Đây là một biệt thự khá cũ kĩ, mang đậm hơi thở của ngoại quốc. Vừa nhìn là đã biết nó được lưu lại trước giải phóng. Người ở tại biệt thự này cũng đại biểu cho một loại thân phận.
Cô Tiêu và chồng đều là con nhà thế gia. Chồng của cô Tiêu, chú Nhâm lúc trước đi làm ở doanh nghiệp nhà nước. Sau đó xin từ chức và ra làm kinh doanh, bây giờ đã trở thành một ông chủ lớn. Con cháu thế gia, chỉ cần không quá ngu thì khả năng trở thành một ông chủ là rất cao.
Phu nhân quân đoàn trưởng ở thủ đô đi thăm bạn bè thì cơ quan phải tăng cường một chiếc xe đưa đón.
Lưu Vĩ Hồng thay một bộ trang phục mới tinh. Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, giày da sáng bóng. Đây chính là do Lâm Mỹ Như yêu cầu. Lưu Vĩ Hồng còn trẻ nên mặc quần áo kiểu gì cũng đều đẹp trai, chỉ có kiểu áo Tôn Trung Sơn là nhìn là lạ. Lâm Mỹ Như đã nói, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ thì phải mặc một bộ trang phục như thế này thì mới có sự điềm đạm và chững chạc.
Cô Tiêu làm Vụ trưởng vụ Vệ sinh, quyền cao chức trọng, khẳng định lại càng thích một thanh niên trẻ tuổi nhưng điềm đạm.
Lâm Mỹ Như mang theo con trai đến thăm hỏi nhưng cũng có mục đích khác.
Nếu”chàng rể tương lai” nhìn trông quá bay nhảy thì cô Tiêu sẽ phải lo lắng khi giao con gái mình cho hắn.
Chiếc xe đi rất nhanh, trong chốc lát đã đến nhà cô Tiêu.
Cô Tiêu đã được Lâm Mỹ Như báo qua điện thoại nên tự nhiên cũng ngồi ở nhà chờ. Chú Nhâm cũng về nhà sớm hơn. Lâm Mỹ Như hiện giờ là phu nhân Quân đoàn trưởng, thân phận càng thêm cao quý, cũng nên tỏ chút lễ tiết cần có.
Nghe được tiếng động cơ ô tô, từ bên trong, vợ chồng cô Tiêu và hai người con gái bước ra chào đón.
Xe là do Lưu Vĩ Hồng tự lái. Sau khi đến địa khu Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng đã bớt chút thời gian thi lấy bằng lái xe. Thời đó thì thi lấy bằng lái rất dễ, huống chi Lưu Vĩ Hồng cũng đã có kỹ thuật lái xe không tồi nên đã qua được kỳ thi một cách dễ dàng.
- Mỹ Như!
Cô Tiêu vừa nhìn thấy Lâm Mỹ Như bước xuống xe thì lập tức mừng rỡ kêu lên, từ bậc thang chạy xuống dưới, kéo tay Lâm Mỹ Như không ngừng.
- Huệ Quân!
Lâm Mỹ Như cũng cao hứng kêu lên.
Tuổi của cô Tiêu và Lâm Mỹ Như cũng tương đương nhau, cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Cô mặc một bộ đồ vest, tóc búi cao, lộ ra sự ung dung, xinh đẹp, quý phái. Tất cả đều tạo thành một sự hấp dẫn vô cùng.
Hai người bạn tốt này cũng có hơn nửa năm chưa gặp mặt nên khi gặp lại nhau đều mừng mừng tủi tủi.
- Vĩ Hồng, mau lại đây chào chú Nhâm, cô Tiêu đi.
Hai người ôm lấy nhau một lát thì Lâm Mỹ Như mới tươi cười bảo con trai lên chào hỏi.
Lưu Vĩ Hồng vâng lời, bước nhanh lên, cúi đầu chào hai vợ chồng cô Tiêu.
- Chà, Vĩ Hồng, lớn dữ vậy sao? Ra dáng đàn ông rồi đấy. Mỹ Như à, nếu như mình ở trên đường mà tình cờ chạm mặt thì mình nhất định sẽ không nhận ra đâu. Người ta thường nói, con gái mười tám mới trưởng thành, nhưng con trai thì lại càng mau hơn. Đúng là ...
Cô Tiêu nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cao lớn, đẹp trai, phong độ nên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Trên mặt Lâm Mỹ Như lộ ra sự vui vẻ, trong mắt còn ánh lên sự đắc ý, nói:
- Haha, đứa nhỏ này giống như y ba của nó. Vóc dáng đều cao lớn.
Lâm Vĩ Hồng muốn đổ mồ hôi hột.
