Nhìn bóng dáng kiêu căng của Bạch Xuyên và vòng eo mềm mại như cây dương liễu của cô gái xinh đẹp, Tiêu Du Tình bĩu môi, cười lạnh nói:
- Bọn Nhật! Còn ra vẻ mình là hoàng quân đấy!
Lời này lại làm đám người Đồ Thanh Vân nghẹn họng nhìn trân trối.
Nói thật, trước khi Bạch Xuyên Nhất Hùng và hai thương nhân Nhật Bản khác chưa từng đến Ninh Dương đầu tư, bọn họ cũng thường xuyên dùng “Tam Tự kinh” xưng hô với người Nhật Bản như vậy, nhưng sau khi đám người Bạch Xuyên Nhất Hùng đến, vung cả bó tiền mặt to tướng, bọn Nhật bật người trở thành người bạn Nhật Bản, hơn nữa cũng không quay trở về nữa.
Chụp mũ phá hỏng “hữu nghị Nhật - Hoa” như vậy, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Không ngờ nữ phóng viên xinh đẹp đi theo Bí thư Lưu này, không chút khách khí nói toạt ra, vẻ mặt khinh miệt.
Thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ở cùng Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng “Lưu manh” như vậy, mỹ nữ cũng trở nên rất ngang tàng bạo ngược.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cười, khóe miệng tươi cười hiện lên sự tán thưởng. Những lời này đúng là Lưu Vĩ Hồng rất muốn nói, chỉ có điều thân là Bí thư Khu ủy, cán bộ cao cấp cấp giám đốc sở, trước công chúng, chi bằng chú ý ảnh hưởng chính trị, không thể làm cho người ta nói là “Ấu trĩ”.
- Bí thư Lưu...
Nhìn theo Bạch Xuyên Nhất Hùng và cô gái xinh đẹp lên Toyota Crown, Đồ Thanh Vân quay sang Lưu Vĩ Hồng hơi hơi cúi đầu, xin chỉ thị.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Xử lý chuyện ở đây trước.
- Vâng vâng…
Đồ Thanh Vân đáp, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.
Ở đây còn có chuyện gì phải xử lý?
Thu đội là được.
Tuy rằng lần này không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thể trách Đồ Thanh Vân được, do tình huống bất ngờ thôi. Ai có thể dự đoán được nửa đường xuất hiện Lý Quỳ, không ngờ là Bí thư Khu ủy tới rồi? Sau đó, Lưu Vĩ Hồng đã gặp mặt Bạch Xuyên Nhất Hùng, tỏ vẻ không khách khí đối với bạn bè Nhật Bản, việc này có nên dựa vào kế hoạch mà tiến hành hay không, là hai cách nói khác nhau. Làm không tốt là tốn sức không lấy được lòng, đem tảng đá đập vào chân mình.
Tất cả hành động cứ nghe chỉ huy là xong.
Lưu Vĩ Hồng nhìn anh ta liếc mắt một cái, chuyển hướng sang Bành Bân, ôn hòa nói:
- Bành Bân, vừa rồi tất cả mọi người không bị thương chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?
Đám người Đồ Thanh Vân trên mặt thì cười, nhưng trong lòng âm thầm oán thầm.
Bí thư Lưu anh muốn “Thể hiện”, chúng ta có thể lý giải, nhưng tên “Điêu dân” đó là không thể chiều chuộng. Anh hiện tại đối với bọn họ tốt như vậy, bọn họ thuận thế leo lên, yêu cầu này yêu cầu kia, một đống lớn, đến lúc đó xem anh ứng phó như thế nào?
Đương nhiên, đúng là như vậy, Bí thư Lưu cũng làm chỉ thị theo nguyên tắc, chụp mông chạy lấy người, cụ thể chứng thực vẫn rơi vào cán bộ cấp dưới bọn họ. Lãnh đạo cho tới bây giờ đều chỉ là sĩ diện, công việc thật sự đều có hạ cấp hoàn thành.
Nếu không gọi gì là lãnh đạo?
Bành Bân vội vàng nói:
- Bí thư Lưu, đừng lo đừng lo, cũng không bị thương gì... Bí thư Lưu, quả thật chúng tôi đều ủng hộ chính phủ, chỉ cần bồi thường hợp lý cho chúng tôi, không để chúng tôi chịu thiệt là được.
Lời này nói rất thực tế.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đồng chí Bành Bân, xin anh yên tâm, chắc chắn sẽ cho các anh một câu trả lời vừa lòng, chỉ mấy ngày nữa thôi.
- Được, được, chúng tôi tin tưởng anh, Bí thư Lưu... Anh là một lãnh đạo tốt.
Nhận ra được, Bành Bân thật sự là loại người yên phận thủ thường, câu cuối cùng này là lời nói “Vuốt mông ngựa”, dừng một chút mới nói ra được, một khuôn mặt đen hồng hơi khô, dường như rất ngượng ngùng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bắt tay Bành Bân.
