Lập tức đám người Chu Kiến Quốc ở ngay tại một gian văn phòng lầu một nhìn qua hơi sạch sẽ một chút dàn xếp công việc. Chu Kiến Quốc chủ động lấy ra mấy tờ báo, bắt đầu chà lau bàn làm việc của ông ta, đám người Trần Sùng Tuệ tự cũng không dám chậm trễ, cũng đều làm theo, bắt tay vào việc.
Lưu Vĩ Hồng, tiểu Trang và lái xe Ngô xoay người ra cửa, lên xe buýt.
Lái xe Ngô vừa mới khởi động xe, Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Lái xe Ngô , đừng vội đi mua đồ ăn đồ vật này nọ, trước tiên tìm một nhà khách có điều kiện kha khá đã.
Lái xe Ngô kỳ quái hỏi:
- Phó chủ nhiệm Lưu, tìm nhà khách làm cái gì?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiện tại đã là buổi chiều, nhà máy đinh với cái bộ dạng kia, chỉ mấy tiếng đồng hồ giờ có thể quét dọn sạch sẽ sao? Mọi người sẽ làm vệ sinh hết một buổi chiều, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, buổi tối còn phải trải ra giường, chỉnh chăn mềm, sao ngủ được? Nhóm Cục trưởng cũng không phải là công nhân nông dân, đây cũng quá uất ức. Trước kiếm xong nhà khách, sắp xếp chỗ ăn và ngủ cho tốt, đợi tòa nhà quét dọn sạch sẽ, giường chăn gì gì đó đều sắp xếp xong, mới tiện mời nhóm Cục trưởng, Trưởng phòng vào ở. Chúng ta tốt xấu gì cũng là cơ quan cấp huyện, không thể để quá khó coi.
Lái xe Ngô vừa nghe, quả nhiên là có đạo lý, lập tức gật đầu đồng ý.
Tiểu Trang liền cười nói:
- Chủ nhiệm Lưu, nhìn không ra, cậu thật đúng là có khiếu làm Chánh văn phòng, Hiệu trưởng Chu không nhìn lầm người.
Tiểu Trang khoảng ba mươi tuổi, tên đầy đủ Trang Tê Phượng, để mái tóc ngắn đến tai, trắng trẻo mập mạp, rất là phúc hậu. Ngày thường cũng thích xem Lưu Vĩ Hồng chơi bóng rổ, xem như là ‘người hâm mộ’của Lưu Vĩ Hồng.
Tuy nhiên người hâm mộ là người hâm mộ, Hiệu trưởng Chu đặc biệt đề bạt Lưu Vĩ Hồng là phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ, còn dẫn hắn lại đây phụ trách công tác văn phòng, Trang Tê Phượng cũng không xem trọng. Lưu Vĩ Hồng cũng quá trẻ tuổi, một chút công tác kinh nghiệm đều không có, thanh niên hai mươi mấy tuổi, có thể làm tốt công tác văn phòng của một Cục sao? Không ngờ Lưu Vĩ Hồng nói ra lời này, cũng là tinh thông quy tắc, lập tức khiến cho Trang Tê Phượng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Trang, về sau còn phải nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn.
Lời này một nửa là nói giỡn, một nửa là nói nghiêm túc. Văn phòng và phòng Tài vụ có liên hệ công tác rất chặt chẽ. Trang Tê Phượng đảm nhiệm Trưởng phòng Tài vụ, Lưu Vĩ Hồng về sau sẽ có sự tình phải xin cô chiếu cố.
Trang Tê Phượng cười nói:
- Chỉ bảo thì không dám, mọi người trợ giúp lẫn nhau thôi. Đơn vị tốt, phải làm tốt đoàn kết mới tiện khai triển công tác.
- Chính là đạo lý này
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm.
Lái xe Ngô rất nhanh liền lái xe tới một nhà khách gần bến xe. Theo lãie Ngô nói, phụ cận bến xe là nơi tập trung nhiều nhà khách nhất.
Lưu Vĩ Hồng lại không hề có ý định xuống xe, lập tức nói:
- Lái xe Ngô , đi nhà khách thành phố. Cái tốt nhất đó.
- Tốt nhất? Thì phải là nhà khách Hạo Dương. Cũng không biết còn phòng ở hay không.
Cái gọi là nhà khách Hạo Dương, lúc trước chính là nhà khách huyện ủy Hạo Dương, là nhà khách cao cấp bậc nhất của thị xã Hạo Dương lúc này.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cho nên phải chạy nhanh, nhất định phải nghĩ biện pháp ở nhà khách Hạo Dương dàn xếp cho xong.
Trang Tê Phượng nói:
- Chủ nhiệm Lưu, cũng không nhất định phải ở nhà khách Hạo Dương chứ? Dù sao là tạm thời sắp xếp, tùy tiện tìm cái nhà khách, ở một hai ngày là được. Nhà khách nhỏ rẻ hơn nhiều.
Đây là lối suy nghĩ của Trưởng phòng Tài vụ, mọi việc đều từ phương diện kinh tế mà suy tính.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Tốt nhất là nhà khách Hạo Dương.
