Quan Gia

Chương 1256: Chương 1256: Tên tiểu quỷ thật buồn cười!




Trở về phòng của mình, Lưu Vĩ Hồng lập tức cầm lấy điện thoại di động, quay số điện thoại trong nước.

Giữa năm ngoái, công ty truyền tin di động Trung Hoa ở tỉnh Việt Trung dẫn đầu cho ra đời chiếc điện thoại di động số GMS đầu tiên, cũng chính là điện thoại di động số nổi tiếng xa gần “toàn cầu thông”, ở trong nước phát triển vô cùng mạnh, số lượng người sử dụng tăng theo cấp số nhân.

Điện thoại di động của Lưu Vĩ Hồng đã cập nhật đổi mới, từ mô phỏng thăng cấp thành điện thoại số.

Có điều điện thoại di động số lúc này, thu phí đắt đến mức khủng khiếp, chuyển vùng quốc tế lại càng thái quá. Người có thể dùng loại điện thoại này không phải là quan chức cấp cao thì cũng là người giàu có.

Bí thư Lưu đều thuộc cả hai loại, đương nhiên là nhóm người đầu tiên sử dụng Toàn Cầu Thông.

- Xin chào Bí thư Long, tôi là Lưu Vĩ Hồng!

Cuộc điện thoại này Lưu Vĩ Hồng gọi cho Long Bảo Quân, Bí thư Thành ủy Kinh Hoa. Chuyện này rất có khả năng thăng cấp thành xung đột ngoại giao, về tình về lý, Lưu Vĩ Hồng đều nhất định phải gọi điện báo cáo cho Long Bảo Quân đầu tiên.

Nghe thấy Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại gọi “ Bí thư Long”, bọn Ngụy Phượng Hữu liền nín thở yên lặng, đứng ở giữa phòng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.

- Ha ha, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đến Nhật Bản rồi à?

Long Bảo Quân đương nhiên không biết việc mới xảy ra, giọng điệu khá thoải mái.

- Đúng vậy, Bí thư Long, chúng tôi tối hôm qua đến thành phố Đại Ốc, vừa nãy hội đàm với tòa thị chính Thành phố Đại Ốc, Chủ tịch Thành phố Trì Điền Nhị Nam và những người khác. Nhưng trong quá trình hội đàm, đã xảy ra một chuyện làm người ta rất tức giận, Trì Điền Nhị Nam ăn nói bừa bãi, phủ nhận sự kiện đồ sát Kinh Hoa…

Lưu Vĩ Hồng thanh âm trầm thấp, đem sự kiện không tốt mới phát sinh báo cáo khá tỉ mỉ cho Long Bảo Quân.

- Có chuyện này sao? Cái tên Trì Điền Nhị Nam này sao lại nói như vậy?

Long Bảo Quân chấn động, sa sầm mặt nghe xong báo cáo của Lưu Vĩ Hồng, trầm giọng nói.

- Trì Điền Nhị Nam vốn là người phụ trách của Chính Đảng cánh phải, trước đó, y cũng thường xuyên phát ngôn những câu phá hoại tình hữu nghị Hoa Nhật. Nhưng ngày hôm nay quả thật quá thể quá đáng, tôi đã dùng lời lẽ nghiêm khắc bác bỏ y. Trì Điền Nhị Nam bắt buộc phải xin lỗi, nếu không, chúng ta nên áp dụng hành động tiến thêm một bước, nghiêm chỉnh đánh trả lại hành động công khai khiêu khích này của y! Phía sau hành động như thế nào, mời Bí thư Long cho chỉ thị.

Lưu Vĩ Hồng kiên định nói.

Điện thoại phía bên kia bắt đầu trầm mặc.

Rất hiển nhiên, tin tức Lưu Vĩ Hồng mang đến quá bất ngờ, Long Bảo Quân không có một chút chuẩn bị tâm lý nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ quyết định. Việc của lĩnh vực ngoại giao, từ trước đều rất mẫn cảm. Làm Bí thư Đảng ủy địa phương, Long Bảo Quân quả thực nhất định phải cực kỳ cẩn thận.