Với tâm lý của một người hơn bốn mươi tuổi mà nhận được sự khích lệ này thì thật cảm thấy không được thoải mái.
Tuy nhiên, tình huống này thì còn kéo dài hai ba năm nữa. Cho nên Lưu Nhị Ca cũng chỉ có thể hết sức chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Cũng may đó là sự khích lệ chứ khiển trách thì lại càng thảm hơn.
- Lại đây, Tú Nghi, Du Tình, lại đây chào cô Lâm và anh Vĩ Hồng đi.
Cô Tiêu liên tục nói.
Nếu Lâm Mỹ Như đã giới thiệu con trai của mình thì Tiêu Huệ Quân cũng không thể cất giấu “hai món bảo vật” được.
Hai cô gái luôn đứng đằng sau Tiêu Huệ Quân đồng loạt tiến lên, mỉm cười cúi đầu chào Lâm Mỹ Như.
- Đây là Tú Nghi, còn đây là Du Tình.
Tiêu Huệ Quân liền giới thiệu cho mẹ con Lâm Mỹ Như hai đứa con gái của mình.
Trước khi đến đây, Lưu Vĩ Hồng đã nghe mẹ nói qua, cô Tiêu có hai người con gái. Cô chị thì theo họ Nhâm gọi là Nhâm Tú Nghi, còn cô em thì theo họ cô Tiêu, tên là Tiêu Du Tình.
Nhâm Tú Nghi khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, diện mạo điềm đạm nho nhã, rất có dáng vẻ của người tri thức. Khi nói chuyện rất là nhỏ nhẹ, lễ độ. Nhìn thoáng qua là biết sinh viên trường sư phạm.
Lưu Vĩ Hồng và cô bắt tay nhau chào hỏi.
Đến lượt Tiêu Du Tình thì Lưu Vĩ Hồng hơi mở to mắt một chút.
Cô bé này ngày hôm qua hắn đã gặp ở nhà hàng Tây, cùng đi với đám người Hạ Vi Cường. Tuy nhiên hôm nay lại nhìn rất khác, mặc bộ quần áo nữ sinh trung học, áo trắng, váy đen dài, kẹp hai bím tóc, lại còn đeo cặp mắt kính, gương mặt trái xoan mang theo một nụ cười ngượng ngùng. Khi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, nhìn trông rất đáng yêu.
Tiêu Du Tình so với Nhâm Tú Nghi còn phép tắc hơn. Chẳng những cúi đầu trước Lâm Mỹ Như và còn chào Lưu Vĩ Hồng bằng chất giọng cực kỳ ngọt ngào:
- Chào anh Vĩ Hồng ạ!
Lưu Vĩ Hồng chỉ biết mỉm cười gật đầu lại.
Tiêu Du Tình ngẩng đầu, hướng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng hiện lên một nụ cười bướng bỉnh. Hiển nhiên, cô đã sớm nhận ra Lưu Vĩ Hồng.
Cái người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn giả vờ giả vịt này chính là người hôm qua đã cho Hạ Vi Cường một bài học tại nhà hàng Tây. Tiêu Du Tình cảm thấy rất ngưỡng mộ anh chàng. Không ngờ anh ấy lại là con trai bạn của mẹ mình.
Ngày hôm qua, Tiêu Du Tình còn nghĩ rằng, có lẽ cả đời này cũng chưa chắc có cơ hội gặp lại anh ấy nên không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Không nghĩ rằng ngày hôm nay Lưu Vĩ Hồng lại từ đâu xuất hiện.
Thấy động tác nhỏ này của Tiêu Du Tình, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng cũng hiện lên nụ cười thản nhiên.
Tiêu Du Tình chỉ biết Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ không tố giác cô nên không khỏi cao hứng, cười khanh khách. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân.
Cô Tiêu nhìn con gái, yêu thương nói:
- Đứa nhỏ này, có khách ở đây mà lại cao hứng như vậy.
- Có khách đến đây nên mới cao hứng thôi, có phải hay không mẹ?
Tiêu Du Tình ngọt ngào nói, nở nụ cười tươi rói với mẹ.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn cười. Cô bé này nhìn qua thì cảm thấy ngoan ngoãn vô cùng nhưng kỳ thật thì lại không phải vậy. Điều này cũng khó trách. Lưu Vĩ Hồng nhớ lại, khi mình trở nên quậy phá thì tuổi còn nhỏ hơn cô bé này. Tuy nhiên, Tiêu Du Tình lại áp dụng phương pháp an toàn hơn so với hắn. Ở nhà thì giả bộ ngoan ngoãn, tranh thủ thiện cảm của cha mẹ. Lưu Vĩ Hồng thì ngược lại nên hậu quả dĩ nhiên là cũng khác nhau.
