Lời giải thích này của Cao Thăng thật sự là không đơn giản, rất khó lường.
Căn cứ vào trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng ở kiếp trước, thì thủ trưởng khiến Phó thủ tướng Hồng đến Minh Châu đến chủ trì công tác xây dựng kinh tế, có ý tứ cảnh cáo hay không thì không dám phỏng đoán. Nhưng thủ trưởng quả thật đối với năng lực của Phó thủ tướng trong việc xây dựng kinh tế đánh giá rất cao, từng công khai trường hợp kinh tế mà người khác không hiểu nhưng có người hiểu, mà người này chính là Phó thủ tướng Hồng.
Đây chính là sự thừa nhận rất giỏi. Thủ trưởng đối với việc ủng hộ Phó thủ tướng Hồng mức độ không hề nhỏ.
Nhưng Cao Thăng còn vạch ra thủ trưởng khả năng còn lớn hơn nữa.
Nếu như lịch sử tái diễn thì tháng mười này, thủ trưởng sẽ đến miền nam.
- Nhị Ca, anh sao vậy?
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cứ nhìn chằm chằm vào mình, Cao Thăng càng thêm đỏ mặt, ngại ngùng hỏi một câu, nghĩ rằng chắc mình nói sai.
- Tiểu Cao, em nói thử xem, thủ trưởng còn có động tác gì lớn?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi.
Tiểu Cao vội vàng nói:
- Chuyện này em không dám khẳng định, em chỉ là đoán thôi.
- Đoán cũng không sao, nói ra nghe xem.
Tiểu Cao liền trầm ngâm không nói. Dù sao đây cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện đàm luận được. Mặc dù đều là con cháu của các cán bộ cấp cao, nhưng đề cập đến thủ trưởng tối cao và lãnh đạo cao tầng, nếu chẳng may lan truyền ra ngoài thì sẽ có khả năng gây thành sự cố.
Hồ Ngạn Bác liếc mắt nhìn hắn nói:
- Nhị Ca, nếu bên Kim Thu Viên cứ tiếp tục cứng rắn như vậy thì kiên nhẫn của thủ trưởng tối cao sớm muộn gì cũng sẽ đến giới hạn thôi. Đám người Phong Nhị Gia cũng không thể nói chuyện tốt được.
Cao Thăng ngẩn ra, thật sự không ngờ Hồ Ngạn Bác lại nói trắng ra như vậy.
Hồ Ngạn Bác còn nói thêm:
- Tiểu Cao, cậu và Nhị Ca, Tiểu Huy thời gian giao tiếp không dài, không biết cá tính của hai người bọn họ nên cũng không trách được cậu. Cẩn thận một chút cũng là điều nên làm. Tuy nhiên, tôi nói với cậu là, nhân sinh trên đời, mặc kệ cậu đi con đường nào thì cũng phải có những người bạn bên cạnh. Nếu không thì quả thật là rất cô đơn.
Hồ Ngạn Bác nói trắng ra, gần như là chỉ thẳng việc Cao Thắng không tin tưởng Lưu Vĩ Hồng và Trình Huy.
Cao Thăng liền lộ ra thần sắc có chút bất an.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tiểu Cao, đừng nghe những lời cậu ta nói. Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày sẽ gặp người có tâm. Phải nhiều lần giao tiếp với nhau thì mới quen thuộc được. Cậu làm phóng viên, cẩn thận là đúng.
Cao Thăng vội vàng nói:
- Không phải, Nhị Ca, anh đừng hiểu lầm, em không phải là có ý đó. Em chính là không nắm chắc nên không nói lung tung.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh hiểu, Giám đốc Vân sau khi nhận chức, chú Cao và ông ấy quan hệ như thế nào?
Vân Hán Dân đảm nhiệm chức Giám đốc thông tấn xã của Nhật báo Nhân dân, và với bố Cao Thăng Cao Văn Vĩ liền trực tiếp phân quan hệ cao thấp.
Cao Thăng vẻ mặt trịnh trong nói:
- Nói thật, Nhị Ca, tạm thời vẫn còn đang thời kỳ li hợp, lẫn nhau đều chưa có sự dung hòa. Ý của ba em đối với bài báo dài hai trang của tờ báo Minh Châu kia đã tỏ rõ thái độ. Nhưng Giám đốc Vân thì vẫn chưa có ý kiến rõ ràng.