- Đồng chí Vĩ Hồng, cách xử trí của cậu là chính xác, quyết định thật nhanh, tốt lắm! Mời các cậu ngay lập tức tiến hành báo cáo với các đồng chí lãnh đạo của Bộ ngoại giao, đồng thời ngay lập tức thông báo tình hình này cho đại sứ quán Nhật và Tổng lãnh sự quán thành phố Đại Ốc.

Lát sau, Long Bảo Quân chậm rãi nói.

Lời nói này rất có bản lĩnh.

Lưu Vĩ Hồng đã ở trước mặt mắng thậm tệ Trì Điền Nhị Nam, phẩy tay áo bỏ đi, nói cách khác, tạo thành “sự thật rành rành”. Lúc này, phê bình Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là không thỏa đáng, làm thế chỉ vô tác dụng. Hơn nữa, thân là Bí thư Thành ủy Kinh Hoa, Long Bảo Quân đối với vấn đề nguyên tắc trái phải rõ ràng như thế này, cũng không thể phê bình Lưu Vĩ Hồng, làm không tốt sẽ trở thành một nhược điểm chính trị rất nghiêm trọng. Còn về hành động tiếp theo, Long Bảo Quân càng không thể tùy tiện chỉ thị.

Việc này nên do Bộ ngoại giao quản!

Lúc thế cục không chắc chắn, thông thường các cán bộ lãnh đạo đến một địa vị nhất định đều biết làm thế nào để “bảo vệ bản thân”.

- Vâng, Bí thư Long, Trưởng phòng Lệ của Bộ ngoại giao châu Á, đang gọi điện thoại báo cáo cho lãnh đạo Bộ ngoại giao.

- Vậy thì tốt. Kiên quyết dựa theo chỉ thị của lãnh đạo Bộ ngoại giao.

Long Bảo Quân lập tức đáp, coi như là ra lệnh công khai.

- Vâng, Bí thư Long!

Lưu Vĩ Hồng ngắt điện thoại, quay đầu nhìn cán bộ cấp dưới đầy phòng một cái, nói:

- Mọi người tùy ý ngồi đi, tôi còn phải gọi điện thoại.

- Vâng.

Mọi người liền liên tục gật đầu.

Khách sạn này kiểu khá cũ, trong phòng cũng không có bao nhiêu ghế, chỉ có một tấm chiếu trải sàn, mọi người đều không biết nên làm thế nào.

- Ngồi đi, ngồi đi, ngồi lên trên tấm chiếu cũng được. Cái đồ vật này vốn vừa có thể làm ghế vừa có thể làm giường.

Lưu Vĩ Hồng vừa cầm điện thoại tiếp tục gọi vừa nói.

Mọi người liền ngồi lên trên tấm chiếu.

Người thứ hai Lưu Vĩ Hồng gọi điện cho là Chủ tịch Thành phố Lục Đại Dũng. Dựa theo quy củ, lần này hắn đến thăm thành phố Đại Ốc, quan hàm cao nhất chính là trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, coi như là cấp dưới trực tiếp của Lục Đại Dũng. Việc lớn như thế này, đương nhiên phải tự mình báo cáo cho Lục Đại Dũng.

- Chào Chủ tịch thành phố Lục, tôi là Lưu Vĩ Hồng!

Ngay trước mặt mọi người, cách dùng từ đặt câu của Lưu Vĩ Hồng vô cùng chuẩn xác, vẻ mặt cũng là trong sự nghiêm túc lộ ra ý kính cẩn.

- Vĩ Hồng, ha ha, thế nào, kiến thiết thành phố của Đại Ốc có chỗ đáng để tham khảo chứ?

Quan hệ giữa Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng không giống với Long Bảo Quân, giọng điệu càng thêm tùy ý. Hơn nữa vừa mở miệng liền hỏi kiến thiết thành phố, thân phận của Chủ tịch thành phố gây khó dễ vô cùng đúng chỗ.

