Ngày hôm sau, Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị đứng lên đi sang phòng làm việc của Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh để thương lượng một chút chuyện thì Hùng Quang Vinh đã cười ha hả đầy cửa bước vào.
- Bí thư, chào buổi sáng!
Hùng Quang Vinh nét mặt tươi cười, bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
Đây là lần tiếp theo Hùng Quang Vinh đổi cách gọi Lưu Vĩ Hồng. Từ lúc ban đầu là “Bí thư Lưu” đến “Bí thư” rồi sau đó lại quay về “Bí thư Lưu”. Bởi vậy có thể thấy được cảm quan của y đối với Lưu Vĩ Hồng không ngừng cải tiến bên trong. Trải qua sự việc tối hôm qua, Lưu Vĩ Hồng tin rằng, việc sửa đổi cách gọi lần này là xuất phát từ nội tâm của Hùng Quang Vinh.
Đừng nhìn việc giúp điều chuyển công tác cho Trương Diệu Nga, kỳ thực chính là giúp cho Hùng Quang Vinh. Trương Diệu Nga muốn sống một cuộc sống ở thành thị, vì đạt được mục đích này mà không chừng sẽ còn làm ra những điều không tưởng khác. Hùng Quang Vinh là đồng nghiệp của Lưu Vĩ Hồng, hắn không muốn nhà của người ta nổi lên bất cứ phong ba bão táp gì cả. Hơn nữa, bên kia cũng thực ức hiếp người mà.
Lưu Vĩ Hồng cười đứng dậy:
- Chủ tịch khu mau đến đây, tôi đang muốn tìm anh để thương lượng một số việc. Mời ngồi, mời ngồi.
- Ôi, Bí thư nói như vậy thì tôi không dám đâu. Nếu cậu có chuyện gì thì cứ việc chỉ bảo. Một cuộc điện thoại thôi thì tôi sẽ đến liền mà.
Hùng Quang Vinh lại càng khách khí.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hai chúng ta cùng làm việc với nhau trên một tầng lầu, đi vài bước là đến mà, gọi điện thoại làm gì cho phiền. Mau đến đây ngồi đi, Chủ tịch khu. Mời anh điếu thuốc.
Hùng Quang Vinh tiếp nhận điếu thuốc từ Lưu Vĩ Hồng, rồi lập tức lấy ra cái bật lửa, đốt thuốc cho Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư, đây là ba trăm đồng ngày hôm qua cậu cho Diệu Nga mượn. Haha, thật ngại quá, hôm qua cô ấy lại không mang đủ tiền. Nếu không có Bí thư trượng nghĩa thì cô ấy gặp rắc rối rồi.
Vừa mới ngồi xuống, Hùng Quang Vinh liền lấy từ trong túi ra ba trăm đồng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, đẩy về phía Lưu Vĩ Hồng, lời nói có chút xấu hổ.
Tối hôm qua, Trương Diệu Nga người đầy mùi rượu về nhà khiến cho Hùng Quang Vinh một phen đau lòng. Đối với Trương Diệu Nga, Hùng Quang Vinh thật lòng thật dạ yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Vợ mình uống rượu say khướt trở về, Hùng Quang Vinh có thể không đau lòng sao? Y chỉ có thể lấy nước rửa mặt, lau chân tay cho vợ mà thôi.
Trương Diệu Nga ngồi một chỗ, chửi ầm cái tên Mễ Khắc Lương, Long Hoa và Mễ Khắc Phượng là hạng người không có lương tâm, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hùng Quang Vinh nghe xong liền cảm thấy kinh hãi. Qua lời của Trương Diệu Nga thì cái tên Mễ Khắc Lương đó không ngờ mang lòng tà tâm, có ý muốn lợi dụng vợ của người khác.
Kế tiếp, Trương Diệu Nga lại một phen khen Lưu Vĩ Hồng trượng nghĩa như thế nào.
Hùng Quang Vinh thật vất vả mới lau xong tay chân cho vợ mình, tốn hao không biết bao nhiêu khí lực. Sau đó y đặt Trương Diệu Nga lên trên giường, cẩn thận kiểm tra qua.
Trương Diệu Nga đi thị trấn một ngày một đêm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Diệu Nga uống vào một chút rượu, lại hưng phấn dị thường. Bị Hùng Quang Vinh trêu chọc hai, ba câu thì liền ôm lấy ông xã, vợ chồng thắm thiết một phen. Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người nằm trần truồng trong chăn, lúc này mới rủ rỉ những lời êm tai.
Nghe Trương Diệu Nga kể lại tỉ mỉ, Hùng Quang Vinh càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, cơn giận trong lòng bốc lên, hơi thở hổn hển.
Cái tên Mễ Khắc Lương đó không ngờ lại có ý xấu với vợ mình. Hùng Quang Vinh hận không thể chạy đến huyện, cùng với tên Mễ Khắc Lương đó quyết đấu một phen.