Vừa mới bị Hồ Ngạn Bác đâm chọt, Cao Thăng ngượng ngùng nói thật một câu. Có thể thấy đối với bài báo dài hai trang của tờ báo Minh Châu, thái độ của Cao Văn Vĩ khẳng định là phê phán. Nghiền ngẫm kỹ lại cũng có thể cho ra kết luận như vậy. Nhưng Vân Hán Dân mới là Giám đốc thông tấn xã, bài báo phê phán sẽ không có thể đăng báo.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nhìn lại cũng đúng, không cần vội vã tỏ thái độ. Có một số việc phải nhìn xuyên thấu bản chất của nó. Tờ báo Minh Châu cũng không phải một chút đạo lý cũng đều không có.
Cao Thăng lúc này thật kinh hãi, cả Hồ Ngạn Bác lẫn Trình Huy đều rất kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Theo lý, người không hài lòng nhất với bài văn dài hai trang của tờ báo Minh Châu hẳn là ông cụ Lưu. Ông cụ thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, toàn bộ cao tầng đều biết đến. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại nói tờ báo Minh Châu cũng có đạo lý. Thế này thì không phải là thái độ của ông cụ Lưu đã bắt đầu có chuyển biến. Việc này thật sự là rất đáng ngạc nhiên.
Ông cụ Lưu nếu thật sự thái độ chuyển biến thì chỉ sợ là môi trường chính trị của toàn bộ nước cộng hòa cũng đều có sự thay đổi to lớn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Không có gì phải giật mình cả. Ông cụ hiểu biết tình huống chân thật thì quan điểm cũng sẽ thay đổi thôi.
Đám người Hồ Ngạn Bác yên lặng gật đầu, âm thầm suy ngẫm tin tức kinh người này.
Lưu Vĩ Hồng sở dĩ quyết định đem tin tức này lộ ra ngoài, cũng bởi vì muốn làm công tác chuẩn bị cho những khả năng phát sinh thay đổi sau này. Một sự thay đổi kinh người như vậy thì nên để cho mọi người một thời gian để từ từ tiêu hóa. Nếu Kim Thu Viên nhận được tin tức này, nói không chừng sẽ chủ động đến nhà, hướng ông cụ giáp mặt thỉnh giáo.
Lưu Vĩ Hồng hy vọng có thể mượn sự chuyển biến này để thay đổi khả năng đối mặt với cục diện bất lợi của Lưu gia.
- Được rồi, đừng quan tâm đến việc này nữa. Quốc gia thì đã có các trưởng bối trù tính rồi, chúng ta chỉ thuận thế mà làm thôi. Nào, nâng ly nào!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giơ ly lên.
Sau khi cụng ly, Hồ Ngạn Bác nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Nhị Ca, thuận thế mà làm nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Mấu chốt là không biết thế nào là thuận thế, thế nào là nghịch thế?
- Nhị Ca, anh nói, có phải em cũng nên ở cơ sở rèn luyện một chút?
Lưu Vĩ Hồng nghe vậy thì sửng sốt, trở nên trầm tư một chút, rồi nói:
- Không cần gấp đâu, trước tiên cứ ở Bắc Kinh làm việc đi.
Lưu Vĩ Hồng không phải coi thường đầu óc của Hồ Ngạn Bác. Thật sự Hồ Ngạn Bác còn rất trẻ, và không phải ai cũng giống như cậu ta. Nếu không phải vì cơ duyên xảo hợp, thì Lưu Vĩ Hồng cũng không có ở cơ sở. Đơn giản, hắn trước kia, gần như đã trở thành một vật hy sinh của Lưu gia, nên bây giờ kiếp này mới xuất hiện một tình huống mới.
- Vâng!
Hồ Ngạn Bác gật đầu.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cười nói, phỏng chừng đã bàn xong chuyện chính sự, Trình Sơn liền đứng dậy, đi đến, phía sau là đạo diễn Đại Pháp, trên mặt có chút kinh sợ. Hẳn là Trình Sơn đã đem thân phận của bọn họ nói cho Đại Pháo biết một chút.
- Nhị Ca, chuyện đại sự đã bàn xong rồi, không thì chuyển qua xem phim nhé? Hoặc là ra bên ngoài khiêu vũ? Đại Pháo hôm nay dẫn theo một số em mới, đều còn non tơ cả.
Nói xong, Trình Sơn liền lộ ra vẻ mặt khoái trá.
Người này, xem ra thì tật xấu không chừa.
- Non tơ? Tam Nhi, cậu ở đâu mà có nhiều em non tơ đến như vậy? Còn cô gái tên Đào Tiếu Bình, cô ấy và cậu thật giống nhau.
Hồ Ngạn Bác tỏ ý không thích, còn giơ tay chỉ vào một cô nữ minh tinh bên kia.