Thấy Trang Tê Phượng khó hiểu, Lưu Vĩ Hồng lại tung thêm câu giải thích:
- Mấy ngày nay, các lãnh đạo của địa khu và cục ủy khác đều ở tại nhà khách Hạo Dương.
Trang Tê Phượng dù sao cũng không ngốc, Lưu Vĩ Hồng điểm một cái, cô lập tức liền hiểu rõ. Chẳng lẽ là thế này sao? Có thể cùng các sếp của địa khu cùng với cục ủy khác ở chung vài ngày, chính là cơ hội hiếm có, vừa tiện có thể lôi kéo cảm tình.
Trong quan trường, chú trọng nhất chính là kỳ ngộ.
Trang Tê Phượng nhìn trong ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, liền có thêm vài phần sửng sốt.
Người này nhìn qua tuổi còn trẻ, tâm cơ lại thật sự rất cao, đối với đường lối trong quan trường thông hiểu toàn mặt.
Lái xe Ngô tất nhiên không thể rõ được nguyên nhân trung gian này, tuy nhiên nếu Lưu Vĩ Hồng yêu cầu như vậy, y đành làm theo. Lái xe bình thường là khoa quản về hậu cần, nhưng có số đơn vị, cũng không có bộ phận hậu cần này, thống nhất thuộc về văn phòng quản lý. Hơn nữa cục Nông Nghiệp là đơn vị mới thành lập, phỏng chừng văn phòng tạm thời sẽ không được thiết kế đầy đủ như vậy, y sau này có thể là do Lưu Vĩ Hồng quản.
Lái xe Ngô tuy rằng trước kia không phải người trong quan trường, cũng có thể hiểu được ý nghĩa "Người lãnh đạo trực tiếp" là gì.
Sự thật chứng minh, Lưu Vĩ Hồng đã có quyết định cực kỳ anh minh.
Bọn họ chạy tới nhà khách Hạo Dương, vừa vặn còn lại tám gian phòng sau cùng, so với nhóm kiểm sát của phân viện kiểm sát địa khu tới sau bọn họ vài phút, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, uất ức tủi thân đi chỗ khác
Đặt phòng xong, ba người lại lập tức lên xe, lần này, lái xe Ngô liền tính trực tiếp tới chợ hàng hóa mua đồ dùng hàng ngày. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại nói:
- Lái xe Ngô, Hạo Dương có thể có tìm người làm công tạm thời không?
- Làm công tạm thời?
Lái xe Ngô lại không hiểu.
- Đúng, chính là làm công tạm thời. Nhà máy đinh với cái tòa nhà tập thể kia, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thật sự nếu phải quét dọn vệ sinh sạch sẽ, phòng ốc đều phải thay khóa mới, còn phải sửa sang lại một chút đường dây điện nước đủ việc linh tinh, lượng công việc cũng không nhỏ. Dựa vào vài người chúng ta, lại còn đều là Cục trưởng, Trưởng phòng toàn là lãnh đạo, chỉ sợ tám ngày mười ngày cũng không làm ra cái dạng gì.
Đừng thấy Trang Tê Phượng là Trưởng phòng Tài vụ, nói ra thì không lớn không nhỏ cũng là lãnh đạo. Nhưng ngược lại thì, cô khá trẻ, lại là nữ đồng chí, cái loại việc quét dọn này, đương nhiên so với người khác phải gánh thêm một ít. Trang Tê Phượng chính đang sầu lo. Lưu Vĩ Hồng liền có an bài như vậy, quả nhiên là người lành nghề.
Cục trưởng Chu vừa rồi nói là lời hay ý đẹp, nếu thật sự để ông ta ra trận, tổng vệ sinh trong mấy ngày, e là mặt mày của Cục trưởng đại nhân cũng sẽ đen như đáy nồi.
Lái xe Ngô liền u sầu nói:
- Hạo Dương là địa phương nhỏ, thật đúng là không có chỗ chuyên môn tìm người làm công tạm thời, chỉ có ở chợ nông sản bên kia, có vài tay kéo xe ba gác…
- Được, chính là bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng lúc này quyết định:
- Chúng ta mấy ngày nay, không chỉ phải làm vệ sinh, còn có rất nhiều rác rưởi phải dọn ra bên ngoài, rất nhiều đồ dùng làm việc và đồ gia dụng phải vận chuyển vào, bố trí nữa. Mặt khác điện nước trang bị thế nào, những người này đều hiểu biết chút ít, vừa vặn lại có xe ba gác, cũng là đồ dùng được, rất thích hợp. Lập tức qua đó, nếu trễ, chỉ sợ lại để người ta đoạt trước.
Lái xe Ngô lúc này, lại càng khâm phục Lưu Vĩ Hồng, vừa khởi động xe, vừa nói:
- Chủ nhiệm Lưu, thật sự là không thể tưởng được, cậu tuổi trẻ như vậy, làm việc lại lão luyện như vậy. Quả nhiên không hổ là làm lãnh đạo.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Lái xe Ngô, sau này tất cả mọi người đều là đồng sự, lời khách khí thì không cần nói nhiều. Chúng tôi mới đến, có rất nhiều chuyện cần ông hỗ trợ nhiều đó.
