- Điều này là ý kiến của bản thân cháu à?
Lưu Thành Thắng kinh ngạc hỏi, nhìn vẻ kinh ngạc như vậy nhưng thực ra vẫn không tin. Không nói đến biểu hiện không ra gì ngày trước của Lưu Vĩ Hồng thì cho dù hắn và Lưu Vĩ Đông giống nhau, trước sau đều biểu hiện xuất sắc nổi trội, hiện tại nói những điều này cũng không tránh khỏi quá sâu sắc.
Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa trả lời, Lưu Thành Gia nói:
- Con nghĩ là của nó, cha còn nhớ hay không, con đã từng cùng với bố bàn luận về việc liên quan đến cải cách quân sự?
Ông cụ gật đầu
- Đó là ý kiến của Vĩ Hồng, nó chính miệng nói với con rằng, sau khi trở về nhà vào ngày chúc thọ bố, hai cha con đã nói chuyện hàng tiếng đồng hồ , phân tích trào lưu và xu thế phát triển quân sự thế giới trong hai mươi năm tới, con thấy cũng rất có lý.
Lưu Thành Gia tham gia cuộc đoàn tụ gia đình, bình thường rất ít khi phát biểu ý kiến, đều là anh cả và ông cụ bàn luận, thỉnh thoảng Lưu Vĩ Đông cũng nói chen vào. Lần này thấy anh cả dùng ánh mắt không tin tưởng để đánh giá con của mình, ông cũng khó tránh khỏi tức giận.
Có ai quy định con trai tôi nhất định phải đốn mạt đâu.
Trong lòng Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông đang nghĩ gì Lưu Thành Gia đều hiểu rất rõ, Lưu Vĩ Hồng càng tỏ ra xuất sắc thì sự uy hiếp với Lưu Vĩ Đông càng lớn. Việc này Lưu Thành Gia có chỗ không vui, nếu không phải vì bài văn đó của Lưu Vĩ Hồng, cơn bão táp chính trị này, dựa vào mối quan hệ thân cận của Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa sao có thể thoát thân toàn vẹn?
Lưu Vĩ Hồng lần này lập công lớn, Lưu Thành Thắng vẫn cái thái độ ấy, có phần không phục
Đôi mi trắng như tuyết của ông cụ dương lên” ừ “ một tiếng nói:
- Vĩ Hồng, điều này có lý, cháu làm sao mà nghĩ được vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Điều này là ông dạy cháu mà, hay quan sát, hay học hỏi, phải động não và phân tích.
- Ừ, tốt lắm!
Ông cụ xem qua, nét mặt cũng phấn chấn hẳn lên
- Thành Gia, công việc của con đã sắp xếp rồi, con có ý kiến gì không?
Sau đó, ông cụ quay sang Lưu Thành Gia hỏi.
- Dạ , trên ý kiến thống nhất để con đi Tổng cục Chính trị, con trước kia chỉ làm công việc quân sự, giờ để con cũng tiếp xúc một ít công việc chính trị.
- Không thể đi tổng cục chính trị
Ông cụ vẫn chưa trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã thốt ra những lời không nên nói, thế nhưng cũng nói rồi, không thể thu hồi lại được
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Lưu Vĩ Hồng
Lưu Thành Thắng hỏi:
- Tại sao không thể đi Tổng cục Chính trị
Lưu Vĩ Hồng không vội trả lời, não hoạt động cao độ. Lúc này công việc của Lưu Thành Gia đang có sự thay đổi, hơn nữa đi Tổng cục Chính trị , điều này cũng có thể thấy trong vụ bạo loạn chính trị vừa mới được ổn định, nhà Lưu gia đang rất nguy cấp, Lưu Thành Gia lần này được đề bạt. Lưu Vĩ Hồng còn nhớ, đời trước Lưu Thành Gia trong giai đoạn này không có gì thay đổi, điều này có thể lý giải được. Lúc đó Lưu Thành Gia đứng nhầm đội, liên lụy đến cả gia tộc, tuy nhiên ông vẫn khỏe mạnh, bình an, cũng chỉ là tránh được họa mà thôi, đề bạt là không thể được.
Lúc này Lưu gia đang gặp nhiều khó khăn, Lưu Vĩ Hồng vừa trở về, vẫn không hiểu chuyện lắm, nhưng có một điểm chắc chắn rằng, nếu hắn phát biểu một bài văn trên tạp chí “ Tiếng kèn” thì chính là một “tư bản” tuyệt vời. Ở thời điểm thế cục căn bản được rõ ràng, với trí tuệ chính trị của bác và ông thì nhất định có thể chắc chắn nắm chắc cơ hội viết thành bài văn.
Nhà họ Lưu đã sớm đưa ra cảnh báo rồi.
