Quan Gia

Chương 1251: Chương 1251: Tiểu quỷ dám không chu đáo




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1251: Tiểu quỷ dám không chu đáo 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Tám giờ ba mươi phút tối, chuyến bay đúng giờ đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Đại Ô. 

Thành phố Đại Ô nằm ở bình nguyên phía Trung Nam Bộ của đảo Honshu Nhật Bản, phía nam giáp vịnh biển, nằm giữa thủ đô Tokyo của Nhật Bản và một thành phố lớn khác nữa, còn được gọi là ‘trung kinh’. Diện tích không lớn, chỉ có hơn 300 km2, dân số gần ba triệu, tương đối đông dân, là thành phố lớn thứ tư của Nhật Bản, tự xưng là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa miền Trung Nhật Bản. 

Sân bay quốc tế Đại Ô nằm trên bán đảo, xem như một sân bay trên biển. 

Lúc đó đoàn đại biểu đi thành một hàng, cầm hành lý đơn giản, xen lẫn trong đám người nhốn nháo, chậm rãi đi về phía cổng sân bay. 

Đoàn đại biểu có một phiên dịch tiếng Nhật chính thức, do phòng đối ngoại thành phố Kinh Hoa cử đến, cộng thêm thư ký Cao của Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình, tổng cộng có ba người có thể nói tiếng Nhật lưu loát. Ngoài ra còn có Kim tiểu thư – phiên dịch của Bạch Xuyên Nhất Hùng. 

Các đồng chí trong đoàn đại biểu, phần lớn đều rất bình tĩnh, chỉ có Kim tiểu thư vui mừng vô cùng, hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng không ngừng thốt ra những lời kinh ngạc. Thỉnh thoảng cô lại nói với Bạch Xuyên vài câu, đương nhiên là tán thưởng Nhật Bản tiên tiến như thế nào, giỏi giang như thế nào. Trên mặt Bạch Xuyên lộ vẻ kiêu ngạo, Kim tiểu thư nói dông dài một lúc, gã mới làm ra vẻ không quan trọng mà gật gật đầu. 

Nói thật, lúc Bạch Xuyên Nhất Hùng ở sân bay Minh Châu, tâm trạng đã không được tốt lắm, chủ yếu là do thái độ của Đường Tân Vũ. Lúc Lưu Vĩ Hồng giới thiệu Bạch Xuyên Nhất Hùng và hai người Nhật Bản khác nữa cho Đường Tân Vũ, biểu hiện của Đường Tân Vũ khá ngạo mạn, lấy thái độ trên cao nhìn xuống mà bắt tay gã một cái. Mặc dù Kim tiểu thư ở bên cạnh đã tích cực giới thiệu thực lực hùng hậu của Bạch Xuyên trong lĩnh vực sản xuất giấy, nhưng Đường Tân Vũ vẫn không hề để ý. 

Khoản đầu tư 100 triệu Yên Nhật, với Ninh Dương lúc đó, đương nhiên là một khoản đầu tư lớn, nhưng trong mắt Đường Thiên Vũ, lại không là gì cả. 

Trong lòng Bạch Xuyên biết, công ty của gã và Tập đoàn Viễn Tín của Đường Tân Vũ ở Hongkong, thật sự không thể so sánh được. Công ty cổ phần sản xuất giấy của Bạch Xuyên có thể nói là rất lớn trong giới sản xuất giấy ở thành phố Đại Ô, nhưng dù sao cũng chỉ là một công ty địa phương. 

Tập đoàn Viễn Tín Hongkong, lại là một xí nghiệp quốc tế lớn. 

Giới buôn bán, cũng rất chú ý đến cấp bậc, hơn nữa còn rất chú trọng. 

Chỉ có điều thời điểm Bạch Xuyên đến Ninh Dương, đến nơi nào cũng được người khác chào đón, ngay cả Lưu Vĩ Hồng dường như cũng khá khách sáo với gã. Bản thân Bạch Xuyên cảm thấy, không phải là một điều tốt đẹp bình thường. Thình lình lại gặp phải Đường Tân Vũ cao ngạo này, Bạch Xuyên liền tức giận nghẹn họng, còn chưa có chỗ phát tác! 