Cái này quả thật là ức hiếp người quá đáng.
Cứ tưởng Hùng Quang Vinh tôi là con rùa rụt cổ sao?
Tốt xấu gì thì cũng là Chủ tịch khu. Trương Diệu Nga cũng không phải là nội trợ mà là một cán bộ chân chính. Mễ Khắc Lương không ngờ là lại dám ức hiếp người như vậy.
Cái gì là nghiên cứu?
Là chó má thì có!
Sau Trương Diệu Nga lại nói Lưu Vĩ Hồng là người trượng nghĩa, vẻ mặt cảm kích vô cùng.
Hùng Quang Vinh cũng như vợ, cũng cảm thấy cám kích Lưu Vĩ Hồng vô cùng. Không phải vì việc Trương Diệu Nga được điều động mà là vì Lưu Vĩ Hồng đã kiên trì mang được Trương Diệu Nga về nhà. Nếu còn ở lại thị trấn thì không chừng sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay nữa.
Những chuyện như vậy, người đàn ông mà không để ý chứ?
Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ nhưng làm việc thì rất trượng nghĩa, thật lòng giữ gìn vợ cho Hùng Quang Vinh mà không sợ đắc tội với Mễ Khắc Lương. Ân tình này thật sự là quá lớn.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng trong lúc vô ý đã hiển rõ danh tiếng cao chót vót của mình. Vì việc điều động của Trương Diệu Nga mà Hùng Quang Vinh đã tốn không ít tiền, sử dụng không ít phương pháp mà cũng không thành công. Trong khi Lưu Vĩ Hồng chỉ trong nháy mắt đã làm được, trực tiếp tiến cử vào văn phòng Huyện ủy, so với Ủy ban xây dựng thì tốt hơn nhiều. Ít nhất thì tin tức sẽ linh thông nhiều hơn, mỗi ngày đều có thể được đi cùng lãnh đạo.
Xem ra Lưu Vĩ Hồng chẳng những là thân tín của Chu Kiến Quốc mà các quan hệ khác thì xử lý cũng vô cùng tốt. Vương Hóa Văn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, toàn bộ huyện Lâm Khánh đều biết đến anh ta. Lưu Vĩ Hồng chỉ nói một câu, người ta liền đồng ý ngay mà không cần đến tiếng nói của Chu Kiến Quốc.
- Chủ tịch khu, chuyện này anh cũng đừng bận tâm. Chẳng lẽ tôi không thể mời chị dâu ăn một bữa cơm sao? Như vậy là quá khách khí với tôi rồi.
Hùng Quang Vinh cười to:
- Haha, cũng không phải là có ý đó đâu. Tóm lại, chuyện ngày hôm qua thật sự là cảm ơn Bí thư. Sao có thể để cậu tốn tiền như vậy?
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt nghiêm lại nói:
- Chủ tịch khu, mau lấy lại đi. Chúng ta làm việc chung với nhau, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy. Sau này, anh mời tôi uống rượu là được rồi. Trong lòng tôi vẫn còn một câu hỏi, anh thật sự ủng hộ chị dâu đi thị trấn làm sao? Chuyện này phải nói cho rõ ràng. Bằng không thì tôi cảm thấy áy náy lắm.
Hùng Quang Vinh liền cười khổ một tiếng, nói:
- Bí thư, cũng không giấu gì cậu, tôi cũng không thích Diệu Nga đi làm ở huyện. Ai lại muốn vợ chồng ở hai nơi chứ. Nhưng tính cách của Diệu Nga thì cậu cũng biết đó, không sửa được. Tôi cũng không sợ cậu chê cười, tôi thật lòng yêu thương cô ấy nên cũng không muốn nhìn thấy cô ấy chịu oan ức gì cả. Cô ấy muốn đi huyện thì tôi chỉ có thể ủng hộ mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu:
- Vậy thì được rồi, Chủ tịch khu quả thật là người rất có tình nghĩa. Lại nói tiếp, hiện tại thì giao thông không được thuận lợi. Khoảng cách ba bốn chục cây thì cũng không xa. Sau này tình trạng giao thông được cải thiện, khu có tiền nhiều hơn thì sẽ mua thêm hai chiếc xe. Mấu chốt là nền kinh tế của chúng ta sẽ phải đẩy nhanh hơn một chút. Đây mới chính là chuyện đại sự quan trọng nhất.
Hùng Quang Vinh liền vuốt cằm nói:
- Bí thư nói rất chính xác. Đây chính là ý này. Ngày hôm qua tôi đã thương lượng với đồng chí Cát Xương một chút. Việc gieo trồng cây bông phải mạnh mẽ tiến hành, phải nghĩ ra biện pháp để tận dụng hết tất cả núi hoang, không thể bỏ không bất cứ chỗ nào. Ruộng nước của chúng ta cũng phải khẩn trương tiến hành để sản lượng quần chúng thu vào được nhiều hơn. Đồng chí Cát Xương cũng cùng ý kiến. Cho nên tôi muốn báo cáo với Bí thư về việc này.
