ đối với lãnh đạo cấp trên, thì ở trên thương trường, nhóm thương nhân cũng có tâm lý kính sợ đối với phú hào có thế lực lớn hơn mình.
"Đánh bất ngờ" công ty Võ Điền, chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng làm cho người ta run sợ mà đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên, cuối cùng Lưu Vĩ Hồng cũng đã thuyết phục được bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng thuyết phục bọn họ với bốn lý do.
Lý do thứ nhất, "Lấy sự chuẩn bị trước tấn công kẻ không có phòng bị", đánh một trận đánh bất ngờ, thường giành được phần thắng lớn. Lý do thứ hai, có thể thấy được công ty Võ Điền có tài khí lớn.
To lớn, nhiều chi nhánh, nên những mắt xích yếu kém lại càng nhiều. Công ty Võ Điền chủ nghiệp là chế tạo ô tô. Từ nhiều năm nay, bọn họ chủ yếu chú ý tới vấn đề chế tạo ô tô. Thao tác trên thị trường tài chính không là điểm mạnh của bọn họ. Coi đây là điểm đột phá, công ty Võ Điền liền bị vây trong tình thế không thuận lợi. Hẳn là có thể có thu hoạch. Lý do thứ ba, bởi vì bị ảnh hưởng lớn của hoàn cảnh, trước mắt công ty ô tô Võ Điền đang đứng ở giai đoạn suy yếu nhất. Cho dù là có bên ngoài bệ vệ, hiện tại cũng là sắp chết đói!
Thừa dịp anh ta ốm yếu, phải lấy mạng anh ta.
Trước đó không lâu, nhóm người này cũng đều sử dụng sát chiêu này, mà giành được toàn thắng, kiếm được đầy chậu, đầy bát.
Mà mấu chốt nhất là, Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở mọi người, lần này không phải là xử lý triệt để công ty Võ Điền, mà chỉ thừa dịp công ty này chưa chuẩn bị, cắt một miếng thịt lớn trên người bọn họ xuống. Chỉ cần công ty Võ Điền không chống đỡ được, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống nghe điều kiện đàm phán.
Bình thường, một công ty nhỏ còn chưa đủ cho mấy đại phú hào này nhét kẽ răng.
Muốn làm, thì làm thật lớn, mới có lợi nhuận.
- Chúng ta xuống tay với công ty Võ Điền, chắn chắn nước Mĩ sẽ rất cao hứng. Đặc biệt là công ty Thông Dụng.
Đây là những điều mà Lưu Vĩ Hồng đã nói.
Công ty Thông Dụng và công ty Võ Điền từng có mối hận từ trước. Theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, công ty Thông Dụng đã từng đánh một trận rất thành công tập kích vào công ty Võ Điền, thiếu chút nữa khiến công ty Võ Điền không thể tồn tại.
Lưu Vĩ Hồng tin tưởng, chỉ cần bên này vừa ra tay, công ty Thông Dụng tuyệt đối sẽ không để vuột mất cơ hội.
Nhiều con kiến, cũng có thể cùng nhau gặm chết con voi.
Huống chi, mấy người như Từ Viễn Công, bất cứ ai cũng không phải là con kiến, mà đều là con voi.
Trong lúc bàn luận phương châm chính sách quan trọng nhằm "vây quét" Trì Điền Nhị Nam, Bí thư Lưu cũng nhân tiện có một vài thu hoạch khác. Khi Lưu Vĩ Hồng nói tới việc hiện tại xí nghiệp lớn nhất từ bên ngoài muốn đầu tư vào khu Ninh Dương, chính là công ty giấy công nghiệp Bạch Xuyên đang được xây dựng, mấy người đại phú hào Từ Viễn Công này liền tỏ ý không thích.