- Bí thư Lưu, mời ngài đến văn phòng Nhai Đạo nghỉ ngơi một lúc, các đồng chí đều rất muốn xin chỉ thị của Bí thư Lưu.
Đồ Thanh Vân chọn đúng thời cơ, cười làm lành nói.
Hôm nay thật là xấu hổ, nán lại trong này càng lâu, thì càng xấu hổ, chỉ có sớm rời khỏi, mời lãnh đạo chủ chốt tới văn phòng, anh ta mới có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ liên tiếp thế này.
Cổ nhân có câu “Gần vua như gần cọp” quả là đúng.
Bí thư Lưu, cũng đẫm đầy mồ hôi, không chịu đựng nổi rồi.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Hôm nay nếu lộ ra thân phận, thì chỉ có thể chính thức đi nhậm chức, muốn tiếp tục “Nghỉ ngơi”, cũng khó có thể được.
- Bí thư Lưu, phóng viên Tiêu, mời!
Đồ Thanh Vân coi như là một người thông minh, chẳng những lễ phép với Bí thư Lưu, mà với phóng viên Tiêu cũng không dám chậm trễ. Về phần “Quy củ” không cho phóng viên chụp ảnh, tất nhiên là đừng vội nhắc tới. Việc này, do nhân vật số một định đoạt.
Về phần Mạnh Triều Dương và mấy tên cảnh sát gây đại họa, đã sớm trốn đi, không dám ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng. HÌnh như chính mình hôm nay gặp vận xui mới tìm tới Bí thư Lưu? Quả nhiên là có mắt như mù, tự tìm phiền toái. Thế nên lúc này, cũng chỉ có thể trốn đi thật xa, không để Bí thư Lưu nhìn thấy mình, hy vọng Bí thư Lưu đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với mình.
Tiêu Du Tình lắc đầu, nói:
- Bí thư Lưu, anh phải về khu làm việc đi, em đây sẽ không đi cùng anh. Em quay về tòa soạn. Nghỉ vài ngày rồi, cũng nên trở về làm việc.
Có thể đoán trước, Lưu Vĩ Hồng trước khi nhậm chức, luôn luôn có một khoảng thời gian đặc biệt bận rộn, Tiêu Du Tình không nên quấy rầy. Cũng may hiện giờ hai người đều công tác ở cùng một thành phố, muốn gặp mặt cũng sẽ khá thuận tiện.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:
- Được, bảo Triệu Tung và Hà Mẫn đưa em về đi.
- Vâng
Tiêu Du Tình gật gật đầu, vẫy tay chia tay.
Lưu Vĩ Hồng bị mọi người vây quanh, hướng ra phía ngoài.
Đồ Thanh Vân lái xe, cũng là Santana, tuy nhiên còn khá mới, Đồ Thanh Vân tất nhiên phải cung thỉnh Bí thư Lưu lên chiếc xe tốt nhất. Vừa mới đi vào lề đường, đại lộ cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn, vài chiếc xe con lao nhanh đến hướng bên này.
Đồ Thanh Vân mắt sắc, lập tức nói:
- Bí thư Lưu, Bí thư Dịch, chủ nhiệm Tăng của Nhai Đạo đã tới rồi.
Vừa mới gây náo loạn, Lưu Vĩ Hồng để lộ thân phận của mình, lập tức có nhân viên công tác thông minh, lặng lẽ thông báo đồng chí lãnh đạo chủ chốt của cho phòng làm việc Nhai Đạo Kim Hòa. Nhóm lãnh đạo Nhai Đạo vừa nghe, lập tức đầu óc choáng váng, tất nhiên là tới ngay khu công nghiệp Nhật Bản, nghe theo chỉ thị của Bí thư Lưu.
Việc này nên làm như thế nào?
Không phải nói Bí thư Lưu không ở Kinh Hoa, đi Quỳnh Hải nghỉ phép với bà xã và con cái rồi sao?
Tin tức không nhanh nhạy, có khi thật sự sẽ hại chết người!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nhưng cũng không chờ, trực tiếp lên Santana, nói với Đồ Thanh Vân:
- Các anh xử lý đi, không cần nhiều cán bộ chen chúc ở trong này như vậy, để quần chúng thấy được thì không được tốt.
Lúc giải phóng mặt bằng, đồng chí lãnh đạo chủ chốt Nhai Đạo không thấy bóng dáng, nghe nói Bí thư Khu ủy tới rồi, lập tức chạy nhanh hơn thỏ, tất cả đều ào ào chạy tới đây. Sắc mặt nịnh nọt như vậy, để quần chúng nhìn thấy, làm sao có thể có ấn tượng gì tốt đối với cán bộ lãnh đạo Đảng?
- Đúng thế, Bí thư Lưu!