- Chủ tịch thành phố, Trì Điền Nhị Nam khinh người quá đáng!

Lưu Vĩ Hồng không nói tiếp đề tài của Lục Đại Dũng, tức giận nói.

Nói chuyện với Lục Đại Dũng, giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng lại có sự khác biệt, càng thêm trực tiếp.

Lục Đại Dũng lập tức cả kinh, hỏi:

- Sao vậy, Trì Điền ra con thiêu thân rồi?

- Đúng vậy.

Lưu Vĩ Hồng lại lập tức báo cáo tình hình cho Lục Đại Dũng.

- Lẽ nào lại như vậy! Cái tên quỷ Trì Điền lại dám thật à!

Lục Đại Dũng giận tím mặt, quát:

- Vĩ Hồng, thật tốt, việc này làm rất đúng. Bọn họ bắt buộc phải xin lỗi. Nếu không chúng ta quyết không để yên cho anh ta!

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên một chút ý cười.

Lục Đại Dũng quả nhiên không làm hắn thất vọng. Có lẽ Lục Đại Dũng cũng bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã xử lý quyết đoán, vì vậy ủng hộ hắn vô điều kiện. Nhưng lời này nghe chính là hăng hái.

- Trưởng phòng Lệ đã báo cáo với lãnh đạo Bộ ngoại giao. Phỏng chừng việc này Bộ ngoại giao hẳn là có chỉ thị.

- Vậy là tốt rồi. Có điều Vĩ Hồng này, nếu Trì Điền Nhị Nam đã có thái độ như vậy, dám trước mặt mọi người nói linh tinh, cho thấy tên quỷ đó rất ngoan cố, tôi thấy y tám phần sẽ không xin lỗi. Các cậu phải chuẩn bị ứng đối cho tốt. Đại Ốc không thể ở, các cậu mau trở về đi. Vụ kiện này chúng ta dần dần đánh cùng y!

Lục Đại Dũng lập tức chỉ thị rõ.

Theo căn bản mà nói, Lục Đại Dũng là đang quan tâm an nguy của Lưu Vĩ Hồng. Dù sao Lưu Vĩ Hồng bây giờ đang ở trong nước Nhật Bản, tên quỷ đó lòng lang dạ thú, ai biết được bọn chúng sẽ làm ra chuyện phá hoại gì? Lục Đại Dũng không thể yên tâm để Lưu Vĩ Hồng tiếp tục ở thành phố Đại Ốc.

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng lại hiện lên vẻ tươi cười, cao giọng đáp:

- Vâng, kiên quyết làm theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố. Cái vùng đất tồi tàn này, chúng ta không ở nữa!

- Tốt. Lập tức quay về đi!

Buông điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng xoay người lại.

Tiêu Du Tình sớm đã vì hắn pha một ấm chè xanh, bưng đến tay hắn. Lúc này, cô bé cũng không nói gì, nhưng ánh mắt có hể nhìn ra được sự sùng bái cô dành cho Lưu Vĩ Hồng, quả thực đến tận xương tủy.

Cô vốn là bị khí thế đàn ông của Lưu Vĩ Hồng mê hoặc.

Người đàn ông này chưa bao giờ làm cô thất vọng!

- Các đồng chí, vừa rồi tôi đã xin chỉ thị của Bí thư Long và Chủ tịch thành phố Lục, hai vị lãnh đạo đều rất tức giận. Chủ tịch thành phố Lục phân tích, tên quỷ Trì Điền Nhị Nam này luôn phản động, cũng rất ngoan cố, phỏng chừng sẽ không xin lỗi chúng ta. Chủ tịch thành phố Lục chỉ thị, yêu cầu chúng ta nhanh chóng rời Nhật Bản, trở về nước. Các đồng chí có ý kiến gì không?

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, hỏi, ánh mắt lần lượt đảo qua mặt từng người một.

Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau.

Cứ như vậy trở về?

Hôm qua vừa đến, hôm nay liền đi!