- Đúng, đúng, đương nhiên, đương nhiên. Ai cha, mọi người xem mãi nói chuyện mà quên mời khách vào nhà. Mỹ Như, Vĩ Hồng, mau vào nhà đi.
- Bác sĩ Lâm, Vĩ Hồng, mau mời vào trong nhà.
Chồng của Tiêu Huệ Quân, Nhâm Thủ Chính cũng nở nụ cười đón khách vào nhà.
Nhâm Thủ Chính khoảng hơn bốn mươi tuổi, cũng ngang tuổi Lưu Thành Gia, ung mạo cũng rất đẹp trai lại có dáng vẻ của người làm kinh doanh, trộn lẫn với khí độ thế gia, làm cho người ta rất có cảm tình. Chỉ có điều là bụng đã hơi phình to ra. Trước kia công tác ở văn phòng rồi sau làm kinh doanh nên mỗi ngày đều phải xã giao, uống nhiều rượu bên bụng dần dần cũng lớn hơn.
Mọi người đều bước vào trong nhà.
Phòng khách bên trong rất rộng, bày trí một chiếc ghế sofa sang trọng, một cái đèn chum pha lê ngoại quốc, và các đồ dùng khác hoàn toàn mới, có vẻ vô cùng tráng lệ.
Lâm Mỹ Như quan sát phòng khách, cười nói:
- Nhìn qua thì biết là làm ăn phát đạt nhỉ.
Nhâm Thủ Chính khiêm tốn nói:
- Haha, không dám, không dám. Sau này còn phải nhờ bác sĩ Lâm chiếu cố nhiều hơn.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Bệnh viện của tôi công tác chỉ là bệnh viện quân y dã chiến thôi, quy mô không lớn. Hơn nữa, tôi chỉ quản lý nghiệp vụ nên sợ không giúp được cho anh rồi.
Lắng nghe câu chuyện, Lưu Vĩ Hồng biết rằng, Nhâm Thủ Chính khẳng định là đang kinh doanh các thiết bị y tế. Tiêu Huệ Quân công tác tại vụ Vệ Sinh, địa vị rất cao. Nhâm Thủ Chính làm công việc kinh doanh này là rất hợp lý.
Nhâm Thủ Chính còn đang tính lên tiếng, Tiêu Huệ Quân rất không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, hôm nay Mỹ Như dẫn Lưu Vĩ Hồng đến đây là để thăm bạn chứ không phải là đến làm ăn buôn bán. Lúc nào cũng chỉ biết đến kinh doanh, anh không cảm thấy phiền sao?
Nhâm Thủ Chính dường như rất sợ vợ. Bị vợ khiển trách một chút thì lập tức im ngay, không dám nhiều lời.
Tiếu Huệ Quân sau khi “giáo huấn” ông xã vài câu thì chuyển sang Lưu Vĩ Hồng, nét mặt tươi cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng:
- Vĩ Hồng à, bây giờ cháu vẫn còn làm ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong à?
Lưu Vĩ Hồng vội đáp:
- Cô Tiêu, cháu hiện nay đã được điều đến cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương để công tác rồi.
- Ồ, vậy à? Vĩ Hồng, cháu dự định khi nào thì quay về Bắc Kinh?
Lưu Vĩ Hồng chưa trả lời thì Lâm Mỹ Như đã bắt đầu than thở:
- Ái chà, Huệ Quân, đừng nói nữa. Đứa nhỏ này, mình đã nói vô số lần, hy vọng nó sẽ sớm một chút quay về thủ đô làm việc. Vậy mà nó không nghe, nói cái gì phải ở cơ sở rèn luyện nhiều hơn. Bồ nói đi, chẳng lẽ ở Bắc Kinh này lại không thể rèn luyện sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, con học ngành động vật học, ở cơ sở thì dễ áp dụng hơn.
Lâm Mỹ Như liền trừng mắt nhìn con.
Tiêu Huệ Quân cười nói:
- Điều mà Vĩ Hồng giải thích quả không sai. Tuy nhiên, kinh nghiệm thì phải có nhưng kinh nghiệm có được từ các cơ quan nhà nước cũng không ít đâu. Cần phải chú ý nắm chắc.
Lời nói này là lời nói của một lãnh đạo. Tiêu Huệ Quân dù sao cũng là Vụ trưởng Vụ vệ sinh mà.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, Tiêu Huệ Quân lại hỏi Lưu Vĩ Hồng rất nhiều tình huống. Trong lúc hỏi cũng cẩn thận cường điệu giới thiệu tình huống của Nhâm Tú Nghi.
Nhâm Tú Nghi cũng rất ngại ngùng. Tiêu Du Tình thì ở một bên cười thầm, thỉnh thoảng còn làm mặt quỷ với Lưu Vĩ Hồng.