Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, đột nhiên hỏi.
Trình Huy hỏi:
- Nhị ca, lại muốn đánh chủ ý với Bộ tài chính sao?
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Là như thế này, địa khu Hạo Dương chúng ta tính toán sửa quốc lộ, khoảng 90km, đường cao tốc bốn làn xe chạy. Lỗ hổng tài chính khá lớn, không thể không chạy lên bộ xin tiền.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Nhị ca, hiện tại chính họ còn nghèo đến mức treo cả bụng, phỏng chừng thật không có tiền dư chi cho anh đi sửa đường đi?
Trình Huy nói:
- Phải đó, hiện tại Hồng phó thủ tưởng nắm chặt cứng hệ thống ngân hàng. Bên Bộ tài chính trung ương đang chỉ biết thu vào, chỉ nhập không xuất, Hồng phó thủ tướng muốn làm xây dựng danh tác, vừa muốn làm điều tiết khống chế vĩ mô, thật sự là không bột đố gột nên hồ, người đàn bà có khéo cũng không thể nấu cơm khi không có gạo. Dù cho nhị ca có tìm được Trịnh bộ trưởng, chỉ sợ ông ấy cũng không thể lấy ra được bao nhiêu tiền để ủng hộ anh!
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên nói:
- Chuyện này cậu đừng quản, thịt muỗi cũng là thịt, chẳng sợ ông ấy chỉ gẩy cho tôi năm triệu, cũng được thôi. Mấu chốt là họ cần tỏ ra một chút thái độ, bên dưới chúng ta mới tốt triển khai công tác. Hiện giờ cán bộ phía dưới, vẫn có thói quen nhìn thấy Ủy ban và các bộ trung ương tỏ thái độ. Nếu quốc gia đã ủng hộ, bọn hắn cũng không dám phản đối. Nói cách khác, chỉ làm công tác thuyết phục thôi cũng đã phí không ít tinh lực cùng thời gian, thật đủ làm cho tôi đau đầu…
- Chỉ năm triệu thôi sao? Nhị ca, khẩu vị của anh cũng thật quá nhỏ đi? Quốc lộ kia của anh chỉ sửa 1km thôi sao?
Lần này kêu to hét lớn tự nhiên lại là Trình Sơn:
- Nếu chỉ cần như vậy, vậy anh không cần đi tìm người của Bộ tài chính, mấy huynh đệ chúng tôi gom gom cho anh, được chứ?
Lưu nhị ca dở khóc dở cười.
Người này xác định vững chắc vừa rồi lại thất thần, không nghe hiểu được ý tứ của nhị ca, chỉ nghe được con số năm triệu lập tức liền nhảy đi ra, làm ra vẻ người giàu có khoe của, diện mạo của một nhà giàu mới nổi.
- Tam nhi, chút tiền của cậu đừng lấy ra mà khoe khoang. Nếu không nhị ca kêu Vũ Thường tỷ…a không, bây giờ là nhị tẩu…kêu nhị tẩu chìa một đầu ngón út cũng đủ đem cậu nghiền nát! Cậu nha, hoàn toàn không nghe hiểu được gì. Nhị ca không phải thiếu tiền, anh ấy chỉ là cần lực kêu gọi!
Trình Huy cùng Cao Thăng cũng cười không ngừng.
Nói như vậy, chuyện “chạy quanh kiếm tiền”, Lưu Vĩ Hồng sẽ không dễ dàng dùng tới thế lực của đại gia tộc. Như vậy sẽ bị xem thành nhân tình, nếu thiếu nhiều nhân tình, thật không dễ dàng trả lại như vậy.
Hiện giờ Lưu gia thậm chí là Lưu hệ, đều đang ở giai đoạn mấu chốt bố cục, lực chú ý không ở phương diện này. Hơn nữa Lưu Vĩ Đông rất nhanh sẽ phóng ra một thành phố tại Tỉnh Giang Hán, đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ. Lần đầu tiên Lưu Vĩ Đông mới phóng ra ngoài công tác, Lưu Thành Thắng thậm chí là Lưu gia có nhiều tài nguyên đều phải ưu tiên đảm bảo cho Lưu Vĩ Đông. Nhiệm kỳ đầu tiên ở địa phương thứ nhất tuyệt đối không thể làm hư.
Lưu Vĩ Hồng càng thêm thích dùng mạng lưới quan hệ của chính mình.
Đừng xem Hồ Ngạn Bác cùng Trình Huy bọn họ trẻ tuổi, nhưng năng lượng thật không nhỏ.
Bị các huynh đệ cười nhạo, Trình tam có chút khó chịu, bĩu môi nói:
- Hứ, không phải đang tìm người bên Bộ tài chính sao? Bao trên người của tôi đi. Nhị ca, anh quy định sẵn thời gian, tôi đem tiểu thư của Trịnh bộ trưởng ước hẹn ra ngoài cho anh!
- Trịnh Hiểu Yến?
Lưu Vĩ Hồng hơi có chút kinh ngạc.
- Di, nhị ca cũng biết nàng?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hắc hắc, Trịnh tiểu thư danh khí tại thủ đô không nhỏ, người chưa nghe nói qua e rằng cũng không nhiều lắm chứ?
