Tết Âm lịch qua đi, “Không khí chiến tranh dày đặc” ở Bắc Kinh.
Đương nhiên, cái gọi là không khí chiến tranh dày đặc, chỉ là ở tầng lớp rất cao bên trên, cán bộ cấp Sở, Cục bình thường đều không cảm nhận được. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng, các loại cán bộ cấp Phó giám đốc sở khác, cán bộ cơ sở và dân chúng bình thường, thì không hề có cảm giác gì. Mỗi buổi sáng thức dậy, trời vẫn là trời, ánh sáng vẫn là ánh sáng, không có biến đổi gì.
Chỉ có duy nhất một chút thay đổi chính là, mấy nhà khách khách sạn lớn, bỗng nhiên có thêm rất nhiều người giàu có ở Hà Đông với ánh vàng rực rỡ của vòng cổ “Dây thừng”, ngón tay đeo chiếc nhẫn to vàng óng, cầm chiếc điện thoại di động màu đen to tướng .
Phái đoàn đó thậ không phải chỉ ra dáng, phía sau mỗi ông chủ lớn, ít nhất có thư ký, người hầu, vệ sĩ v.v… đi theo cũng phải bảy tám gã, đều dùng xe ô tô đắt tiền, ở Bắc Kinh tiêu tiền như nước, vui thú hàng đêm.
Trong nội thành Bắc Kinh, một tòa nhà văn phòng làm việc nguy nga hiện đại hoá, đột ngột mọc lên từ mặt đất, trước mặt tòa nhà lớn có quốc huy rực rỡ, có chiến sĩ võ trang đứng trong tư thế oai hùng hiên ngang trước cửa.
Đây là Trụ sở làm việc mới của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nội các Chính phủ
Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nằm ở tầng hai phía đông tòa nhà văn phòng, có hai mươi mấy văn phòng trang hoàng xinh đẹp. Lần này, Chánh văn phòng cục Giám sát đồng chí Trịnh Hiểu Yến, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái. Chủ nhiệm Trịnh rốt cụôc cũng có được văn phòng của riêng mình, tuy rằng là một gian, cùng phòng làm việc của lãnh đạo không thể đánh đồng, nhưng với chỗ làm việc ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, thì cách biệt một trời một vực.
Chủ nhiệm Trịnh cũng thấy vui rồi.
Văn phòng Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát, tất nhiên là vị trí tốt nhất trong toàn bộ khu vực làm việc. Trong ngoài hai gian, còn có phòng vệ sinh độc lập, ánh sáng cũng tốt, rộng rãi sáng ngời, sắc thái nhẹ nhàng, ngồi làm việc ở chỗ này, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hèn chi các vị quan trong cả nước, một đám chen lấn xây dựng văn phòng mới.
Tuy nhiên hiện tại trong lòng Phó cục trưởng Lưu, lại không quan tâm chuyện này, đang nghe sự than phiền của Trần Bác Vũ.
- Cục trưởng, nhà này quả thực là không cần thiết!
Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng ngồi cạnh nhau trên đi văng phòng tiếp khách, nhả khói, tỏ vẻ không thích nói:
- Tôi hiện tại mỗi ngày đều đánh du kích, trốn đông trốn tây, ngay cả tết âm lịch cũng không yên ổn. Vợ tôi và đứa nhỏ, không biết than phiền đã bao nhiêu lần. Có lần, buổi tối dường như không có động tĩnh, ai ngờ buổi sáng vừa mở cửa, bên ngoài không ngờ có bảy tám người vạm vỡ vây quanh. Có đôi khi tuy rằng không có người, ngoài cửa lại đặt không biết bao nhiêu đồ vật, đồ ăn đồ dùng, thiết bị điện khí vân vân, cái gì cũng có, như một cái siêu thị. Làm vợ tôi và đứa nhỏ sợ tới mức, hiện tại cũng không dám mở cửa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bác Vũ, chúc mừng, phát tài rồi!
Cũng là năm trước, sau khi Lưu Vĩ Hồng truyền đạt mệnh lệnh “Nghiêm trị xí nghiệp mỏ bán ra vô quy tắc”, thì mang lại di chứng. Lúc ấy Trần Bác Vũ tiếp nhận lệnh của Lưu Vĩ Hồng, mang theo hai mươi tinh binh mãnh tướng, tiến thẳng tới Hà Đông, bắt đầu trong phạm vi toàn tỉnh Hà Đông, nghiêm trị xí nghiệp mỏ vi phạm quy định bán thào và tự ý phá sản. Bắt được hai vụ điển hình, đã tiến hành thông báo với các đồng chí lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Đông cùng với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Đông rất coi trọng chuyện này, đã bắt đầu tiến hành điều tra rõ hai vụ án điển hình. Phỏng chừng sẽ có một số lớn cán bộ và thương nhân cấu kết gặp phải đen đủi.
Kể từ đó, nhóm các chủ mỏ than cả nước đều căng thẳng. Nhất là người giàu có mỏ than tỉnh Hà Đông, càng hoảng loạn.
