Lưu Vĩ Hồng xuất phát ngay lập tức, nên cuối cũng cũng bắt kịp chuyến bay. Đúng mười một giờ, hắn và Lý Cường, Cao Thượng cùng nhau lên máy bay.
Bành Quốc Anh rất coi trọng chuyến đi đến Bắc Kinh lần này của Lưu Vĩ Hồng. Ông ta phái thư ký riêng của mình đến sân bay đón Lưu Vĩ Hồng. Chuyến bay đến sân bay Bắc Kinh là hơn mười hai giờ, gần một giờ. Thư ký đã sớm thu xếp bố trí một bữa tiệc.
Tại đây, các đồng chí bên Bộ ngoại giao tiếp đón hắn rất chu đáo.
Sau khi ăn đồ ăn Trung Quốc, nghỉ ngơi một chút, Lưu Vĩ Hồng lại lập tức lên xe, chạy tới trụ sở làm việc của Bộ ngoại giao.
Bành Quốc Anh đã chờ Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng từ lúc nào.
- Xin chào Bí thư Lưu, vất vả cho anh quá rồi!
Lưu Vĩ Hồng vừa vào văn phòng Bành Quốc Anh. Ngay lập tức, Bành Quốc Anh và một cán bộ khác khoảng năm mươi tuổi, đang ngồi ở sô pha liền đứng dậy, bước nhanh tới đón.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh tới:
- Chào anh, trưởng ban Bành!
Năm nay, Bành Quốc Anh đã năm mươi mấy tuổi, đái khái gần bằng tuổi Lưu Thành Gia, có thể xem là bậc cha chú. Tất nhiên, Lưu Vĩ Hồng phải tỏ ra tôn trọng.
Bành Quốc Anh bắt tay Lưu Vĩ Hồng thật chặt, chào hỏi vài câu, lập tức giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với người cán bộ đang đứng ở bên cạnh:
- Bí thư Lưu, giới thiệu với anh, vị này chính là Vụ trưởng Á Châu trong Bộ chúng tôi, đồng chí Thái Phúc Thụy.
- Xin chào Vụ trưởng Thái!
Lưu Vĩ Hồng lại bắt tay Thái Phúc Thụy.
- Bí thư Lưu, vất vả rồi.
Thái Phúc Thụy cũng là một cán bộ lãnh đạo ôn tồn lễ độ, mỉm cười bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
- Nào, Bí thư Lưu, mời ngồi!
Sau khi chào hỏi xong, Bành Quốc Anh mời Lưu Vĩ Hồng tới ngồi ở ghế sô pha.
Văn phòng Bành Quốc Anh cũng không phải quá rộng. Cảnh tượng hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của mọi người. Bên trong trang hoàng cũng khá đơn giản, không quá xa hoa. Toàn bộ các trang thiết bị trong văn phòng cũng giống với bản thân Bành Quốc Anh, tinh hoa đều giấu ở bên trong, tuyệt đối không lộ ra ngoài.
Sau khi Thư ký pha trà xanh rót ra chén cho mọi người xong, vẫn không lui ra ngoài, mà ngồi ở một bên, mở giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép.
Mặc dù ngoài miệng Bành Quốc Anh nói vô cùng khách khí, nhưng không thể nghi ngờ, cuộc nói chuyện lần này là cuộc nói chuyện vô cùng chính thức. Bộ ngoại giao làm việc rất chuyên nghiệp, cũng không thể vô duyên vô cớ mời một Bí thư Khu ủy địa phương đến làm khách.
- Bí thư Lưu, chúng tôi đều rất chú ý đến sự kiện đã phát sinh ngày hôm qua ở thành phố Đại Ốc, cho nên đặc biệt mời anh lại đây, muốn anh kể lại tỉ mỉ một chút về tình hình lúc đó. Mong anh hãy nói về việc đó.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Bành Quốc Anh lập tức đi vào vấn đề chính, còn rất nghiêm túc nói với Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt cũng trở nên khá nghiêm túc.
Trong cuộc gặp mặt lúc ấy, trưởng phòng Lệ của Bộ ngoại giao cũng có mặt tại hiện trường.