- Đúng vậy, thái độ làm người của Trịnh đại tỷ thật trượng nghĩa, lại còn say mê công việc, quan hệ giữa Đại Pháo cùng nàng không tệ. Năm kia Hiểu Yến tỷ còn đòi đóng phim cùng Đại Pháo nữa kia.
Trình Sơn cười nói.
Hồ Ngạn Bác bật cười:
- Nàng nghĩ thật hay. Nếu nàng thật sự đi đóng phim, Trịnh Nghiễm Nghĩa không đánh gãy chân nàng, An Tông Lâm cũng đòi ly hôn với nàng thôi.
Trịnh Nghiễm Nghĩa chính là Trịnh bộ trưởng, An Tông Lâm là chồng của Trịnh Hiểu Yến, cũng xuất thân từ con cháu thế gia, tuy rằng danh khí không bằng Lưu Vĩ Đông cùng Hạ Mạnh Cường, Vương Chấn Bang những hồng tam đại, nhưng vẫn xem là một nhân vật.
Một công tử thế gia như thế, sao lại cho phép vợ mình đi làm một con hát?
- Thôi đi, Hiểu Yến tỷ cùng An Tông Lâm đã sớm bằng mặt không bằng lòng, xem chừng hiện tại đã ở riêng, chỉ duy trì danh nghĩa vợ chồng mà thôi. Cậu còn tưởng An Tông Lâm là thứ tốt gì sao? Sau lưng Hiểu Yến tỷ ăn chơi đàng điếm, đàn bà thay đổi như thay áo biết không đây?
Trình tam không vui nói.
Nghe vào, hắn trăm phần trăm đứng bên Trịnh Hiểu Yến, có ý kiến rất lớn với An Tông Lâm.
Quan hệ vợ chồng bằng mặt không bằng lòng như Trịnh Hiểu Yến cùng An Tông Lâm, trong những thế gia hào môn diễn ra vô số kể. Duy trì danh nghĩa vợ chồng, đơn giản là vì chính trị cần thiết, không quan hệ gì tới chuyện hôn nhân.
Mọi người đang ngồi, không ai xem đây là chuyện quái dị, ai cũng hờ hững.
Hồ Ngạn Bác nhất thời nghiêm mặt nói:
- Tam nhi, cậu đừng có khinh suất đó. An Tông Lâm cùng Trịnh Hiểu Yến có ở riêng hay không, có bằng mặt không bằng lòng hay không, không có chút quan hệ nào với cậu. Cậu đừng nên đi trêu chọc Trịnh Hiểu Yến, bằng không sẽ chịu không nổi. Nếu thật loại chuyện này bị người của An gia nhéo trúng, đủ cho tiểu tử cậu uống một hũ.
Trình Sơn giống như bị oan uổng tận trời, thần tình ủy khuất kêu lên:
- Không phải đâu, Ngạn Bác, ở trong mắt cậu tôi là loại người này sao? Đừng cho là đàn bà nào tôi cũng muốn lên. Đàn bà nào lên được, không được, trong lòng tôi đều biết rõ.
Hồ Ngạn Bác liền gật gật đầu, nói:
- Như vậy là tốt rồi. Tôi chỉ đề tỉnh cậu một câu, An Tông Lâm không dễ chọc, Trịnh Hiểu Yến càng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Nếu thật sự gặp phải, phiền toái không nhỏ!
Ai ngờ Hồ Ngạn Bác vừa dứt lời, Trình Sơn lại lộ ra diện mạo vô sỉ mê đắm, cười hì hì nói:
- Ai, mọi người khoan hãy nói, bộ dạng của Hiểu Yến tỷ cũng không phải là tầm thường, khuôn mặt dáng người kia, không biết đẹp bao nhiêu nha. Trong công ty chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy, thật không có mấy ai so sánh nổi. Tiểu tử An Tông Lâm kia, không biết dây thần kinh nào không đúng, có lão bà đẹp như vậy không thân thiết, muốn ra bên ngoài chơi bồ nhí? Chậc chậc…
Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Ngạn Bác không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Đây gọi là giang sơn dễ đổi!
Nếu muốn Trình Sơn khi nói tới mỹ nữ mà không mê đắm, so với việc lấy quán quân bóng đá còn khó hơn.
Tiểu tử này trời sinh chính là sắc lang!
Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói:
- Tam nhi, đây là việc nhà của người ta!
- Tôi biết tôi biết, tôi chỉ là bênh vực Hiểu Yến tỷ một chút thôi. Nếu thay đổi là tôi cưới nàng, tôi bảo đảm mỗi ngày thương nàng, đàn bà khác tôi nhìn cũng không thèm nhìn…
Trình Sơn luôn miệng nói.
Còn chưa nói xong, trong phòng liền bộc phát ra tiếng cười vang “kinh thiên động địa”. Mặc cho ai nói những lời này, đều có ba phần có thể tin, chỉ riêng Trình Sơn không thể nói như vậy. Đây không phải là vũ nhục chỉ số thông minh của nhị ca bọn họ sao?
