Quan Gia

Chương 1070: Chương 1070: Tiệc cưới




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1070: Tiệc cưới 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Khách sạn Tùng Đào ở Bắc Kinh, giăng hoa kết đèn. 

Hôn lễ của Hạ Hàn vừa Cư Đình, được tổ chức ở đây. 

Nghiêm túc mà nói, đây cũng không thể xem như lễ cưới, mà là một buổi tụ tập. 

Bởi vì lễ cưới thực sự, đã được tổ chức vào buổi trưa rồi. Không phải tổ chức ở Khách sạn Tùng Đào, mà được tổ chức ở một nhà khách nhỏ trong khu cảnh vệ, quy mô của tiệc cưới cũng rất nhỏ, chỉ mời cha mẹ hai bên và bạn bè thân thiết, ước chừng khoảng bốn bàn. 

Lưu Thành Gia và Mạnh Thanh Sơn đương nhiên phải đến tham dự tiệc cưới này. Bạn chiến đấu cũ có con dâu, không đến không được. Vừa may cũng là dịp Lễ quân nhân 1/8, Tư lệnh viên Lưu của Quân khu Đông Nam và Tham mưu trưởng Mạnh của hạm đội Nam Hải đều đang có mặt ở Bắc Kinh dự họp, càng không thể không đến. 

Lưu Vĩ Hồng là đại biểu duy nhất của bạn bè Hạ Hàn. 

Bởi vì Hạ Thiên Hữu không thích làm ầm ĩ quá, sợ ảnh hưởng không tốt, vì vậy Hạ Hàn đã hẹn trước với bạn bè, buổi tối sẽ vui chơi tưng bừng, buổi trưa có các bậc trưởng bối nữa, nên phải quy củ một chút. 

Bọn Hồ Ngạn Bác đương nhiên cũng không có ý kiến, nhóm bạn bè này, ai muốn ngồi uống rượu cùng Tư lệnh Lưu và Tham mưu trưởng Mạnh chứ? Chưa uống được một hớp rượu, cổ đã chua rồi, cái đó không gọi là uống rượu, là chịu tội! 

Vân Vũ Thường đang ở Mỹ khảo sát một vài hạng mục, không về kịp, nên nhờ Lưu Vĩ Hồng thay cô chuyển lời chúc phúc đến Hạ Hàn. 

Buổi tiệc rượu buổi trưa này, quả thật rất quy củ, không cần nói người khác, ngay bản thân Hạ Hàn, đều sắp bị nghẹn tới chết. Tính cách Hạ Hàn hoạt bát đến thế nào, có lúc nào phải quy củ như thế này đâu? Nhưng trước mặt nhiều trưởng bối như thế này, lại không thể không thành thật mà giả vờ một lần, quả thực cũng khó chịu lắm. 

Sau khi tiệc rượu buổi trưa chấm dứt, Hạ Hàn lắc đầu nói một câu nói kinh điển: Lễ cưới này, đánh chết tôi cũng không tổ chức lần thứ hai nữa! 

Cô dâu Cư Đình đang rất vui mừng, nhất thời trợn mắt, không vui nói: 

-Được, Hạ Hàn, anh còn muốn kết hôn với ai nữa? 

Lời này vừa nghe cũng đã nội thương rồi! 

Hạ Hàn cười ha ha, nói: 

-Kết hôn một lần này cũng suýt chút nữa khiến người ta phát điên rồi, mẹ nó ai mà còn dám kết hôn lần thứ hai nữa chứ? 

Người này là thô lỗ như vậy, ngày kết hôn đại hỉ, cũng có thể há miệng nói tam tự kinh được. 

Cư Đình vừa buồn cười vừa cảm thấy ngọt ngào, cũng không còn cách nào. 

Tính cách của Hạ Hàn là như vậy, trước khi cô gả cho y cũng đã biết rồi, bây giờ cũng đã lĩnh hội được rồi, lễ cưới cũng qua rồi, giờ nếu còn hối hận, cũng không kịp nữa. 

