Khi Lưu Vĩ Hồng đi vào Thúy Bách Uyển, giờ Bắc Kinh đã là trên dưới tám giờ tối.
Phương Lê vẫn chờ như trước, thấy Lưu Vĩ Hồng thong thả đi vào Thúy Bác Uyển, trong lòng Phương Lê than thầm: “thằng con trai thứ nhà họ Lưu này, rốt cuộc là loại người gì?”
Biết rõ phó Thủ tướng Hồng đã đợi hắn mười mấy tiếng, không ngờ vẫn ung dung như vậy.
Nhưng tất nhiên Phương Lê không biểu lộ ra ngoài, mà bước xuống bậc thang, mìm cười chào:
- Bí thư Lưu đến rồi!
Phương Lê là một trong những người phụ trách văn phòng phó Thủ tướng Hồng, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, cho dù cấp Vụ hay cấp Cục đều tràn trề kinh nghiệm, là bậc trên của Lưu Vĩ Hồng. Tiếp đón Lưu Vĩ Hồng theo lễ nghi như thế này có thể coi là ngoại lệ. Đương nhiên, đây cũng vì anh ta quản lý văn phòng của phó Thủ tướng Hồng, có liên quan đến công việc. Nhân viên làm việc bên cạnh thủ trưởng, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi tác phong của thủ trưởng.
Tính cách của phó Thủ tướng Hồng rất thẳng thắn, dám làm dám nói, không làm ra vẻ. Mấy người Phương Lê cũng đã theo tiêu chuẩn này mà yêu cầu chính bản thân họ.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng được phó Thủ tướng Hồng đợi hắn hơn mười mấy tiếng, cũng đáng được Phương Lê chào đón.
Lưu Vĩ Hồng bắt tay Phương Lê nói:
- Rất xin lỗi, chủ nhiệm Phương, để anh đợi lâu, thật sự có lỗi quá.
Phương Lê mỉm cười đáp:
- Đừng lo, có chuyện xảy ra có ai mà không lo lắng. Thương tích của đồng chí Hạ Hàn thế nào? Có khống chế được không?
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên lỡ hẹn với phó Thủ tướng Hồng, nguyên do trong đó, mấy người Phương Lê tất nhiên hiểu được. Biết Hạ Hàn là con trai một của Tham mưu trưởng Hạ Thiên Hữu, Phương Lê càng quan tâm hơn. Thiếu tướng Lục quân ở Bắc Kinh, có lẽ cũng không gây chú ý lắm. Nhưng Tham mưu trưởng quân cảnh vệ Bắc Kinh lại là chức vụ vô cùng quan trọng, Tư lệnh hỗ trợ cảnh vệ, quản lý an toàn cho Bắc Kinh và các vùng lân cận, dù là trong lòng thượng cấp cũng phải coi trọng.
- Vâng, cơ bản là khống chế được, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn còn đang hôn mê. Chủ yếu là do tác dụng của thuốc mê.
Lưu Vĩ Hồng nói sơ tình hình của Hạ Hàn.
Từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều, hơn sáu tiếng này có lẽ là sáu tiếng dài nhất trong cả hai kiếp của Lưu Vĩ Hồng.
Hạ Thiên Hữu và cô Lưu chạy đến bệnh viện không lâu, giáo sư Lô đã đích thân dẫn theo hai trợ lý chạy đến Bệnh viện Nhân dân khu Tây. Giáo sư Lô hơn sáu mươi tuổi, là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng khắp các bệnh viện cả nước. Lâm Mỹ Như vốn từng là bác sĩ, những hành động thế này vốn rất kiêng kị trong giới.
Sao? Các người không tin bác sĩ Bệnh viện Nhân dân khu Tây sao? Nhưng đối với giáo sư Lô thì tuyệt đối không tồn tại vấn đề này. Trong giới y học, riêng về ngoại khoa, giáo sư Lô thật sự là một ngôi sao sáng. Giáo sư Lô đến bất kỳ bệnh viện nào trong nước, thậm chí là cả thế giới, đều được tiếp đãi rất long trọng. Viện trưởng Hầu của Bệnh viện Nhân dân khu Tây, trước kia còn nghe giáo sư Lô tọa đàm, lúc gặp được tạp chứng đáng ngờ, đều mời giáo sư Lô đến hội chẩn.
Giáo sư Lô vừa đến, Hạ Thiên Hữu và cô Lưu cũng hơi yên tâm một chút.
Dù sao có bác sĩ hạng nhất thế giới đích thân đến chủ trì ca mổ cũng làm cho người ta yên tâm một chút.
Giáo sư Lô có tính cách của một trí thức điển hình, chẳng chào hỏi Hạ Thiên Hữu, lập tức vào phòng vô khuẩn thay quần áo. Một lần đi vào là suốt sáu tiếng.
5 giờ chiều, kết thúc cuộc giải phẫu của Hạ Hàn, đẩy xuống phòng hậu phẫu. Giáo sư Lô thông báo rõ ràng cho người nhà biết, cuộc giải phẫu rất thành công, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần chăm sóc sau mổ tốt thì cũng không lưu lại di chứng gì quá lớn.
