Quan Gia

Chương 224: Chương 224: Tiệc rượu




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 224: Tiệc rượu 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Thực ra, Giang Khẩu đã bắt đầu xuất hiện hình thức câu lạc bộ ban đầu. Chính là một số ít thương nhân ở khách sạn tổ chức tiệc rượu hoặc là tư nhân tổ chức tiệc ở biệt thự và mời những người nổi tiếng trong ngành cùng với cán bộ chính phủ đến tham gia. 

Vân Vũ Thường ngày mai sẽ dẫn theo Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn đi đến dự một tiệc rượu như vậy. 

Tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn Bằng Trình nổi tiếng ở Giang Khẩu. Người tổ chức là ông Triệu- ông chủ lớn nổi tiếng ngành thương mại. Hiện tại ông Triệu đang định làm đại lý cho một hãng rượu vang của nước ngoài. Mục đích chủ yếu của tiệc rượu này chính là muốn mời những người giàu có trong xã hội đến để thưởng thức loại rượu mà ông sắp làm đại lý. Đương nhiên các loại rượu khác cũng có. Ông Triệu muốn dựa vào điều này để làm một cuộc “điều tra xã hội” xem xem loại rượu vang này có được mọi người yêu thích hay không. 

Dù sao thì rượu vang cũng là một món đồ chơi mới trong nước, tạm thời vẫn chưa lưu hành phổ biến,mà đối tượng dùng chủ yếu nhất định là tầng lớp mới giàu lên. Chỉ sau khi được họ chấp nhận thì rượu vang mới có thể dần dần đi vào nhà của hàng vạn gia đình. 

 

Vào những năm 90 mà đã quyết định làm đại lý rượu thì ông Triệu thực sự là một người có con mắt chiến lược. 

Còn về những người đến tham gia tiệc rượu này, một bộ phận đương nhiên là đến để ủng hộ Triệu tiên sinh, càng nhiều người khác đến là để mở rộng mối quan hệ. Có thể xuất hiện ở một hoàn cảnh như thế, không phải là ông chủ lớn thì cũng là cán bộ chính phủ, nói không chừng ở đây ngẫu nhiên làm quen được một ai đó thì mai sau có thể giúp mình được khá nhiều chuyện. 

Vân Vũ Thường dẫn theo Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn đến tiệc rượu này có mục đích rất rõ ràng. Cô đã chọn được một nhà đầu tư cho Lưu Vĩ Hồng, vừa hay cũng muốn tham gia tiệc rượu của ông Triệu thì lại càng tiện. 

Tiệc rượu sử dụng một phòng lớn nhất của khách sạn Bằng Trình, bày biện rất rực rỡ, rất có hơi thở của sự giàu sang nhưng cũng không tránh được dáng vẻ có chút quê mùa của người nhà giàu mới nổi. Hồi đó khi những người giàu mới nổi lên trong nước ở thế hệ đầu, mọi người vài năm trước vẫn còn làm việc trên cánh đồng, rửa chân rửa tay lên bờ không quá mấy năm mà có được khí thế nhà giàu thì quả là không hiện thực. Cái thứ đó không có sự tẩy rửa 40, 50 năm, không có ba đời trở lên, điều đặc biệt quan trọng là không có một môi trường lớn phù hợp thì rất khó mà có thể có được. 

Bởi vì có việc cầu người, Vân Vũ Thường Lưu Vĩ Hồng đến khá là sớm, sau khi hàn huyên vài câu với ông Triệu liền tìm một nơi gần vị trí của sổ để ngồi, lấy một chút đồ ăn và rượu vang, chầm chậm thưởng thức, thuận miệng nói chuyện. 

-Hạ Hàn, mấy chiến hữu kia của cậu, hôm qua đều đến cả rồi chứ? 

Lưu Vĩ Hồng bưng một ly rượu vang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi hỏi. 