Lưu Vĩ Hồng cười vỗ vỗ vai y, nói: 

-Không sao, tối nay nhất định phải uống say sưa, mọi người cũng đã đầy đủ hết rồi, đang nuốt nghẹn mà đợi đây. 

Nhóm bạn bè của Hạ Hàn, quả thật cũng đã đến đông đủ hết rồi. 

Nhóm người Hồ Ngạn Bác, Long Vũ Hiên, Lạc Vũ Thần, Lưu Bân An, Tử Hiên, Hướng Vân, Liễu Tề, Tô Mộc, Trình Sơn, Trình Huy, Cao Thăng, đều đã tụ tập đông đủ ở Khách sạn Tùng Đào, náo nhiệt vang trời, dường như sắp dỡ cả nóc của khách sạn lên luôn rồi. 

Nhóm người Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến, Long Vũ Hiên là ngày hôm qua mới quay về Bắc Kinh, cũng chỉ vì để chúc mừng cho hôn lễ này. Phương Lê đích thân đến Liêu Trung, chủ trì đại cục, Phó cục trưởng Lưu cũng có thể thoải mái một chút. Hơn nữa, cho dù công việc có bận, hôn lễ của Hạ Hàn, Lưu Vĩ Hồng cũng nhất định phải tham gia. 

Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an Cửu An Tiết Bác Vũ không đích thân đến đây, chỉ ủy thác cho Đội trưởng đội hình sự An Tử Hiên cũng có quan hệ không tồi với Hạ Hàn đến đây, mang theo lời chúc phúc của toàn bộ Cục công an Cửu An. 

Bây giờ, Hạ Hàn vẫn là một cảnh sát thuộc cục Công an thành phố Cửu An, Đội trưởng đội trị an Công an thành phố Cửu An. Đương nhiên, công việc thường ngày của đội trị an, có người khác đảm nhiệm. 

Tiêu Du Tình có quan hệ khá thân với Hạ Hàn cũng không có mặt ở tiệc cưới. Đang là kỳ nghỉ, cô bé và một nhóm phóng viên đã đến Tây Vực. Đây là một cuộc thi nhiếp ảnh ‘Vẻ đẹp con đường tơ lụa’ gì đó của một toàn soạn báo lớn ở Bắc Kinh tổ chức. Một lần nữa đi dọc theo con đường tơ lụa cổ đại, rồi luôn tiện tổ chức cuộc thi nhiếp ảnh. Cuộc thi này lại rất phù hợp với sở thích của Tiêu tiểu thư, bây giờ, cô bé đang cưỡi lạc đà ở một nơi nào đó, cầm một cái máy ảnh hét lớn với gió cát cuồn cuộn, vô cùng vui vẻ. 

Tiêu Du Tình đã sớm nói với Hạ Hàn rồi, đến lúc đó sẽ tặng cho y một tập ‘Vẻ đẹp con đường tơ lụa’ làm quà cưới. 

Cô bé rất có năng khiếu trong lĩnh vực chụp ảnh, những bức ảnh cô chụp được, quả thật đẹp không tả xiết. 

-Nhị ca, con mẹ nó, thật không đã nghiện, sao lần này các anh đi Liêu Trung, lại không gọi tôi? Nếu tôi ở đó, lúc đó tôi sẽ phế luôn cái tên khốn khiếp Hàn thất gia đó đi, xem lão còn dám kiêu ngạo hay không! 

Hạ Hàn vẫn mặc bộ lễ phục chú rể, dường như không hề quan tâm đến hình tượng, hét lớn với Lưu Vĩ Hồng. 

Cư Đình lại trừng mắt. 

Không phải chứ, dù sao hôm nay cũng là hôn lễ, sao chồng cô lại đứng đó mà la hét muốn phế người ta? 

Một ông xã cực phẩm như vậy, Cư Đình lại gặp phải, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. 