Kỳ thật thì Hùng Quang Vinh không phải là đã thương lượng với Mã Cát Xương ngày hôm qua, mà là sáng hôm nay. Mã Cát Xương dĩ nhiên là giơ hai tay tán thành. Ông ta là Phó chủ tịch khu được phân công quản lý nông nghiệp, nếu có thể làm tốt vụ gieo trồng bông thì ông ta cũng có công lao rất lớn.
Tối hôm qua, Hùng Quang Vinh đã đặt quyết tâm phải phối hợp thật tốt với Lưu Vĩ Hồng.
Người ta đối với y quá trượng nghĩa thì y cũng phải có gì đáp lại chứ. Bằng không thì thật là xấu hổ.
Cách làm này của Lưu Vĩ Hồng quả là có hiệu quả. Hắn không thèm để ý đến việc đắc tội với Phó bí thư Huyện ủy Mã Khắc Lương để có thể đoàn kết thật tốt với Hùng Quang Vinh, tạo ra những thành tích tốt cho khu Giáp Sơn này.
- Tốt, chúng ta mời đồng chí Cát Xương lại đây, cùng nhau nghiên cứu kỹ một chút để tìm ra phương pháp tốt nhất.
- Được, để tôi đi gọi ông ấy.
Cũng thật là trùng hợp, Hùng Quang Vinh vừa định đứng dậy thì Mã Cát Xương khuôn mặt tươi cười từ ngoài cửa bước vào:
- Haha, hai vị lãnh đạo đều có ở đây. Tôi có việc cần báo cáo với hai vị lãnh đạo.
- Đồng chí Cát Xương, mời đồng chí vào đây.
Lưu Vĩ Hồng cười đứng dậy, thuận tay đẩy ba trăm đồng tiền về phía Hùng Quang Vinh.
Lúc này thì không thể trước mặt Mã Cát Xương đẩy qua đẩy lại được nên Hùng Quang Vinh bất đắc dĩ phải nhận lấy tiền, cũng đứng dậy tiếp đón Mã Cát Xương.
- Bí thư, Chủ tịch khu, tôi đến để báo cáo về công tác gieo trồng cây bông. Chủ tịch khu vừa mới chỉ thị cho tôi, phải tận khả năng khai phá các đồi núi hoang để gieo trồng cây bông. Kỳ thật thì việc này có một số thôn đang làm. Nghe nói là làm vì quốc gia nên mọi người đều rất tích cực. Nói thật, người dân khu Giáp Sơn chúng ta rất nghèo, nên khi nghe cây bông có thể kiếm được tiền thì ai mà chẳng vui. Nhưng hiện tại đang có một vấn đề.
Mã Cát Xương cao giọng, ngồi xuống ghế liền báo cáo ngay lập tức.
- Vấn đề gì vậy?
- Chính là vấn đề phân phối vùng núi. Trước kia, rất nhiều vùng núi đều hoang vu, qua nhiều năm không ai thèm để ý. Hiện tại, để gieo trồng cây bông thì vùng núi lại trở thành một cái bánh ngon, mọi người đều tranh nhau cướp lấy. Có những gia đình, lao động nhiều đã nhanh tay chiếm lấy nhiều mẫu. Nhưng có những gia đình lao động ít tuy nhiên cũng chiếm lấy không ít mẫu cho mình. Cho nên, việc phân phối đất là không thể thiếu. Vì thế, tôi hướng hai vị lãnh đạo xin chỉ thị chuyện này nên xử lý như thế nào đây?
Lưu Vĩ Hồng cười nhìn về phía Hùng Quang Vinh.
Hùng Quang Vinh vung tay lên nói:
- Chuyện này thì dễ mà, dựa theo đầu người để phân phối. Nhưng cũng vẫn có hạn mức cao nhất, mỗi người chỉ có thể phân vài mẫu chứ không thể nhiều hơn được. Nếu phân quá nhiều thì làm sao núi đâu mà đủ chứ? Về phần giao nhiều hay ít thì chúng ta sẽ thương lượng lại sau. Tóm lại chỉ có một tôn chỉ là, tận khả năng khai khẩn đất hoang, tránh tái hoang lần nữa. Bí thư, cậu xem như vậy có được không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi hoàn toàn tán thành với ý kiến của Chủ tịch khu. Chuyện này xin mời Chủ tịch khu ra mặt để thực hiện. Uy vọng của anh cao, mọi người sẽ nghe theo lời của anh.
- Haha, Bí thư, cậu nói là khích lệ tôi thôi. Chúng tôi đều là công tác dưới sự chỉ đạo của Bí thư. Xin Bí thư yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho thật tốt.
Hùng Quang Vinh nói xong, không kìm nổi liền đứng thẳng người dậy, tỏ ra rất quyết tâm.