- Nên thế, nên thế, tôi chính là cấp dưới của chủ nhiệm Lưu, lãnh đạo nói như thế nào thì tôi làm thế ấy.
Lái xe Ngô chỉ là không có kinh nghiệm quan trường, người cũng không ngu, lập tức liền thuận theo lời nói của Lưu Vĩ Hồng, nói lời nịnh bợ, xưng hô cũng tự động đổi thành "chủ nhiệm Lưu", bỏ bớt cái chữ "Phó" kia.
Người trong quan trường, cái gì cũng học được rất nhanh.
Xe chạy đến chợ nông sản, "lái xe xe ba gác" quả nhiên trở thành hàng “nóng”, mấy đơn vị ở đâu đó chiêu mộ nhân sự. Số lái xe xe ba gác này, tiền lương ngày thường đều là 10 tệ một ngày, nhiều lắm cũng không hơn 12 tệ, lúc này đây nâng giá lên, chắc giá làm một ngày phải 15 tệ.
Lái xe Ngô không dám chuyên quyền, quay đầu lại xin chỉ thị Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự gật đầu:
- 15 tệ thì 15 tệ, tìm sáu người, lập tức cùng chúng ta đi.
Có ‘sự ủy quyền’ của Phó chủ nhiệm Lưu, lái xe Ngô lập tức liền "Nhiều tiền thế lớn", quay đầu đi, dào dạt đắc ý cùng nhóm lái xe xe ba gác nói chuyện giá cả, sáu thanh niên trai tráng kéo xe ba gác, vô cùng cao hứng hướng về phía nhà máy đinh xuất phát.
Ba người Lưu Vĩ Hồng thì tiếp tục đi chợ hàng hóa, mua công cụ nào là chổi, cây lau nhà, khăn lau, sọt rác vv…
Thị xã Hạo Dương không lớn, khi đám người Lưu Vĩ Hồng trở về thì nhóm lái xe ba gác cũng đã sớm tới rồi.
Cục trưởng Chu nhìn thấy ‘đội ngũ’ này, có chút sửng sốt, hỏi:
- Vĩ Hồng, cậu... đây là…
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cục trưởng, tổng vệ sinh, trang bị điện nước số công việc này, cũng không phải là ai đều có thể làm. Các ngài đều là lãnh đạo, quản việc lớn, việc này làm không được. Tôi đã ở nhà khách Hạo Dương đặt xong tám phòng, ngài và lãnh đạo khác hãy qua đó nghỉ ngơi trước, nơi này thì giao cho chúng tôi. Ừ, năm ngày, cho tôi thời gian năm ngày, có thể thu dọn hết chỗ này. Đến lúc đó sẽ lại cung thỉnh các vị lãnh đạo tiến vào làm việc. Mấy ngày nay, xin mời cục trưởng tạm thời ở nhà khách làm việc.
Cục trưởng Chu lập tức mặt lộ tươi cười, rất vừa lòng gật gật đầu, nói:
- Không tồi, không tồi, an bài như vậy rất chu đáo. Vĩ Hồng, tốt lắm tốt lắm...
Nói xong, Cục trưởng Chu giơ tay vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩ Hồng, vô cùng cao hứng.
Thấy tình hình như vậy, Trang Tê Phượng trong lòng càng thêm khâm phục. Lúc đầu khi Cục trưởng Chu phát mệnh lệnh, Lưu Vĩ Hồng không có ngay tại chỗ đề xuất dị nghị, tất nhiên là vì chiếu cố mặt mũi lãnh đạo. Đúng là không thể tỏ vẻ cậu thông minh hơn lãnh đạo. Xoay người sang chỗ khác, liền "Tự chủ trương", đem hết thảy đều an bài thỏa đáng. Bất hiện sơn, bất lộ thủy (trông rất có vẻ bình thường), đem sự tình nghĩ tới phía trước của lãnh đạo.
Xem ra có vài người trời sinh đã có khiếu làm quan.
Lập tức đám người Cục trưởng Chu, Phó cục trưởng Trần cầm hành lý, vui mừng thích thú leo lên xe buýt.
Trang Tê Phượng hơi do dự, không biết nên đi theo các lãnh đạo đến nhà khách hay là nên ở lại cùng Lưu Vĩ Hồng xử lý "Bãi rác" này. Dù sao rất nhiều chỗ đều phải dùng đến tiền, thiếu cô không được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chị Trang, chị cũng vất vả một ngày rồi, cùng Cục trưởng bọn họ đến nhà khách nghỉ ngơi đi. Không thì chị để lại chút tiền cho tôi, muốn mua cái gì, tôi tự đi là được. Đến lúc đó cùng chị tính tiền, thế nào, tin được không?
Trang Tê Phượng cười rộ lên:
- Chủ nhiệm Lưu, nói gì thế, tôi còn có thể không tin được cậu sao? Đều là việc nhà nước thì đừng khách khí... Tôi trước cấp cho cậu 2000 tệ, nếu không đủ, bất cứ lúc nào cứ tìm đến tôi.