-Đến hết rồi. Mấy cái tên đó đều không nghĩ là em sẽ đến. Ai nấy đều cao hứng gào thét lên. Tối hôm qua đã chuốc cho em say khướt… 

Hạ Hàn nói xong liền lắc lắc đầu, nhớ tới tình huống ngày hôm qua nên dường như có chút sợ. Mấy cái tên đó thực sự là như lang sói vậy. Tửu lượng của Hạ Hàn không yếu nhưng cũng không chiến nổi với bọn họ. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói: 

- Có đến chỗ chú Mạnh không? 

-Vẫn chưa. Chẳng phải là sẽ đi cùng nhau sao? 

Vân Vũ Thường nói xen vào: 

- Tôi cũng lâu rồi không gặp chú Mạnh. Ngày mai cùng đi nhé. 

Hạ Hàn lập tức cũng rất hưng phấn: 

- Được thôi, cùng đi. Chú Mạnh chắc là sẽ rất vui đấy. 

-Thế còn bên Cục công an cậu đã đi chưa? 

Lưu Vĩ Hồng hỏi chuyện chính. 

Hạ Hàn lắc đầu, nói: 

- Tạm thời thì vẫn chưa đi. Em tính ngày mai sẽ đi đến khách sạn Hồng Nghiệp đã, xem xem Hoàng Đào Hoa có còn ở đó không sau đó mới quyết định làm thế nào. Nếu như mà đến Cục công an trước, nhỡ may bọn chúng được mật báo thì có khi không tìm được người đâu. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, sắc mặt hơi trầm ngâm. 

Chuyện này quả thật làm cho người ta không thoải mái trong lòng. Hạ Hàn bản thân là Trưởng đồn công an vậy mà lại có tâm lý đề phòng như vậy với những đồng nghiệp ở thành phố Giang Khẩu. Bản thân cũng khiến người ta buồn bực nhưng lại là sự thật. Lưu Vĩ Hồng biết Hạ Hàn nói có lý, xem ra thực sự muốn theo nếp trị quốc thì đường vẫn còn dài. 

Vân Vũ Thường thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi: 

- Hạ Hàn, cậu đến đây phá án à? 

Vân Vũ Thường ban đầu còn tưởng rằng Hạ Hàn chính là đi theo Lưu Vĩ Hồng đến đây để giải sầu. Hạ Hàn còn trẻ như vậy, còn nhỏ hơn Lưu Vĩ Hồng một tuổi mà đã đảm nhiệm Trưởng đồn công an khu Giáp Sơn. Không hỏi thì cũng biết Lưu Vĩ Hồng là nhất định phái sang. Như thế có thể thấy mối quan hệ giữa Hạ Hàn và Lưu Vĩ Hồng là không hề bình thường. 

Lưu Vĩ Hồng có thể kết bạn được, hơn nữa lại là bạn bè rất thân thiết. Về điểm này, Vân Vũ Thường rất hiểu tính cách của Lưu Vĩ Hồng, đã là bạn của hắn thì chắc chắn sẽ rất thích hắn. Người này đối với bạn bè thì khỏi phải nói. 

Đầu năm nay, lấy danh nghĩa là đi công tác, “du lịch bằng kinh phí công” nhiều rồi. Bí thư Lưu lấy việc công làm việc tư đem theo Đồn trưởng Hạ cùng đến Giang Khẩu chơi, cũng tiện thăm hỏi chiến hữu cũ, đi thăm hỏi lãnh đạo cũ là điều đương nhiên. 

-Đúng vậy, bằng không, Nhị ca sẽ không cho phép em dùng kinh phí công để đi du lịch đâu. Cái con người này, tiền của nhà nước, chỉ mong muốn chia ra làm đôi mà tiêu thôi. 

Hạ Hàn liền đùa cười nói. 

Vân Vũ Thường kinh ngạc nói: 

- Kinh phí cho Đồn công an hẳn là huyện đẩy xuống? 