Thầy thuốc rất ít khi lên tiếng nói như vậy.
Cẩn tắc vô áy náy thôi.
Giáo sư Lô dám nói như vậy thứ nhất vì ông cực kỳ tự tin vào y thuật của mình, thứ hai là cuộc giải phẫu vô cùng thành công.
Cô Lưu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ngất xỉu cùng lúc còn có Cư Đình.
Nhắc tới cô gái này, cả buổi chiều cũng bị gây sức ép quá. Đến bệnh viện không lâu, đã bị cảnh sát nghe được tin tức, đến dẫn đi hỏi cung, ghi chép, tìm hiểu tình hình. Mọi người còn tưởng rằng cô sẽ đi luôn không quay lại nữa. Trong cuộc sống, chuyện như vậy thật đếm không xuể, thậm chí làm ơn mắc oán cũng đã nhìn mãi thành quen mắt.
Cư Đình có thể kiên trì chờ đến khi đám người Lưu Vĩ Hồng đến bệnh viện đã là không tệ. Không ngờ đến 3 giờ chiều, cô còn quay lại bệnh viện nữa, còn mang đến một ít thức ăn, cùng làm bạn với cô Lưu, không nói lời nào.
Sau khi được giáo sư Lô thông báo tin tốt lành, cô và cô Lưu đều ngất xỉu.
Thần kinh đang bị nén chặt chợt thả lỏng, tất nhiên sẽ như thế.
Bí thư Lưu tất nhiên không ngất xỉu, nhưng cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Giải phẫu xong, Hạ Hàn được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, tác dụng của thuốc gây mê chưa hết, Hạ Hàn vẫn còn hôn mê như trước. Bác sĩ cũng đã nói rõ, mấy ngày sau, người bệnh cần được tĩnh dưỡng, tốt nhất là không được quấy rầy anh ấy.
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng nhau về Thanh Tùng Viên, cùng bà nội ăn cơm chiều, giờ mới đến đây.
Sau khi nghe nói Hạ Hàn không còn nguy hiểm đến tính mạng, Phương Lê cũng thở phào, khẽ nói:
- Bí thư Lưu, mời!
Phó Thủ tướng Hồng đã đợi Lưu Vĩ Hồng rất lâu, Phương Lê tất nhiên không thể trì hoãn Lưu Vĩ Hồng ngoài cửa được.
Thúy Bách Uyển là nơi ở cũng là nơi làm việc của phó Thủ tướng Hồng, ở và làm việc cùng một chỗ, trước sau rất khu biệt. Trong sân, hoa và cây cảnh sum suê, rất thanh tịnh. Vào mùa đông, ngay cả tiếng sâu kêu cũng biến mất.
Phương Lê dẫn Lưu Vĩ Hồng vào gian ngoài văn phòng.
Thúy Bách Uyển và Thanh Tùng Viên giống nhau, đều rất cổ kính, có một ít cây cột sơn đã loang lổ, vẫn chưa sơn lại. Lưu Vĩ Hồng thường xuyên ra vào đại viện, nhìn cũng đã quen, không thấy làm lạ.
Phương Lê nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, lập tức đẩy cửa đi vào, kính cẩn nói:
- Thủ trưởng, đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã đến.
- Mời cậu ta vào!
Phó Thủ tướng Hồng thuận miệng đáp, trong phòng vang lên tiếng lật giấy loạt xoạt, xem ra phó Thủ tướng Hồng đang giải quyết công việc.
- Dạ, thủ trưởng. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời vào.
Lưu Vĩ Hồng vào văn phòng. Dù không phải lần đầu tiên hắn gặp mặt phó Thủ tướng Hồng để nói chuyện, nhưng vào văn phòng phó Thủ tướng Hồng là lần đầu tiên. Diện tích văn phòng ông ta cũng không rộng lắm, thậm chí còn không bằng văn phòng Bí thư Lưu ở thành phố Cửu An, riêng chuyện trang hoàng sang trọng thì cũng còn kém xa. Cũng may là văn phòng đó do Bành Tông Minh trang hoàng, Bí thư Lưu cũng không thể tự trách được.
Phó Thủ tướng Hồng mặc áo đơn màu đen, ngồi sau bàn làm việc xem văn kiện. Trên bàn, tài liệu và văn kiện chất cao như núi, có một tác phẩm vĩ đại mà phó Thủ tướng Hồng đang xem dở, còn đang mở ra. Có lẽ phó Thủ tướng Hồng vừa xem văn kiện vừa đọc sách để tham chiếu. Có thể thấy phó Thủ tướng Hồng làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc. Phía sau phó Thủ tướng Hồng là một giá sách to, bên trong có đủ các loại sách cũ. Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng cũng không thấy được kỹ.
- Đồng chí Vĩ Hồng, cậu ngồi xuống trước đi, tôi phải xem xong hai trang tài liệu cuối cùng này đã.