Ai ngờ Trình Sơn liền nói với theo: 

-Đúng lắm! Tên khốn khiếp đó, cái thá gì chứ? Còn dám có ý định đánh chị Linh Linh, chẳng phải sống không đủ kiên nhẫn nữa rồi hay sao? Nhị Ca, để tôi nói, lúc đó anh nên bắn một phát cho lão chết luôn đi, cho đỡ phiền phức! 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

-Cũng không có gì phiền phức. Lão bây giờ có vài thứ vẫn chưa chịu nôn ra, cho dù muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. 

Trình Sơn liền giơ ngón tay cái lên, nói: 

-Hay lắm! Không hổ là Nhị Ca! 

Hồ Ngạn Bác cười nói: 

-Nhị Ca, không thể không nói, thủ đoạn này quả thật rất tuyệt, tôi cũng không ngờ, lần này lại có thể chơi một vố hay như vậy. Xem ra cái bảng hiệu cục Giám sát của chúng ta, từ nay về sau, đã vang danh rồi. Nào, tôi kính anh một ly! 

Nói xong, liền nâng chén rượu bằng sứ Thanh Hoa lên. 

- Mọi người cùng cạn đi, cùng cạn ly, chúc Hạ Hàn và Cư Đình tân hôn vui vẻ. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Những người đang ngồi đây, hắn không những là người có chức vụ cao nhất, cũng hoàn toàn có tư thế của một ‘đại ca’ bề trên. Đại ca đã lên tiếng, các anh em đương nhiên không ai có ý kiến gì khác, cùng nhau nâng ly.  

Uống được vài ly, Trình Sơn liền nhìn Trịnh Hiểu Yến, cười hì hì không ngừng. 

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến chau lại, nói: 

- Tam Nhi, gì vậy? 

- Không, không có gì… 

Trình Sơn lại cười càng ‘ám muội’ hơn: 

- Tôi đang nghĩ, tuy Hàn thất gia không là cái thá gì, nhưng ánh mắt cũng rất được, quả thật rất biết nhìn người. Tên tiểu tử này cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lại ưng ý với đệ nhất mỹ nữ của Bắc Kinh chúng ta nữa chứ! 

Trình Sơn chính là ‘fan’ trung thành nhất của Trịnh Hiểu Yến, nếu nhất định cứ phải nói là khâm phục, người Trình Sơn khâm phục nhất là Nhị Ca, người thứ hai chính là Trình đại tiểu thư. 

- Chà, Tiểu Tam Nhi, càng ngày càng biết nói chuyện rồi đó, miệng lưỡi cứ ngọt như mật. Tôi nói cho cậu biết, cậu ấy à, cậu cũng nên sống thật tốt với Như Yên, đừng có cứ suốt ngày suy nghĩ bậy bạ, nếu không đừng hối hận. 

Trịnh Hiểu Yến nhìn Trình Sơn, cười nói. 

- Không, tôi chỉ cảm thán như vậy thôi, không dám nghĩ bậy bạ, tôi thật sự không dám, phải nhảy vào họng súng đấy! 

Trình Sơn cười hì hì nói. 

Trịnh Hiểu Yến liếc nhìn y một cái, đôi mắt đẹp như nước, rất quyến rũ, tiện tay gõ lên trán y, mắng: 

- Tiểu Tam Nhi, cậu đúng là thằng nhóc, không hơn không kém! 

Trịnh Hiểu Yến trước đây khi chưa nhập bọn cùng họ, vẫn là thân phận chị cả. Nhưng bây giờ cũng vì đi theo Lưu Vĩ Hồng, mới mất đi sự tôn quý như vậy. Nhưng Trình Sơn trong mắt cô, vẫn còn là một thằng nhóc không rành thế sự. 

Mọi người đều cười ha ha. 

- Chị Linh, gõ hay lắm. Y ấy à, chính là khó sửa đổi. 

Có mấy người ồn ào phụ họa theo, không khí náo nhiệt hẳn, không khí buổi tiệc rất vui vẻ. 

Đang lúc ồn ào, Giám đốc điều hành tiểu Lục vội vội vàng vàng chạy đến, cúi đầu, nói với Trình Sơn: 

- Tam gia, Vương Nhị gia đến rồi! 