Hạ Hàn cười nói: 

- Tuy rằng là ở huyện đẩy xuống dưới nhưng ở đất của Bí thư Lưu thì phải theo quy tắc xử lý của anh ấy. Ai mà tiêu tùy tiện thì chắc chắn sẽ bị anh ấy mắng cho té tát một trận. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

-Tôi thà bỏ tiền túi ra mời cậu cũng không cho phép cậu dùng tiền công để chi việc tư. Cái quy tắc này không tuân theo thì kinh tế của khu Giáp Sơn sẽ chẳng bao giờ phát triển lên được. Phải khó lắm mới kiếm được chút tiền, còn chưa đủ cho các ông cán bộ đi du lịch uống rượu ấy chứ. 

Hạ Hàn liền cười ha hả, vươn ngón tay cái: 

- Được, anh thật là được đấy. Em rất phục! 

Vân Vũ Thường cũng vừa lòng gật gật đầu, nói: 

- Vệ Hồng, làm nhân vật số một thì phải như thế. Có rất nhiều chuyện em lập quy định ra trước thì về sau dù có thay lãnh đạo mới thì cũng tốt hơn rất nhiều. Cái gọi là truyền thống, có thể phát huy đươcj tác dụng như vậy đó. 

Vĩ Hồng liền cười nói: 

- Đa tạ lãnh đạo khích lệ. 

-Được rồi, được rồi, chị trở thành lãnh đạo của em từ bao giờ vậy? 

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói: 

- Chủ tịch của khu chúng em họ Hùng. Ông ấy đặc biệt rất sợ vợ. Ai cũng nói ở đơn vị thì ông ấy là lãnh đạo nhưng về đến nhà thì vợ ông ấy chính là lãnh đạo. Đàn ông về đến nhà hầu như đều bị vợ lãnh đạo cả. 

Vân Vũ Thường cười như nắc nẻ. Nghe xong lại thấy có gì đó không đúng liền quay ra lườm hắn một cái rồi quay đầu đi. Nhưng cô cũng không nín nổi cười thầm. Cái tên này, dạo gần đây là không an phận gì cả. Không kể là trong điện thoại hay gặp ở bên ngoài thì cũng nói mấy câu quanh co lòng vòng để dẫn đến cái chuyện đó. 

Chẳng lẽ... Hắn thật sự có suy nghĩ như vậy? 

Nghĩ đến đây Vân Vũ Thường ngơ ra một chút, trong nháy mắt có một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng cô, mà cô cũng không hiểu là cảm giác gì, chỉ cảm thấy nó rất dịu dàng mềm mại. 

Hạ Hàn đã sớm nhận định hai người bọn họ quan hệ không bình thường, nghe xong lời này thì coi như là “xong”. Khi Lưu Vĩ Hồng liếc mắt đưa tình thấy Vân Vũ Thường quay mặt đi, Hạ Hàn liền quay về phía Lưu Vĩ Hồng làm mặt xấu và giơ ngón tay cái lên ám hiệu. 

Nhị Ca quả thật có bản lĩnh. Ở Hạo Dương nuôi dưỡng một báu vật, nơi này lại có một “người đẹp như tiên”. Xem ra Nhị Ca đúng là rất đáng nể. 

Lưu Vĩ Hồng đánh giá một chút sự bài trí của tiệc rượu và nói: 

- Chị này, việc liên quan đến câu lạc bộ, em nghĩ như thế này. Thứ nhất, câu lạc bộ này không thể lấy danh nghĩa của chị để thành lập được, nên tiến hành chế độ đâu tư cổ phần, chính là do vài hội viên cùng góp vốn xây dựng nên một câu lạc bộ. Thứ hai cần tiến hành chế độ tổng giám đốc phụ trách. Tổng giám đốc này không thể phái ra từ những hội viên của chị mà nên là ứng cử, phụ trách toàn bộ ban giám đốc. Việc kinh doanh thường ngày của câu lạc bộ do ông ta phụ trách, ban giám đốc sẽ không can thiệp. Chỉ khi có liên quan đến tiền đồ của câu lạc bộ thì sẽ do ban giám đốc nhóm họp quyết định. Thứ ba, nghiêm ngặt chấp hành chế độ hội viên. Điều này là rất quan trọng, đặc biệt là việc lựa chọn hội viên. Không phải ai có tiền là cũng có thể vào được hội. 