Phó Thủ tướng Hồng khẽ ngẩng đầu lên, nói một câu, rồi lại vùi đầu xuống.
Người đương thời đánh giá trong bảy vị đầu sỏ ở trung ương, phó Thủ tướng Hồng là người có bản sắc nhất. Tư thế của ông ta lúc này không phải đang nhìn kỹ Lưu Vĩ Hồng, đó không phải là tác phong làm việc của ông ta. Bất kể là tuổi tác, chức vụ, lý lịch kinh nghiệm hay uy vọng, phó Thủ tướng Hồng và Lưu Vĩ Hồng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thân là bậc trưởng bối, nếu phó Thủ tướng Hồng quá mức khách sáo với Lưu Vĩ Hồng, thì ngược lại không phải là chuyện tốt.
- Dạ, thủ trưởng.
Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha bằng vải bố, thẳng lưng, hai tay để trên gối, tư thế vô cùng tề chỉnh. Phương Lê đích thân rót trà cho Lưu Vĩ Hồng, thấy phó Thủ tướng Hồng không còn căn dặn gì nữa, liền nhẹ nhàng lui ra, đóng cửa phòng lại.
Khoảng hai phút sau, phó Thủ tướng Hồng xếp tài liệu trước mặt lại, đứng dậy.
Lưu Vĩ Hồng cũng vội đứng dậy, đối mặt với phó Thủ tướng Hồng.
- Đồng chí Vĩ Hồng, vị chiến hữu kia của cậu, tên Hạ Hàn phải không, tình hình cậu ấy thế nào rồi?
Phó Thủ tướng Hồng vừa bước ra khỏi bàn làm việc, vừa hỏi, vẻ mặt khá quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp:
- Dạ phải, thủ trưởng. Cậu ấy tên Hạ Hàn. Mới giải phẫu xong, ca mổ rất thành công, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Phó Thủ tướng Hồng gật đầu, chậm rãi bước đến trung tâm phòng làm việc:
- Vậy thì tốt quá. Tình hình cơ bản, Phương Lê đã báo cáo với tôi. Đồng chí Hạ Hàn nhìn thấy bọn cướp ở Bách Hóa Yên Kinh, dám làm việc nghĩa, rất anh dũng, không hổ là bản sắc cảnh sát nhân dân. Nghe nói các cậu hành động lần này ở Cửu An cũng là do đồng chí Hạ Hàn chủ trì hả?
Lưu Vĩ Hồng hơi giật mình, không ngờ phó Thủ tướng Hồng cũng biết được tình hình này. Xem ra đại nhân vật đúng là đại nhân vật, có chỗ hơn người, người bình thường không thể sánh được.
- Dạ đúng thủ trưởng. Đồng chí Hạ Hàn lập công đầu trong việc nghiêm khắc trừng trị bọn tội phạm. Đảng ủy Công an tỉnh đã trao huân chương hạng hai cho cậu ấy.
Lưu Vĩ Hồng lời ít ý nhiều trả lời câu hỏi của phó Thủ tướng Hồng. Nếu là chính thức triệu kiến, bất luận Lưu Vĩ Hồng trả lời câu hỏi nào cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không thể ăn nói lung tung.
- Ừ, đồng chí này rất khá, con nhà tông mà. Nhưng tình hình trị an ở Bắc Kinh cũng có vấn đề. Mới mùng bốn Tết không ngờ đã có phần tử tội phạm hành hung trên phố, sát thương cảnh sát. Vấn đề như vậy không thể bỏ qua.
Phó Thủ tướng Hồng cũng không vội ngồi xuống, cứ đứng thế nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, hai hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt.
Về chuyện này Lưu Vĩ Hồng không tiện tiếp lời. Trước mặt phó Thủ tướng Hồng, công nhiên phê bình trị an Bắc Kinh không tốt, tuyệt đối là húy kị. Dù cho Lưu Vĩ Hồng tin tưởng tuyệt đối rằng phó Thủ tướng Hồng không thể mang câu chuyện của hai người tiết lộ ra ngoài, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Dù Bí thư Lưu ở Cửu An cứng rắn mạnh mẽ phi thường, nhưng không thể cứng rắn mạnh mẽ đến độ có thể tùy tiện phê bình trình độ của Cục Công an Bắc Kinh. Cũng may phó Thủ tướng Hồng chỉ nói vậy, không chờ hắn phải trả lời.
Phó Thủ tướng Hồng nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như khá ngạc nhiên trước sự cẩn thận của Lưu Vĩ Hồng, nên cũng không đào sâu chuyện này nữa, bèn ngồi xuống sô pha trước, khoát tay với Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, ngồi đi.
- Dạ.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp, nhưng cũng không vội ngồi xuống. Hắn đến bên bàn làm việc, bưng chén trà của phó Thủ tướng Hồng lên, nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà rồi mới quay về chỗ ngồi của mình, nghiêm trang ngồi xuống.
Khóe miệng phó Thủ tướng Hồng khẽ hiện một nụ cười.