Kỳ thật thì tuổi Trình Sơn không lớn, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nếu ở hậu thế thì phải nói là còn trẻ vô cùng. Nhưng nghe ý tứ của Hồ Ngạn Bác thì cái cô gái nữ minh tinh Đào Tiểu Bình và Trình Sơn tuổi bằng nhau thì được coi là già rồi.
Xem ai còn trẻ, ai không còn trẻ cũng có vật trực tiếp liên hệ. Nếu trước mặt một ông lão tám mươi tuổi, một bà lão bảy mươi tuổi cũng được xem là trẻ.
Đạo diễn Đại Pháo nói,
- Cô gái ấy thật sự là non đấy, cô chỉ có bộ dạng thành thục mà thôi, chứ mới ra đời đấy. Tôi lấy nhân cách của mình để cam đoan.
Hồ Ngạn Bác thường xuyên lăn lộn cùng một chỗ với Trình Sơn, đám người Đại Pháo đối với y cũng khá quen thuộc, biết y là bạn thân của Tam thiếu, nên nói đùa cũng khá thoải mái.
Hồ Ngạn Bác vung tay lên, khinh thường nói:
- Đại Pháo, với nhân cách của anh thì anh để lại dùng đi. Tôi tin anh mới là lạ. Cô ấy mới ra đời? Cô ấy trước đó không lâu đã xuất hiện trong một vở kịch truyền hình. Cô gái mà anh cho là số một kia có thực sự còn sạch sẽ hay không? Khi nào thì anh thành thánh nhân vậy?
Có thể làm đến vị trí số một, nhất là dưới tay Đại Pháo thì cô gái đó quả thật là có danh tiếng. Dưới tay đạo diễn mà có thể trở thành nhân vật số một không tuân thủ quy tắc là không được, trừ phi cô gái đó có bối cảnh rất mạnh.
Đạo diễn Đại Pháo vội vàng hạ giọng nói:
- Bác thiếu, đúng là không lừa được cậu. Tôi cũng nhìn trúng được tài hoa của cô ấy. Nhưng cậu cũng biết khẩu vị của tôi rồi đấy, đây không phải là người mà tôi vừa ý nhất. Nếu cậu không tin thì cậu có thể tự mình thử xem. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Tuy nhiên, Bác thiếu, với Tiểu Đào thì tôi thực không nắm chắc, tính cách của cô ấy khá mạnh mẽ. Nếu không làm tốt công tác tư tưởng thì tôi chỉ có thể làm người trung gian cho cậu mà thôi.
- Vẽ chuyện!
Hồ Ngạn Bác lười biếng nói.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói:
- Tôi tin!
- Nhị Ca?
Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn đều mở to mắt nhìn hắn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên lặp lại một lần:
- Tôi tin!
Nữ minh tinh Đào Tiểu Bình là một trong những minh tinh mà Lưu Vĩ Hồng yêu thích. Diện mạo chưa thế nói là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có vài phần đoan trang. Các bộ phim điện ảnh và kịch truyền hình mà cô làm diễn viên chính, Lưu Vĩ Hồng đều có xem qua. Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng có thể khẳng định như vậy là vì căn cứ vào trí nhớ của hắn. Trong hoàn cảnh lộn xộn của giới điện ảnh và truyền hình, Đào Tiếu Bình chưa bao giờ gây ra một tiếng xấu nào cả. Dường như những màn giao dịch và đầu cơ cô không thèm tham gia. Đó cũng chính là nguyên nhân mà cô chưa từng ngủ với bất cứ ai.
- Được, Nhị Ca, anh đã nói tin thì ai dám không tin chứ? Hiếm khi nào mà anh có được tâm tư như vậy, đây chính là duyên phận, để em làm mai cho anh nhé?
Trình Sơn lập tức nói, trên mặt lộ ra sự hưng phấn. Dường như nếu không giới thiệu cho Nhị Ca cô gái này thì y không cam lòng.
Nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng sẽ không từ chối, không ngờ hắn lại trả lời một cách một cách không do dự:
- Thôi đi, đêm nay anh còn có việc, về sau có cơ hội sẽ nói sau.
Nghe những lời này, Trình Sơn lập tức sững cả người. Sau khi Lưu Vĩ Hồng rời đi, Trình Sơn mới nhớ tới dặn dò Đại Pháo vài câu.
- Đại Pháo, tôi nói với anh điều này, anh nhớ xem trọng Đào Tiếu Bình đấy. Nhị Ca nói không chừng có hứng thú với cô ấy.
Đại Pháo liên tục gật đầu, thấp giọng hỏi:
- Tam Ca, Nhị Ca có phải....
- Hỏi nhiều để làm gì? Không nên hỏi, cũng đừng nên hỏi.