Cũng không phải nói bọn họ có bao nhiêu lưu luyến Nhật Bản, quan trọng là cảm thấy việc này “là lạ”, hoàn toàn không khớp với mong muốn lúc trước của bọn họ. Những năm 95, cho dù là cán bộ chính phủ, ra nước ngoài cũng không dễ dàng gì, vốn là đều vui vẻ phấn chấn, trong nháy mắt, mọi việc lại biến hóa không thể tưởng tượng nổi, sao lại không làm người khác kinh ngạc cơ chứ?

Ngụy Phượng Hữu cũng rất nghiêm túc, ngay lập tức nói:

- Bí thư, tôi thấy chỉ thị của Chủ tịch thành phố Lục rất có lý. Chắc là Trì Điền Nhị Nam sẽ không xin lỗi, chúng ta quả thực không cần phải ở lại đây nữa. Có điều, Trưởng phòng Lệ đang xin chỉ thị của lãnh đạo Bộ ngoại giao, chúng ta có nên nghe xong ý kiến của anh ta rồi quyết định không?

Không thể nghi ngờ, tính mẫn cảm chính trị của Ngụy Phương Hữu không phải những người khác có thể so sánh được, y đã hiểu rõ chuyện này đã thành “sự kiện chính trị”, do y và Lưu Vĩ Hồng đưa ra quyết định có chút hơi phiêu lưu. Trong lúc này, Bộ ngoại giao nên có chỉ thị rõ ràng.

- Ừ.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, thuận tay lấy ra thuốc lá, phân phát cho mọi người.

Tiêu Du Tình chưa từng phản đối hắn hút thuốc.

Có vẻ phụ nữ của Lưu Nhị ca không có ai là phản đối hắn hút thuốc.

Lại nói tiếp, đây cũng coi như là một loại “cưng chiều” Lưu Vĩ Hồng. Hắn muốn làm gì thì tùy hắn.

Ước chừng qua khoảng 10 phút, Trưởng phòng Lệ vội vàng chạy đến. Mọi người đều đứng lên, khẩn trương nhìn chăm chú vào anh ta.

Trưởng phòng Lệ nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, lại nhìn nọi người, nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, tôi đã báo cáo với lãnh đạo trong vụ, lãnh đạo trong vụ còn phải xin ý kiến của lãnh đạo Bộ…

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng.

Chuyện lớn như vậy, lãnh đạo bên cục vụ châu Á cũng sẽ không tự tiện đưa ra ý kiến. Trưởng phòng Lệ quan thấp chức nhỏ, cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại báo cáo cho các lãnh đạo cấp cao trong Bộ.

Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Vậy ý kiến của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán thì sao?

- Đại sứ quán cũng cần nghiên cứu một chút. Bên Tổng lãnh sự quán đang đợi chỉ thị của Đại sứ quán và quốc nội.

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu, nói:

- Được. Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, các đồng chí, lập tức thu dọn hành lý, chúng ta đến sân bay, chuẩn bị ngồi chuyến bay sớm nhất về nước!

Trưởng phòng Lệ vội nói:

- Bí thư Lưu, có nên đợi chỉ thị của lãnh đạo trong Bộ không?

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:

- Không cần, Trưởng phòng Lệ. Việc này cần giải quyết thích đáng, tiền đề là Trì Điền Nhị Nam phải xin lỗi. Gã không xin lỗi, chúng ta liền không cần thiết phải ở lại thành phố Đại Ốc. Cho dù lãnh đạo trong Bộ chỉ thị như thế nào, tiền đề này cũng không bao giờ sai. Mọi người đều chuẩn bị đi, sau nửa tiếng chúng ta tập trung ở đại sảnh. Trưởng phòng Lệ, nhờ ông thông báo quyết định của chúng ta với phía thành phố Đại Ốc.

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu không thể nghi ngờ.

- Vậy… Được rồi, tôi lập tức gọi điện!

Thấy Lưu Vĩ Hồng đã quyết tâm, Trưởng phòng Lệ cũng chỉ chần chừ một chút liền đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.