Nghe Lưu Vĩ Hồng nói đến chuyện chính, Vân Vũ Thường tự nhiên quay đầu ra rất chăm chú lắng nghe. 

Lưu Vĩ Hồng tuổi tuy nhỏ, kiến thức không tầm thường. Về điểm này Vân Vũ Thường sớm đã nhận ra. Đến thời điểm hiện tại, những chuyện làm theo ý của hắn thì không có chuyện nào là hỏng cả. 

Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng nói phương thức xây dựng nên câu lạc bộ này thực sự là rất có lý. Vân Vũ Thường hiện tại có thể coi là một thương nhân khá thành công. Phương pháp có thành hay không, nghe xong rồi biết, nhưng không thể lừa gạt được cô. 

- Câu lạc bộ có hoạt động thành công hay không, việc tuyển chọn hội viên là một trong nhưng điều quan trọng. Của cải chỉ là một trong những tiêu chuẩn để cân nhắc, hơn nữa cũng không phải là tiêu chuẩn quan trọng nhất. Danh tiếng của hội viên trong ngành nghề và hành vi cá nhân của họ thường ngày mới là quan trọng nhất. Nhà giàu mới nổi thì không cần đâu. 

Vân Vũ Thường cười nói: 

- Hiện tại ở Giang Khẩu, giai tầng nhà giàu chỉ sợ toàn là những nhà giàu mới nổi thôi. 

Hạ Hàn liền cười ha ha. 

Lời này quả là thật. 

- Nhà giàu mới nổi mà em nói tới là chỉ về tâm lý đấy. Có một số người tuy một đêm mà trở nên giàu có nhưng tâm tính tốt lắm, không hề nghĩ mình có tiền rồi là giỏi, khá bình thản, làm việc khiêm tốn. Kiểu người này chính là những người đầu tiên mà câu lạc bộ nên lựa chọn. Đương nhiên những thương nhân ngoại tỉnh cũng cần một bộ phận. Như vậy mới có thể thực sự chung hưởng nguồn tài nguyên được. Hội viên tuyển chọn cần thông qua sự nhất trí hoàn toàn của Hội đồng quản trị, chỉ cần một người trong Hội đồng quản trị không đồng ý thì người được đề cử sẽ không thể trở thành hội viên. Cái này cần viết trong chương trình của câu lạc bộ, phải chấp hành một cách nghiêm ngặt. Như thế thì câu lạc bộ mới phát triển được. Hội viên có thể chấp hành chế độ kết hợp thẻ chính và thẻ phụ, cùng với Hội viên cổ đông và Hội viên phi cổ đông. Hội viên thì giữ thẻ chính, người thân của anh ta thì có thể giữ thẻ phụ. Cụ thể làm thế nào để phân biệt nghĩa vụ quyền lợi của thẻ chính, thẻ phụ, thẻ cổ đông, thẻ phi cổ đông . cái này cần phải suy nghĩ thêm nữa. Cần phải nghĩ một cách chu đáo toàn diện một chút. Ngoài ra còn có thể cung cấp thẻ hội viên tạm thời. Còn về việc lựa chọn vị trí cho câu lạc bộ thì em thấy nên tìm ở gần vịnh một chút. Lựa chọn một nơi nào tốt một chút thì có thể khai trương được rồi. Hà hà. Đây chỉ là những suy nghĩ ban đầu của em, cụ thể hoàn thiện như thế nào thì còn cần phải thương lượng bàn bạc nhiều nữa. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói, có chút gì đó như là đang bày mưu nghĩ kế. 

Vân Vũ Thường nghe xong hai mắt sáng long lanh, rất đỗi vui mừng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.