Vốn dĩ Phó chủ tịch Tập đoàn Viễn Tín còn có một số tiền vốn lớn, người ta lần này dến Nhật Bản, là để thu mua công ty Nhật Bản! 

Bất kể là nơi nào, có tiền thì mãi mãi là đại gia! 

Bạch Xuyên khó chịu trong lòng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. 

Rất nhanh, đi đến cổng, một nhóm người giơ cao tấm biển, nghênh đón khách đến. Trong số đó có một biển hiệu được làm rất tinh tế nổi bật, mặt trên dùng tiếng Trung viết rất ngay ngắn: ‘Nhiệt liệt hoan nghênh tiên sinh Đường Tân Vũ Phó chủ tịch cấp cao Tập đoàn Viễn Tín Hongkong đến Nhật Bản’. 

Người cầm tấm biển, là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, tuổi trẻ mỹ miều, mặc bộ quần áo khá hở hang, vẻ mặt mang vẻ khiêm tốn đặc trưng của con gái Nhật Bản. 

Còn có mười người đàn ông mang giày da áo vest, bộ dạng chỉnh tề, xếp hàng ngay ngắn phía sau tấm bảng hiệu này. Đầu ngẩng cao, mắt nhìn chính diện vào nhóm người đang tiến đến. 

Đường Tân Vũ và nhóm người đi cùng y chậm rãi bước lên trước, đứng trước mặt cô gái cầm tấm biển, mỉm cười nói: 

- Tôi chính là Đường Tân Vũ! 

Cô gái Nhật Bản đó đương nhiên không hiểu Đường Tân Vũ nói gì, nhưng vẫn cúi thấp người chào, trong trẻo ‘Vâng’ một tiếng. Người đàn ông đầu tiên đứng sau cô lập tức đưa tấm hình lên nhìn, lập tức vẻ mặt tươi cười, cúi đầu thật thấp với Đường Tân Vũ, miệng còn liên tục nói một tràng tiếng Nhật. 

Phiên dịch đi cùng lập tức nói với Đường Tân Vũ, người đàn ông Nhật Bản này, chính là Giám đốc của công ty Nhật Bản nào đó mà lần này họ đến thu mua, gã và nhân viên của gã nhiệt liệt hoan nghênh Phó chủ tịch đại giá đến Nhật Bản. 

- Cảm ơn! 

Đường Tân Vũ mỉm cười nói, khí độ rất nghiễm nhiên. 

- Vâng! 

Mười người đàn ông Nhật Bản lại đồng loạt cúi thấp đầu, thái độ vô cùng cung kính. 

Cao Thượng đi sát bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm tòi trong đám người đến tiếp đón, vất vả lắm mới phát hiện được gì đó, nhỏ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Bí thư, người của phòng giao lưu quốc tế thành phố Đại Ô ở bên kia! 

Mọi người cùng nhìn lại, trong vố số tấm biển chào, tìm được cái mà Cao Thượng gọi là ‘phòng giao lưu quốc tế thành phố Đại Ô’. Một người đàn ông Nhật Bản khoảng hơn ba mươi tuổi, giơ một tờ giấy in bình thường, phía trên viết dày đặc dòng chữ tiếng Nhật, xiên xiên vẹo vẹo, hình lập phương cũng không ra hình lập phương, chữ cái cũng không giống chữ cái, giống như chữ gà bới. Bên cạnh người đàn ông Nhật Bản này, còn có một phụ nữ Nhật Bản khá trẻ. 

Cao Thượng lại nói thêm: 

- Đây là đại biểu mà thành phố Đại Ô cử đến đón chúng ta, bên trên viết Hoan nghênh Trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu đến thăm hữu nghị thành phố Đại Ô. 

Lưu Vĩ Hồng còn chưa nói gì, Trưởng phòng Lệ của phòng ngoại giao Á Châu liền hừ một tiếng không hài lòng. 