- Hả? 

Trình Sơn kinh ngạc. 

Vương Nhị gia trong miệng tiểu Lục, chính là Vương Thiện. 

Vương Thiện và Hạ Hàn cũng không thân thiết gì với nhau lắm, không được tính là bạn, vì vậy buổi tiệc rượu tối hôm nay, đương nhiên cũng chưa từng mời Vương Thiện. Lúc này Vương Thiện đột nhiên đến đây, cũng không biết là cố tình đến để chúc mừng Hạ Hàn, hay là trùng hợp. Khách sạn Tùng Đào vẫn là đại bản doanh của Trình Sơn, Vương Thiện thân là người đứng đầu trong ‘bốn thiếu gia Bắc Kinh’, có một nơi ăn chơi riêng của mình, thông thường, sẽ không đến khách sạn Tùng Đào. Cho dù muốn tìm mấy minh tinh cùng làm bạn, cũng chỉ cần gọi một cuộc vào điện thoại của Trình Sơn là được. 

Hơn nữa, ở Bắc Kinh, công ty Điện ảnh truyền hình, không phải chỉ có mỗi một mình công ty của Trình Sơn, trong những công ty lớn khác, không thiếu những minh tinh xinh đẹp, Vương Thiện muốn tìm một nữ minh tinh, không nhất định phải tìm đến Trình Sơn. 

Nhưng lần này, Trình Sơn cũng không do dự nhiều. 

Vương Thiện là một ‘đại ca’ nổi danh ở Bắc Kinh đích thân đến đây, vậy tuyệt đối không thể chậm trễ. Trình Sơn cũng biết, Vương Nhị Ca và Lưu Nhị Ca, cũng là bạn tốt. 

Lập tức Trình Sơn vội vã ra ngoài đón, chỉ một lát đã đi vào cùng với Vương Thiện. 

Mọi người đều đứng dậy chào. 

Vương Thiện mặc bộ đồ giản dị mang nhãn hiệu Louis, chân mang một đôi giày trắng, đang nắm tay một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dường như là một nữ minh tinh mới nổi. 

- Hạ Hàn, chúc mừng chúc mừng! Chúc cậu kết hôn vui vẻ, vợ chồng hòa thuận, sớm sinh quý tử, hạnh phúc mỹ mãn! 

Vương Thiện tươi cười, hai tay vòng lại, liên tục chúc mừng Hạ Hàn. 

Hạ Hàn đương nhiên cũng liên tục cảm ơn, mời Vương Thiện ngồi bên cạnh Nhị Ca. 

- Đến vội quá, một chút lòng thành nhỏ, không đáng là gì. 

Vương Thiện liền lấy một hồng bao lớn từ tay cô gái đi theo mình, hồng bao căng phồng, chỉ nhìn qua cũng đã biết là một số tiền không nhỏ, rồi dùng hai tay đưa cho Hạ Hàn. 

Hạ Hàn vội nói: 

- Vương Nhị Ca, tối nay chỉ là bạn bè tụ họp với nhau… 

Vương Thiện trừng mắt, không hài lòng nói: 

- Đúng vậy, đều là bạn bè cả mà. Sao, bạn bè thể hiện chút lòng thành cũng không được à? 

Vương Nhị Ca rất hay nói đến nghĩa khí, cũng rất trọng sĩ diện, nếu Hạ Hàn không nhận hồng bao của y, vậy thật không nể mặt y. 

Cũng may Hạ Hàn cũng là người phóng khoáng, lại là ngày vui như thế này, Vương Thiện đích thân đến chúc mừng, quả thật đã đủ thân thiết rồi, y cũng không từ chối thêm nữa, đưa hai tay nhận lấy, rồi cười ha ha: 

- Cảm ơn Vương Nhị Ca! 

- Như vậy là được rồi, đêm nay, cậu phải uống nhiều một chút. 

Vương Thiện vỗ vai Hạ Hàn, cười nói, ánh mắt trong lúc vô tình, cũng đảo qua mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, vẻ mặt rất tự nhiên. 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.