Đêm qua Trưởng phòng Lệ không ở lại Kinh Hoa, mà đi thẳng về Minh Châu. Sáng sớm hôm nay, Trưởng phòng Lệ đã lên chuyến bay sớm nhất, quay trở về Bắc Kinh. Hắn đoán anh ta đã kể lại tỉ mỉ về tình hình hôm trước. Trưởng phòng Lệ chắc chắn đã báo cáo với Bành Quốc Anh và Thái Thụy Phúc.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng sẽ không tự nhiên mà nhắc tới việc này. Trưởng phòng Lệ báo cáo là một chuyện, hắn giải thích lại là một việc khác. Dù sao, hắn mới là đoàn trưởng đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa.
Ngay sau đó, Lưu Vĩ Hồng kể lại toàn bộ sự thật đã phát sinh ở toà thị chính thành phố Đại Ốc cho Bành Quốc Anh, Thái Thụy Phúc nghe.
Bành Quốc Anh Thái Thụy Phúc chăm chú lắng nghe. Từ đầu đến cuối, cả hai người không hề ngắt lời Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Lưu, xin hỏi trước kia anh có quen biết với tiên sinh Từ Viễn Công không?
Chờ sau khi Lưu Vĩ Hồng kể lại xong, Bành Quốc Anh trầm ngâm một lúc, chậm rãi hỏi. Hai mắt ông ta sáng ngời nhìn phía Lưu Vĩ Hồng.
Đây mới là một trong những mục đích chủ yếu mà Bành Quốc Anh mời Lưu Vĩ Hồng đến Bắc Kinh để trực tiếp nói chuyện. Thân phận của Từ Viễn Công cực kỳ đặc biệt. Anh ta ở trong giới kinh doanh Hongkong cũng có lực ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể nói là một vị thủ lĩnh tài phú có lực ảnh hưởng toàn cầu. Từ Viễn Công dính líu vào mối mâu thuẫn ngoại giao giữa thành phố Kinh Hoa và thành phố Đại Ốc, khiến Bộ ngoại giao càng phải thận trọng một cách khác thường.
Về phương diện này, tuy rằng Trưởng phòng Lệ cũng là người có kinh nghiệm đầy mình, nhưng hiển nhiên không hiểu giá trị của anh ta trong việc này.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Trước đó, tôi và Từ Viễn Công tiên sinh chưa từng gặp mặt. Chuyện này xảy ra khá đúng lúc. Chủ yếu là lãnh đạo tập đoàn Từ thị là tiên sinh Từ Viễn Công và công ty của vợ tôi Vân Vũ Thường, có chút qua lại trong công việc kinh doanh.
Tất nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng không cần phải... giấu diếm Bành Quốc Anh Thái Phúc Thụy về việc này.
Trong vài năm nay, tập đoàn quốc tế Hoành Du phát triển cực kỳ lớn mạnh, nghiễm nhiên đã trở thành tập đoàn tài chính đứng đầu khu vực Đông Nam Á. Hơn nữa, dựa vào sự chỉ điểm của Lưu Vĩ Hồng, từ vài năm trước, tập đoàn Hoành Du đã bắt đầu tích cực xâm nhập đầu tư vào các quốc gia ở khu vực Trung Á. Trước mắt, tập đoàn đã xâm nhập khá sâu và có lực ảnh hưởng lớn ở mấy quốc gia lớn ở khu vực Trung Á. Về điểm này, hắn cũng không có khả năng giấu được Bộ ngoại giao. Trên thực tế, tập đoàn quốc tế Hoành Du xâm nhập đầu tư vào khu vực Trung Á cũng giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của Bộ ngoại giao.
Về phương diện ngoại giao, trước sau đều tồn tại hai mặt trận, một sáng một tối. Rất nhiều thời điểm, thậm chí mặt trận ngầm còn quan trọng hơn nhiều so với mặt trận chính diện, có thể phát huy được tác dụng lớn mạnh mà cách ngoại giao chính quy không thể phát huy được.
Cái này gọi là mạng lưới quan hệ, cũng không phải chỉ Trung Hoa mới “đặc biệt” có.
Có câu tục ngữ, gọi là “Chỗ có người, thì có giang hồ”, hay nói cách khác, chỗ có người, còn thì mạng lưới quan hệ.