Phía thành phố Đại Ô, quả thật không chu đáo rồi. 

Tuy quy cách đoàn đại biểu Kinh Hoa không cao lắm, chức vụ chính thức của Lưu Vĩ Hồng, chỉ là Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương, nhưng nếu đã đến thăm Nhật Bản, thì đã đại diện cho bộ mặt thành phố Kinh Hoa rồi. Bây giờ thành phố Đại Ô chỉ cử hai người đến sân bay để đón tiếp, còn làm một biển hiệu chào đón đơn giản thô lỗ như vậy (nếu như tấm biển đó cũng được coi là tấm biển chào mừng), quá ngạo mạn, quá tự kiêu. 

Trưởng phòng Lệ là người có kinh nghiệm ngoại giao, thấy tình cảnh như vậy, đương nhiên rất không hài lòng. Chỉ có điều trước mặt mọi người, cũng không tiện phát tác, nếu chẳng may làm ồn ào lên, y cũng phải có trách nhiệm. 

Ngoài ra còn có một cặp nam nữ, đứng bên cạnh người đàn ông Nhật Bản cầm tấm bảng hiệu, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhất thời, không biết là loại người nào. 

Lưu Vĩ Hồng ung dung thản nhiên gật gật đầu, nói: 

- Tiểu Cao, cậu đi nói chuyện với bọn họ! 

Rồi đứng im tại chỗ. 

Các thành viên trong đoàn đại biểu, cũng dừng lại, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ không vui. 

- Vâng! 

Cao Thượng đáp một tiếng, rồi bước nhanh về phía trước. 

Tiêu Du Tình đã đưa máy quay lên, hướng về phía ‘biển chào đón’ của người đàn ông Nhật Bản, tách một tiếng, chụp lại. Tính mẫn cảm của phóng viên làm báo, khiến cô bản năng cảm thấy bên trong có mưu mẹo gì đó. 

Cao Thượng đi đến trước mặt người đàn ông Nhật Bản, huyên thuyên nói với gã vài câu, lập tức, hai nam nữ người Nhật Bản và đôi nam nữ đứng bên cạnh đi về phía Lưu Vĩ Hồng, đứng yên ở một khoảng cách đó không xa. 

- Tiên sinh Dã Thôn, vị này chính là Bí thư Lưu Vĩ Hồng của chúng tôi! 

Cao Thượng cao giọng giới thiệu với người đàn ông Nhật Bản. 

Người đàn ông Nhật Bản liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hơi cúi người, nói: 

- Bí thư, chào mọi người! 

Lưu Vĩ Hồng hơi vuốt cằm, thản nhiên nói: 

- Xin chào! 

Dã Thôn lập tức ngẩng đầu lên, huyên thuyên nói một tràng tiếng Nhật. 

Cao Thượng phiên dịch: 

- Bí thư Lưu, tiên sinh Dã Thôn nói gã là Chủ nhiệm của phòng giao lưu quốc tế Ủy ban nhân dân thành phố, cô gái này là đồng nghiệp của gã tên Maiko, họ vâng lệnh Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam, đến nghênh đón đoàn đại biểu chúng ta. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Cảm ơn! 

Dã Thôn lại cúi người với Lưu Vĩ Hồng. 

Ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng lại hướng về phía đôi nam nữ còn lại. 

Đôi nam nữ đó, đều khoảng ba mươi tuổi, giày da áo vest bình thường, bộ dạng chỉnh tề, thấy ánh mắt Lưu Vĩ Hồng nhìn qua, người đàn ông liền mỉm cười nói: 

- Xin chào, Bí thư Lưu, tôi là Thẩm Thái Đỉnh, Lãnh sự của Tổng lãnh sự quán thành phố Đại Ô. Vị này là Tạ Hồng, đồng nghiệp của tôi, Phó lãnh sự. Chúng tôi vâng lệnh Tổng lãnh sự, đến nghênh đón Bí thư Lưu và các đồng chí! 