Lập trường chính trị là rất kiên quyết.
Trước mắt, đã tiến nhập vào đoạn phân bố lại lợi ích, sự dự liệu đề bạt của Lưu Thành Gia thì có thể coi là một tín hiệu rõ ràng, ngay sau đó từ trung ương đến địa phương đều điều chỉnh một loạt cán bộ.
Thế nhưng điều này yên ổn được sao?
Khẳng định là không!
Mấy năm kế tiếp đây, bàn cờ chính trị mới vừa được khai màn, trong bàn cờ chính trị này, càng không thể nhìn nhầm phương hướng đứng nhầm đội. Nếu như nói trước bàn cờ này, bộ đội vẫn chưa bị liên lụy nhiều, vậy bàn cờ tiếp theo thì sao, những bộ đội cũ và mới thay nhau là “ chủ chiến trường”. Lúc này đi Tổng cục chính trị, hai ba năm sau, bất luận như thế nào cũng không thể không quan tâm.
Thật phiền phức
Lưu Vĩ Hồng thận trọng nói:
- Thủ trưởng tối cao tuổi cũng đã cao rồi, lần này như là đã định, một khi đã như vậy, hay là làm tốt quan hệ, bộ đội mới cũ thay nhau là không thể tránh khỏi.
Ông cụ bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lộ ra vể khiếp sợ.
Lưu Thành Thắng há hốc miệng, không thể tin rằng Lưu Vĩ Hồng có thể nói ra được những lời như vậy.
Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Đông cũng ngỡ ngàng.
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy cũng không tránh khỏi nói quá hàm hồ.
Rất hiển nhiên, ông cụ và Lưu Thành Gia hoàn toàn có thể hiểu ý của Lưu Vĩ Hồng, dù sao độ nhạy cảm về chính trị của Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Đông cũng có phần kém chút, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn có chút chưa tiêu hóa nổi.
Đôi mắt như hơi đục ngầu của ông cụ gắt gao nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, ước chừng phải đến mười giây không lên tiếng, trên mặt vẻ khiếp sợ không hề mất đi.
Trong phòng xuất hiện sự lặng lẽ nhất thờ.
Rất nhanh trên mặt Lưu Vĩ Đông lộ ra vẻ khiếp sợ, cuối cùng là đên Lưu Thành Gia.
Bốn ánh mắt đều nhìn vào Lưu Vĩ Hồng không rời.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại có con mắt nhìn ra trông rộng đến vậy, không thể tin nổi, hơn nữa đây tuyệt đối không phải là ăn nói lung tung. Lấy sự sáng suốt trong chính trị nhiều năm nay của ông cụ, rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý.
Một lúc sau, ông cụ bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi:
-Vĩ Hồng, vậy theo ý kiến của cháu nên làm thế nào?
Nếu đã nói như vậy thì không phải giấu.
- Ông à, cháu chỉ phân tích một cái thôi, đúng hay không cháu không dám chắc.
Lưu Vĩ Hồng lại ngẫm nghĩ một chút, luc này mới nói
- Không sao, nghĩ gì thì nói đấy, không phải lo.
Ông cụ cổ vũ nói.
- Dạ, ông à, cháu cho rằng, điểm quan trọng là phải chính xác, nhà lão Lưu chúng ta nên áp dụng tổng lập trường như thế nào, đầu tiên phải định ra những phương châm chính trị, mới sắp xếp các công việc tiếp theo được, mọi vấn đề sẽ được giải quyết thôi.
- Vậy cháu cho rằng nên áp dụng tổng lập trường như thế nào?
- Không đi theo ai, không dựa vào ai, đại thụ che trời, tự thành hệ thống.
Lưu Vĩ Hồng lần này không lưỡng lự, lập tức nói, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Khóe mắt của ông cụ hơi hếch lên một chút, trong mắt ông hiện lên chút phấn khởi. Lưu Thành Thắng ngạc nhiên, đã rất lâu rồi không thấy trong mắt ông cụ một sự phấn khởi đến vậy.
Ông cụ dường như trở về những năm tháng chiến tranh, tìm lại lý tưởng hào hùng, một mình một doanh trại, chỉ huy thiên quân vạn mã chống lại kẻ địch.
- Chỉ cần ông khỏe mạnh, điểm này không có vấn đề gì.
Lưu Vĩ Hồng lại nói thêm.
Ông nội đột nhiên hỏi:
- Nếu ông không còn nữa.
Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia đều kinh hãi, mặc dù ông cụ cũng đã tám mươi rồi, cái tuổi cũng đã gần đất xa trời, thế nhưng vấn đề này là điều kiêng kị, đặc biệt là phận làm con, làm sao có thể nguyền rủa ba mẹ mình được
Lưu Vĩ Hồng kỳ thực nghĩ rằng, vấn đề này ngay cả ông đã nói ra thì cũng không phải kiêng kị gì, rất tình tĩnh nói:
- Ông à, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, Lưu Gia chúng ta vấn đề này hãy suy nghĩ cho kĩ.
Khóe miệng ông cụ khẽ cười nói:
- Ông đang hỏi cháu, nếu ông không còn nữa thì phải làm sao?
Lưu Thành Gia muốn quát lên một tiếng lớn, nhưng nghe ông cụ nói vậy liền không nói nữa, thực ra trong lòng hắn rất muốn biết Lưu Vĩ Hồng có kế gì để ứng phó.
Có nhiều lời nói ra vào nước cộng hòa là chính trị của người già, tuy nhiên đó chỉ là một lời mỉa mai nhưng cũng từ phương diện đó phản ánh ra một thực trạng, đặc biệt là những nhà có quyền thế ở kinh thành, một gia tộc có hưng thịnh hay không chính là xem ông cụ trong nhà nào sống được lâu hơn.
Mặc dù không ai thừa nhận, nhưng đó là một thực tế không thể tranh cãi
- Thân Sinh ở lại thì chết, Trùng Nhĩ đi xa lại sống
( Tấn Văn công – Wikipedia tiếng Việt )
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
Nói tỉ mỉ hơn chút.
Ông cụ nói không chút nghi ngờ gì.
- Vâng, lấy tình hình của bố cháu mà nói, riêng cháu cảm thấy, bố luôn muốn làm việc quân sự, vậy cứ tiếp tục làm quân sự, làm công việc chính trị, có thể để nhờ người khác đi làm, hơn nữa nếu có thể đề nghị tốt nhất là đi bộ đội dã chiến . Ở cơ quan dù sao cũng cách một tầng là có thể trực tiếp nắm giữ bộ đội, cháu nghĩ đến lúc đó cũng phải trưng cầu ý kiến chủ quan của đội quân chủ lực.
Lưu Vĩ Hồng nói rất thẳng thắn.
Trong phòng đều là người một nhà, cần gì phải giấu diếm điều gì.
Ông cụ cười nói:
- Cháu cũng được đấy, vừa mở miệng đã chủ lực tập hợp các vị trí quân sự lại rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói:
- Ông, bộ đội mấy năm trước của ông cải biên rồi? Bố cháu luôn kế thừa truyền thống vinh quang của ông, rất hợp lý rồi ạ, thủ trưởng tối cao chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Sắc mặt của Lưu Thành Thắng hơi đổi.
Đứa cháu này thật sự không thể xem thường, độ sâu sắc của bàn cờ chính trị rất tinh túy, nếu đã chiếm được ưu thế thì phải ra tay nắm bắt, đem thứ tốt đó vào trong ví của mình, bất luận là bàn cờ chính trị nào, kết quả cuối cùng là đề phân bố quyền lợi.
Không thể nghi ngờ gì, hiện tại phải rèn sắt ngay khi còn nóng, đó là cơ hội tốt nhất.
Lưu Thành Gia hết sức kinh hãi.
Thằng ranh này, thật dám nghĩ vậy sao!
Ngay cả đến Lưu Thành Gia cũng không dám nói đến một việc lớn như thế này, có thể Lưu Vĩ Hồng đang giúp hắn nói ra, Lưu Thành Gia tự nhiên cũng không thể khiêm tốn, bây giờ không phải là lúc khiêm tốn.
Không ngờ, Lưu Vĩ Hồng lập tức quay sang Lưu Thành Thắng cười nói:
- Bác này, ở tỉnh Giang Nam bên kia, bí thư Bùi hình như tuổi cũng đã cao rồi thì phải.
Lưu Vĩ Hồng nói đến đây, không nói gì nữa.
Lưu Thành Thắng hoảng sợ.
Y chính xác đang triển khai hoạt động, phải tiến thêm một bước nữa, Lưu Gia đã chiếm được phần thắng, y nâng lên một bước nữa cũng là điều nên làm, là điều tất nhiên. Nhưng tiến một bước nữa trong cơ quan trung ương hay là ra ngoài, đến giờ y vẫn hạ quyết định, Lưu Thành Thắng bản thân muốn ở lại Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng lại sắp xếp cho y một vị trí quan trọng như vậy.
Hai mắt của ông cụ hơi khép lại, sau đó mở ra nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tất cả đi hết thì Bắc Kinh sao bây giờ?
Lưu Vĩ Hồng cười:
- Bắc Kinhkhông phải có ông tự mình trấn giữ hay sao? Lại còn cô và chú nữa.
Ông cụ cười, âm thanh rất to.
- Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!