Việc này không phải chuyện đùa.
Tết Âm lịch còn chưa tới, nhóm ông chủ lớn Hà Đông đều đến Bắc Kinh, dựa vào các mối quan hệ để tìm giải pháp, hy vọng lần nghiêm trị tiếp theo, không đổ lên đầu mình. Quả thực không phải chuyện đùa, tâm huyết nhiều năm, gia sản hàng tỉ, nếu làm không tốt sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trần Bác Vũ làm Phó cục trưởng cục Giám sát phân công công tác quản lý giám sát chế độ cải cách xí nghiệp mỏ, tất nhiên trở thành “Cái đích cho mọi người chỉ trích”. Mọi người đều biết rằng, tiền đồ gia sản của mình, đều nằm trong lòng bàn tay Phó cục trưởng Trần, không đối phó với Phó cục trưởng Trần, buổi tối sẽ không ngủ được.
Kết quả là, xuất hiện hoàn cảnh Trần Bác Vũ than phiền với Lưu Vĩ Hồng.
Kỳ thật loại hoàn cảnh này, không chỉ Trần Bác Vũ gặp phải, tất cả mấy vị lãnh đạo cục Giám sát có chút quyền lực, đều “Gặp phải” điều tương tự. Chánh Văn phòng Trịnh, từ Tết Âm lịch đến giờ, hơn một tháng, ít nhất gặp phải hơn mười thuyết khách, khách đến tặng lễ, không thủ đoạn tồi tệ nào không dùng.
Nhóm chủ mỏ than thần thông quảng đại, sáng sớm đã đi tạo quan hệ với người của cục Giám sát. Biết Trịnh Đại tiểu thư ở cục Giám sát là một nhân vật, nghe nói rất có tiếng nói trước mặt Phó cục trưởng Lưu. Ông bố nhà người ta, đường đường là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, quan lớn biên giới, Phó cục trưởng Lưu cũng phải nể mặt Trịnh Đại tiểu thư.
Chỉ cần Trịnh Đại tiểu thư ở trước mặt Phó cục trưởng Lưu nói tốt vài câu, thì sẽ được bình yên.
Về phần quan hệ ở tỉnh ở thành phố, ngược lại không quan trọng như vậy. Cục Giám sát không điều tra, thì ở tỉnh ở thành phố cũng sẽ không thật sự điều tra. Cũng có chút bất hòa về quyền lợi, điều tra đi điều tra lại, nếu làm không tốt sẽ đụng phải nhà mình, ai lại đi làm cái chuyện ngốc ấy?
Cho dù là Phó cục trưởng Lưu, trong khoảng thời gian này tình hình trong nhà, cũng không tốt được bao nhiêu. Chỉ có điều sơn trang Vạn Hồng là khu vực khá xa hoa, bảo an tương đối nghiêm mật, người đến tặng lễ bình thường, không dễ gì vào được bên trong. Hơn nữa trong nhà Phó cục trưởng Lưu, còn có vài nhân vật lợi hại, Lý Cường, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, hết mấy lần đều xem người tặng lễ là như kẻ xấu bụng dạ khó lường mà dạy dỗ một trận.
Tương đối mà nói, Phó cục trưởng Lưu không đáng lo bằng Phó Cục trưởng Trần cùng với người nhà của ông ta.
Trần Bác Vũ lại vừa buồn cười vừa tức giận, nói:
- Vĩ Hồng, nếu anh nói như vậy, thì tôi mặc kệ, ai đến tặng lễ, tôi nhận hết, không sót thứ gì. Tôi cho là, không đến nửa năm, tôi sẽ thành triệu phú tỉ phú. Đến lúc đó tôi trực tiếp từ chức, mặt béo tròn làm ông nhà giàu. Không cần ở trong này làm sống làm chết để lấy vài đồng tiền lương?
Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải giao tình bình thường, hai người ở văn phòng, không có người thứ ba, Trần Bác Vũ nói chuyện cũng khá thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng vẫn nhẹ nhàng, cười nói:
- Chủ ý này không tồi, đến lúc đó anh phát tài, nhưng cũng đừng quên nhóm anh em kết nghĩa nha.
Trần Bác Vũ cười khổ lắc đầu, thở dài, nói:
- Vĩ Hồng, hiện tại muốn đường hoàng làm ít chuyện, thật đúng là khó. Nói thật, đó đều là thứ tốt, nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, nếu nói một chút cũng không động tâm, thì quả thật là giả. Những người đó, cũng không biết lấy tin tức từ đâu, giống như nhà anh thiếu thừ gì, họ đều biết cả, đúng bệnh hốt thuốc. Hôm trước, vợ tôi vừa mới lải nhải một câu với tôi, nói là muốn đổi cái tủ lạnh, kết quả anh đoán xem thế nào? Hay thật, buổi sáng ngày hôm sau vừa mở cửa, đã đặt sẵn ba cái tủ lạnh lớn!