- Xin chào, Lãnh sự Thẩm! Xin chào, Phó lãnh sự Tạ! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hai đồng chí thuộc lãnh sự quán. 

Trưởng phòng Lệ liền nói: 

- Lãnh sự Thẩm, đây là chuyện gì vậy? 

Ngụ ý, đương nhiên chỉ sự không chu đáo phía Nhật Bản. 

Thẩm Thái Đỉnh nhận ra Trưởng phòng Lệ, các thành viên trong Đại sứ quán tại Nhật Bản và Tổng lãnh sự quán ở các thành phố lớn ở Nhật Bản, về nghiệp vụ đều thuộc chỉ đạo của Á Châu. Nghe Trưởng phòng Lệ hỏi, sắc mặt Thẩm Thái Đỉnh lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: 

- Trưởng phòng Lệ, đây là sự sắp xếp của phía Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ô. Chúng tôi cũng đề xuất kháng nghị với phía họ, nhưng họ không quan tâm. 

Không đợi Lưu Vĩ Hồng và Trưởng phòng Lệ trả lời, Tiêu Du Tình đã tức giận, cười lạnh nói: 

- Nói như vậy thật ra người Nhật Bản không chào đón chúng tôi, vậy bọn họ còn mời chúng tôi đến đây làm gì? 

Lời này vừa nói ra, phần lớn sắc mặt của các vị đại biểu đều thay đổi. 

Vị phóng viên Tiêu này, quả thật quá cay độc! 

Bạch Xuyên Nhất Hùng vẫn luôn đi với đoàn đại biểu vội vàng giải thích: 

- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, tôi nghĩ mọi người đều hiểu lầm rồi. Chủ tịch thành phố Trì Điền cũng không phải thật sự muốn không chu đáo với mọi người. Nhật Bản chúng tôi, là một đất nước thực hiện nghiêm khắc việc tiết kiệm, sử dụng giấy tái chế, chính là thói quen của chúng tôi… 

Các anh không phải trách tấm biển hoan nghênh của Ủy ban nhân dân thành phố không được tốt sao? Vậy các anh nhầm rồi, chúng tôi từ trước đến nay đều tiết kiệm như vậy, không giống như quý quốc, đất rộng của nhiều, rất lãng phí. 

- Tiết kiệm như vậy, chẳng phải hơi quá đáng sao? Đây là vấn đề lễ tiết cơ bản! 

Bất ngờ, Đường Tân Vũ đã đi tới, giọng điệu bất mãn. Nếu đã ngồi cùng chuyến bay với Lưu Vĩ Hồng đến thành phố Đại Ô, Đường Tân Vũ đương nhiên sẽ không rời đi trước. Nhìn thấy người Nhật Bản không chu đáo với nhóm người Lưu Vĩ Hồng, Đường Tân Vũ liền rất bất mãn. 

Bọn tiểu quỷ này, đúng là nhìn người khác như một món ăn. 

Sao không thấy nhóm tiểu quỷ đến đón tôi, cũng làm một tấm biển bằng giấy tái chế? 

Anh đây là đến phá tiền, nên các cậu trước mặt anh đây mới làm ra vẻ lễ phép, cung cung kính kính! 

Có ý gì chứ? 

Thấy tình hình như vậy, Dã Thôn cũng biết khách đến không vui, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cúi người thật thấp trước Lưu Vĩ Hồng, liên tục nói: 

- Rất xin lỗi, Bí thư, chúng tôi không phải cố ý không chu đáo, mong mọi người tha thứ. Chúng tôi đã chuẩn bị khách sạn nghỉ ngơi cho Bí thư và mọi người, mời mọi người về khách sạn nghỉ ngơi! 

Cao Thượng phiên dịch lại lời của gã. 

Ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người Lưu Vĩ Hồng, chờ hắn quyết định. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, thản nhiên nói: 

- Mời dẫn đường! 

Mới đến hòa bình là tốt nhất, cũng phải xem rốt cuộc Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ô và Trì Điền Nhị Nam muốn làm cái trò gì! 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.