- Cậu cứ thổi đi!
Nhị ca nhịn không được ngứa ngáy, lại đưa tay gõ cho hắn một cái!
Cậu cho cậu là Trần Quán Hy sao!
Những lời này thiếu chút nữa đã bật thốt lên.
Trình Sơn sờ sờ đầu, cũng hắc hắc cười rộ lên, quả thực vô sỉ tới cực điểm.
- Được, đừng bậy bạ. Ngày mốt đi, cậu hẹn Trịnh Hiểu Yến dùm tôi, tôi sẽ nói chuyện với nàng. Nói không chừng thật là có thể lấy ra được mười triệu, việc này xem như sẽ có phương pháp.
Cười một lúc, Lưu Vĩ Hồng nói.
- Được, cứ nói vậy đi. Bất quá nhị ca, tôi nói trước, tôi hẹn cho anh, cũng không biết Hiểu Yến tỷ có thời gian hay không. Nàng cũng là người bận rộn. Nhất định phải là ngày mốt chưa chắc đã chuẩn xác.
Vừa nói tới chuyện đứng đắn, Trình Sơn vẫn thật nghiêm túc.
Lại nói tiếp, Trịnh Hiểu Yến cũng được xem như chị cả nổi danh trong hội ăn chơi của thủ đô, tuy “uy vọng” còn chưa bằng ba vị “nhị ca”, nhưng không phải nói mời liền có thể mời đến. Dù sao đây là chuyện xin người khác giúp đỡ, phải chiếu theo quy củ của người ta mà làm.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Được. Mấy ngày nay tôi chưa đi, sẽ ở lại lo công việc. Cậu cứ hẹn đi.
Trình Sơn nói:
- Nhị ca, hiện tại đi ra ngoài matxa chứ? Phỏng chừng mọi người uống đã nhiều, phải cần buông lỏng một chút.
- Được, vậy đi buông lỏng một chút.
Vì thế mọi người đứng dậy, đi ra khỏi phòng nhỏ, bên ngoài đã thu dọn sạch sẽ, chỉ còn Đào Tiếu Bình cùng Liễu Như Yên ở lại, những người khác đều không thấy bóng dáng.
Trình Tam hỏi:
- Bọn hắn đâu rồi?
Đào Tiếu Bình vội vàng đáp:
- Vệ đạo diễn cùng họ đi khiêu vũ rồi.
- Ha ha, vậy các cô cũng đi khiêu vũ đi thôi, mấy người chúng tôi bồi nhị ca đi matxa.
Trình Sơn vung tay lên thật khí phách nói. Ở trong nhóm diễn viên này, uy vọng của Trình tam gia rất cao.
Liễu Như Yên hoan hô một tiếng, đi lên hôn lên mặt Trình Sơn, xoay người liền đi. Nói tới Liễu Như Yên tuy nổi tiếng đại giang nam bắc nhưng trên thực tế vẫn còn là một cô thiếu nữ.
Đào Tiếu Bình chần chừ, vẫn chưa đi.
Lưu Vĩ Hồng thấy hai gò má nàng ửng đỏ, tựa hồ có chút mệt mỏi, nói:
- Tiếu Bình, nếu em không muốn đi khiêu vũ, vậy thì em đi nghỉ trước đi. Đêm nay tôi phải về khách sạn Kinh Tây.
Những lời này cũng cần thông báo một chút. Không phải nói cho Đào Tiếu Bình nghe, mà nói cho Hồ Ngạn Bác cùng Trình Sơn bọn họ nghe. Ở trước mặt mọi người, Đào Tiếu Bình là người đàn bà của hắn, không thể lộ hãm. Nếu lộ ra, Lưu Vĩ Hồng cũng không có gì, nhưng ảnh hưởng không nhỏ đối với Đào Tiếu Bình.
- Ách…
Trong mắt Đào Tiếu Bình hiện lên vẻ cảm kích, ngoan ngoãn rời đi. Nhưng khi nàng vừa quay lưng lại, trên mặt tựa hồ như vừa toát ra vẻ thất vọng.
Nhìn bóng lưng lượn lờ của Đào Tiếu Bình, Trình Sơn lại vô sỉ cười lên, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Nhị ca, anh thật là bản lãnh.
- Tam nhi, có ý tứ gì?
Lưu Vĩ Hồng có chút khó hiểu, không biết mình làm gì bản lãnh?
- Hắc hắc, nhị ca, ở trước mặt huynh đệ anh khỏi phải giả bộ nữa đi. Chính anh cũng không biết phải không, Tình nhi cùng Đào Tiếu Bình đã trở thành bạn tốt, thường xuyên ở chung một chỗ. Chậc chậc, thật là giỏi lắm, làm sao anh dạy dỗ được?
Thần tình Trình Sơn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thì ra là chuyện như vậy!
Lưu nhị ca có chút dở khóc dở cười, hết đường chối cãi.
Ở trong lòng họ, xác định vững chắc xem Đào Tiếu Bình cùng Tình nhi đều là người đàn bà của nhị ca, hai “bà nhỏ” lại quan hệ thân mật tới như thế, quả thật là rất bản lãnh!