Bí thư Lưu ở nước Nhật Bản đã mạnh mẽ lên án Trì Điền Nhị Nam, kết quả là công ty đầu tư lớn nhất vào nơi hắn đang quản lý lại là một xí nghiệp Nhật Bản. Như vậy chẳng phải là đáng chê cười sao? Lúc này, đám người Từ Viễn Công tỏ thái độ, muốn sắp tới sẽ đầu tư vào Ninh Dương, giúp Lưu Vĩ Hồng thu hút đầu tư và mở ra cục diện để xây dựng kinh tế.
Tập đoàn quốc tế Hoành Du muốn tránh bị nghi ngờ, cũng không tiện ra mặt.
Vậy còn lại Lân mập sẽ là "quan Tiên phong".
Cảnh Lân ở khu Giáp Sơn xây dựng công ty công nghiệp sữa, kinh doanh vô cùng thành công. Chỉ trong vài năm ngắn ngủn đã trở thành xí nghiệp sữa bột nổi tiếng ở tỉnh Sở Nam. Sản lượng sữa bột "Giáp Sơn" cũng dễ dàng bán được trong cả nước, quy mô mỗi năm lại càng thêm mở rộng. Số lượng tiêu thụ không ngừng tăng lên. Lân mập gần như đã phát triển ra toàn nội địa.
Trên đường Lưu Vĩ Hồng đi thăm viếng Nhật Bản, đã từng nói với qua với Ngụy Phượng Hữu, muốn phát triển Khu Ninh Dương thì một trong số những sản phẩm nên chú ý, chính là đồ uống nước khoáng.
Chất lượng của hồ nước Vân Sơn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nước dùng để uống.
Vừa được Lưu Vĩ Hồng mời đến, Lân mập lập tức vội vội vàng vàng chạy tới.
Từ sâu trong lòng, Lân mập vẫn tỏ ra vô cùng kính nể Bí thư Lưu. Nếu không phải năm đó cùng hợp tác với Lưu Vĩ Hồng, xây dựng nhà máy ở khu Giáp Sơn, Cảnh Lân anh ta có thể có được như ngày hôm nay sao? Chỉ sợ anh ta vẫn còn đang ở Hongkong và Giang Khẩu mà kinh doanh cửa hàng nhỏ của anh ta!
- Tổng giám đốc Cảnh, nhà xưởng thì xây dựng ở đập chứa nước gần đó. Giai đoạn thứ nhất, chủ yếu là sản xuất đồ uống như sữa chua. Chờ đồ uống mở ra nguồn tiêu thụ, lập tức đầu tư vào hạng mục nước khoáng. Động tác càng nhanh càng tốt. Hiện tại nên bắt đầu xây dựng nhà máy, phối hợp với nghiên cứu chế tạo, thử điều chỉnh trang thiết bị vân vân. Trong vòng một năm thời gian, hẳn là không sai lệch cho lắm, vừa vặn tới mùa hạ sang năm có thể đưa sản phẩm ra thị trường tiêu thụ.
Lưu Vĩ Hồng đứng ở bên cạnh đập chứa nước, giơ tay chỉ, thuận miệng nói với Cảnh Lân, giọng điệu vô cùng chắc chắc, không thể nghi ngờ. Hắn nói giống như không phải đang thương lượng với Cảnh Lân, mà là đang truyền đạt mệnh lệnh.
Vẻ mặt những cán bộ khu Ninh Dương đi theo tới, liền có chút là lạ.
Đây là thu hút đầu tư sao?
Sao nghe thế nào cũng giống Bí thư Lưu trực tiếp xem Tổng giám đốc Cảnh trở thành cấp dưới vậy?
Cảnh Lân lại cảm thấy vô cùng đương nhiên, lập tức gật đầu nói:
- Được, cứ làm theo lời Bí thư Lưu chỉ bảo. Tôi sẽ lập tức cho tập hợp đội ngũ giám đốc dự án, tranh thủ để sớm ngày khởi công.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu.
- Khu sẽ tiến hành làm tốt các thủ tục có liên quan cho anh. Anh không cần bận tâm.