Đồ Thanh Vân đã sớm choáng váng đầu óc, tuy rằng cảm thấy Bí thư Lưu này ra chỉ thị có chút không ổn, nhưng kiên quyết không dám phản bác, chỉ có thể kính cẩn vâng lệnh. Về phần rời đi như vậy, khiến Bí thư Dịch và chủ nhiệm Tăng trong lòng khó chịu, cũng đành phải chịu vậy.
Mũ cánh chuồn của anh ta, cũng là ở trong tay Bí thư Lưu.
Santana lập tức khởi động, đi qua mấy chiếc xe con kia.
Đoàn xe đang tiến đến, đi đầu chính là xe Nissan màu đen, mắt sắc nhìn thấy Santana đi tới, xe Nissan dẩn đầu, toàn bộ đoàn xe đều tự động tự giác đỗ lại ven đường, dừng lại hết.
Santana đã dừng lại bên cạnh Nissan, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Lập tức một loạt cửa xe mở ra, tất cả cán bộ lãnh đạo trong xe đều vội vàng xuống xe, vọt tới bên cạnh Santana, kinh sợ đứng lại, cúi đầu khom lưng trước Santana, vẻ mặt tươi cười.
Đồ Thanh Vân vội vàng giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với bí thư Dịch và chủ nhiệm Tăng.
- Bí thư Lưu...
- Bí thư Lưu...
Bí thư Dịch, Chủ nhiệm Tăng lại liên tục cúi đầu, liên tiếp kêu lên.
Bọn họ cũng giống Đồ Thanh Vân, ai cũng chưa từng gặp qua Bí thư Lưu, nhưng lường trước tất sẽ không sai.
Lưu Vĩ Hồng không xuống xe, ở trong xe khẽ cười nói:
- Bí thư Dịch, Chủ nhiệm Tăng, các đồng chí. Sự tình ở đây đã xử lý xong rồi, tôi sẽ không xuống xe, về văn phòng Nhai Đạo bàn chuyện đi.
- Vâng, Bí thư Lưu!
Đám người Bí thư Dịch, Chủ nhiệm Tăng cũng cực kỳ thông minh, lập tức hiểu ý của Lưu Vĩ Hồng, liên thanh đáp.
Lập tức Santana lại khởi động, đi về phía trước.
Đội xe Nissan lập tức quay đầu tại chỗ, một chiếc nối một chiếc, bụi mù cuồn cuộn.
Đoàn xe vừa mới ra khỏi khu công nghiệp Nhật Bản, tới đường lớn, một cảnh tượng lại diễn ra như cũ, chỉ thấy phía trước cũng là bụi mù nổi lên, một đoàn xe con “Lao thẳng tới”.
Điện thoại của Đồ Thanh Vân reo vang lên, vội vàng nghe xong, thần sắc căng thẳng “Ừ” vài tiếng, lập tức nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy và các lãnh đạo khác cũng đến đây, nghênh đón Bí thư Lưu.
Đồ Thanh Vân nói Chủ tịch khu Ngụy, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là biết, chính là Phó bí thư Khu ủy Ninh Dương, Chủ tịch khu Ninh Dương - Ngụy Phượng Hữu. Cho dù tạm thời vẩn chưa nhậm chức, nhưng với mấy vị cùng hợp tác này, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải có chút hiểu biết.
Căn cứ vào hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu đã hơn bốn mươi tuổi, trước khi Ninh Dương chuyển sang khu trực thuộc, là Bí thư huyện ủy Ninh Dương. Sau khi Ninh Dương lên cấp khu trực thuộc, Ngụy Phượng Hữu được thăng nhiệm lên Chủ tịch khu, một vị Bí thư Khu ủy nhảy dù xuống dưới. Dựa vào tình hình phân công cán bộ phổ biến lúc này, Chủ tịch khu cấp Phó giám đốc sở bốn mươi tuổi, cũng coi như trẻ trung khoẻ mạnh.
Đối với Ngụy Phượng Hữu, Lưu Vĩ Hồng không thể đối xử giống đồng chí Nhai Đạo Kim Hòa, như vậy là sơ suất.
- Dừng xe sang một bên.
Lưu Vĩ Hồng nói đơn giản.
Lái xe đáp một tiếng, lập tức đánh bánh lái quẹo phải bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại ở lề đường.
Đoàn xe đối diện, đầu lĩnh là xe Audi màu đen, thấy Santana dừng lại, cũng lập tức giảm tốc độ, chậm rãi hướng về phía Santana, cách Santana một đoạn không xa rồi dừng lại.
Audi dừng lại, Lưu Vĩ Hồng lập tức từ Santana bước xuống. Cửa xe Audi mở ra, một vị cán bộ trung niên mặc áo trắng quần tây đen, tóc húi cua bước xuống, vóc dáng cao lớn, rất có uy nghiêm, đi nhanh về phía Lưu Vĩ Hồng, mặt tươi cười.
- Bí thư Lưu, xin chào! Tôi là Ngụy Phượng Hữu!
Ngụy Phượng Hữu cười ha hả, vươn hai tay về phía Lưu Vĩ Hồng, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.