Trần Bác Vũ nói xong, lại liên tục lắc đầu.
- Tôi thực hoài nghi, bọn họ có gắn thiết bị nghe trộm trong nhà tôi không, mà trong nhà nói cái gì, bọn họ đều cũng có thể biết.
Đây đúng là tình hình thực tế.
Dù nói thế nào, người tặng lễ luôn khôn khéo, biết “Chỗ đau” của anh ở nơi nào.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bác Vũ, may là anh chưa nói phải đổi vợ. Nói cách khác, nếu không cẩn thận có khi buổi sáng vừa ra khỏi cửa, bảy tám mỹ nữ đã vây quanh anh, để anh chọn lựa!
- Thôi đi, anh còn đùa nữa!
Trần Bác Vũ hừ một tiếng, lập tức lại bật cười ha hả, cười một trận, Trần Bác Vũ lại nhíu mày.
- Vĩ Hồng, cứ tiếp tục thế này, thì không phải là biện pháp. Không nói ý chí tôi bạc nhược, sớm hay muộn cũng bị người ta dụ dỗ. Bà xã và đứa nhỏ mỗi ngày đều lo lắng đề phòng như vậy, cũng không phải chuyện hay ho... Hay là, tôi chuyển nhà. Trốn đi, không để cho bọn họ gặp được
Trần Bác Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói.
Truyền thông cũng nói, tham quan cả ngày lo lắng đề phòng, ngủ không yên, ai biết được muốn làm thanh quan, thì càng thêm lo lắng đề phòng, càng thêm ngủ không ngon giấc.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:
- Bác Vũ, đây cũng không phải biện pháp. Tránh được nhất thời, trốn không được một đời.
- Vậy anh nói làm sao bây giờ?
Trần Bác Vũ hai tay chắp lại, nói:
- Vợ tôi nói với tôi, còn như vậy nữa, thật không chịu nỗi nữa. Cô ấy muốn dẫn đứa nhỏ về ở với ông bà.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, nói:
- Đúng vậy, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết... Tôi thấy, ở chỗ Phương Lê, pháp quy hành chính kia cũng nên được công khai. Đợi luật lệ này công khai, mọi người có cách đối phó, tình cảnh hẳn là sẽ tốt hơn?
Nói là nói như vậy, nhưng nghe ra thì, Phó cục trưởng Lưu quả thật không có gì lo lắng.
Hiện tại không phải không thể, mà là có pháp luật mà không tuân theo. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và cục Giám sát ra đủ loại luật định, không cho phép bán tháo doanh nghiệp nhà nước, nghiêm cấm xói mòn tài sản quốc hữu, nhưng phía dưới thực sự làm theo, có bao nhiêu người? Ai mà không thay đổi biện pháp mà bán xí nghiệp đi?
Cái gọi là “Trên có chính sách dưới có đối sách” là rất đúng!
- Được, việc này tôi cũng không làm phiền anh, chỉ là tìm anh tâm sự một chút, vẫn là tôi tự mình nghĩ biện pháp giải quyết...
Trần Bác Vũ thở dài, nói, lập tức đứng dậy.
Đúng lúc này, điện thoại Lưu Vĩ Hồng reo lên, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy điện thoại, trả lời một câu.
- Lưu Nhị, đêm nay có thời gian không? Có thời gian, thì đi xem kịch với tôi!
Trong điện thoại, truyền đến giọng đĩnh đạc của Vương Thiện.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười nói:
- Vương Nhị từ bao giờ đã thành diễn viên nghiệp dư?
Vương Thiện tỏ vẻ không thích nói:
- Tôi vốn chính là diễn viên nghiệp dư, anh không biết thôi. Nếu không, đợi anh tới, tôi cho anh xem một đoạn?
Nghe ý tứ này, Lưu Vĩ Hồng đi được thì đi, không muốn đi cũng phải đi.
- Được, nói địa điểm đi. Tôi đến xem.
Lưu Vĩ Hồng cũng không do dự gì, thuận miệng đáp ứng. Đêm nay quả thật hắn cũng không có việc gì, nếu Vương Thiện có hứng thú mời xem diễn, Lưu Nhị Ca phải tuân theo thôi.
- Được, không cần biết địa điểm, chút nữa tôi qua đón anh, tiện đường.
- Được, tôi chờ.
Chờ Lưu Vĩ Hồng ngắt điện thoại, Trần Bác Vũ liền cười ha hả, nói:
- Phó cục trưởng Lưu, thuyết khách lại tới cửa, anh chờ xem. Mặt mũi Vương Nhị Ca, để xem anh có nể mặt không!
Lưu Vĩ Hồng cũng cười khổ một tiếng.
Vương Thiện này có tật xấu là nghĩa khí, cuối cùng cũng không sửa được. Toàn Thanh Hoa lại bấu víu vào ông ta, ông ta vẫn trước sau như một. Nếu quả thực Trần Bác Vũ nói trúng, lại không biết ai có năng lực lớn như vậy, có thể mời thuyết khách tốt như thế.