Hành động của Vân Vũ Thường và tập đoàn quốc tế Hoành Du ở Trung Á cũng thuộc phạm vi quản lý của Bành Quốc Anh. Ông ta là quan chức ngoại giao cấp cao, chắc chắn biết rất rõ về tình hình tập đoàn quốc tế Hoành Du xâm nhập vào các nước Trung Á.
Bành Quốc Anh chậm rãi gật đầu.
Câu trả lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng không khác gì so với sự phân tích của ông ta.
Tuy nhiên Bành Quốc Anh và Lưu Vĩ Hồng đều hiểu được, ngày hôm qua Từ Viễn Công lên giọng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng như thế, ngoại trừ mối quan hệ lui tới với công việc kinh doanh với tập đoàn quốc tế Hoành Du, nhất định phải nể mặt Vân Vũ Thường, còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Đó là Từ Viễn Công mượn việc này để cho mọi người thấy được “lập trường chính trị” của chính mình. Hongkong sắp được trả về. Hiển nhiên, những nhân vật nổi tiếng, có địa vị cao trong giới kinh doanh Hongkong như Từ Viễn Công đều thống nhất phải mạnh mẽ tranh thủ. Mà Từ Viễn Công và mấy trùm thương giới khác cũng có cùng một nhu cầu.
Tập đoàn Từ thị này ít có khả năng có thể hoàn toàn phân rõ giới tuyến giữa quá trình phát triển công ty và chính trị. Thể hiện thái độ của chính mình cho trung ương thấy, và tạo mối quan hệ tốt đẹp với con cháu quý tộc ở Bắc Kinh như Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng đều là việc mà Từ Viễn Công muốn làm.
- Bí thư Lưu, một số truyền thông phía Nhật Bản đã đưa ra phản ứng đối với việc này. Không rõ là Bí thư Lưu đã biết chưa?
Bành Quốc Anh lại hỏi.
- Biết. Trước khi tôi đến đây, tôi đã nhận được tư liệu do tổng lãnh sự quán Đại Ốc fax đến.
Bành Quốc Anh lại hơi trầm ngâm, hỏi:
- Vậy thì, theo Bí thư Lưu, tiếp theo đây ta nên tiến hành xử trí việc này như thế nào? Các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Kinh Hoa đã có chỉ thị gì để xử lý việc này hay chưa?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đêm qua, ở sân bay Kinh Hoa, Chủ tịch thành phố Lục Đại Dũng đã đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố phát biểu chính thức. Trưởng ban Bành, Vụ trưởng Thái, thái độ của chúng tôi cũng đều khá rõ ràng. Nhất định phải yêu cầu Trì Điền Nhị Nam xin lỗi. Đây là điều kiện tiên quyết cơ bản để Kinh Hoa và Đại Ốc tiếp tục kết giao. Nếu sau hai ngày, Trì Điền Nhị Nam còn chưa đưa ra lời xin lỗi, thành phố Kinh sẽ tuyên bố tạm dừng toàn bộ các mối quan hệ qua lại với chính phủ thành phố Đại Ốc, cho đến khi Trì Điền Nhị Nam xin lỗi hoặc là rời khỏi chức vụ Chủ tịch thành phố Đại Ốc, chúng tôi mới có thể cân nhắc tới việc có khôi phục lại mối quan hệ với chính phủ phía bọn họ hay không.
Lưu Vĩ Hồng cũng không chiếu theo yêu cầu của Lục Đại Dũng, mà truyền đạt ý kiến của ông ta tới Bành Quốc Anh, Thái Thụy Phúc, mà có sửa chữa một chút, lấy danh nghĩa chính mình để đề xuất. Dù sao thân phận và địa vị của Lục Đại Dũng cũng không giống hắn. Cán bộ cấp Phó tỉnh bộ nói chuyện, làm việc nhất định phải càng thêm cẩn thận dè dặt. Việc này có “Triển vọng không rõ ràng”. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, tạm thời vẫn không để Lục Đại Dũng dính dáng tới chuyện này thì tốt hơn.
Theo nghĩa nào đó mà nói, “năng lực phản kháng, tấng công” của Lưu Vĩ Hồng vượt xa so với Lục Đại Dũng. Nếu Lục Đại Dũng ở thời khắc mấu chốt mà đi nhầm một bước, cơ bản sẽ không thể có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Không giống như Lưu Vĩ Hồng, bối cảnh xuất thân và tuổi trẻ như hắn đều là vốn đầu tư rất tốt.
Nói trắng ra là, Lưu Vĩ Hồng còn có khả năng gây sức ép.
Bành Quốc Anh và Thái Thụy Phúc liền liếc mắt nhìn nhau một cái, Thái Thụy Phúc hơi gật đầu, tỏ vẻ tán thành ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Cho dù thế nào, thành phố Kinh Hoa đã hai lần phát biểu chính thức cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, cũng khó có thể thu hồi được. Chuyện này chỉ lưu lại cho Bộ ngoại giao một lối thoát rất nhỏ để cứu vãn thế cục.
Cho dù không ủng hộ cách làm của thành phố Kinh Hoa, Bộ ngoại giao nhiều nhất là buồn bực, tuyệt đối không có khả năng phát biểu điều gì mâu thuẫn với lời phát biểu của thành phố Kinh Hoa.
Nếu làm vậy sẽ khiến mọi người cười chê.
- Nào, Bí thư Lưu, hút thuốc đi!
Sự nghiêm túc trên mặt Bành Quốc Anh chợt thu lại không thấy nữa, thay vào đó là vẻ tươi cười đầy tao nhã. Ông ta cầm bao thuốc lá từ trên bàn trà lên, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu.
- Cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nhận lấy.
Bành Quốc Anh lại đưa cho Thái Thụy Phúc một điếu, bản thân mình cũng ngậm một điếu. Thư ký vội vàng đứng dậy, cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho ba vị lãnh đạo. Trong phòng làm việc, những làn khói thuốc nhàn nhạt nhanh chóng bay lên.
- Bí thư Lưu, các đồng chí trong Bộ cũng rất oán giận trước lời phát biểu sai lầm của Trì Điền Nhị Nam. Từ nhiều năm nay, thế lực chính trị và chính khách cánh hữu của Nhật Bản đều không ngừng phủ nhận cuộc chiến tranh xâm lược kia, phủ nhận tội ác ngập trời mà bọn họ từng phạm phải. Trì Điền Nhị Nam chỉ là một trong số đó mà thôi. Tư tưởng và phong ba cánh hữu này, nếu để nó tiếp tục phát triển đi xuống như vậy, sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực lớn đối với mối quan hệ hữu nghị của hai nước Hoa Nhật.
Bành Quốc Anh hút mấy hơi rồi chậm rãi nói.
- Thành thật mà nói, cá nhân tôi đặc biệt đồng ý với ý kiến của Bí thư Lưu. Anh đã ở toà thị chính thành phố Đại Ốc, trực tiếp bác bỏ lời phát biểu đầy hoang đường của Trì Điền Nhị Nam thật khiến người khác cảm thấy phấn chấn, cá nhân tôi cũng cảm thấy vô cùng kính nể.
Hiển nhiên, khi đề cập tới đề tài mẫn cảm như vậy, Bành Quốc Anh đã cân nhắc từng câu từng chữ. Giới ngoại giao khi nói chuyện luôn yêu cầu phải rất cẩn thận. Bành Quốc Anh nói nhiều như vậy cũng đã thành quen.
Lưu Vĩ Hồng lại hạ thấp người, nói:
- Cảm ơn trưởng ban Bành khen ngợi. Trước tình hình đó, quả thật là muốn lui cũng không thể lui được. Nhất định phải trực tiếp bác bỏ lại ông ta. Bằng không, phần tử cánh hữu của Nhật Bản sẽ càng thêm trắng trợn.
- Đúng vậy, Bí thư Lưu. Đối với chuyện này, về cơ bản các đồng chí lãnh đạo chúng tôi đều thống nhất ý kiến, ủng hộ quyết định của thành phố Kinh Hoa, nhất định phải cảnh cáo phía Nhật Bản và Trì Điền Nhị Nam, làm cho bọn họ nhận thức được tính nghiêm trọng của việc này. Bộ cũng sẽ có lời tuyên bố chính thức về việc này.