Tuy nhiên sự kinh ngạc của Lý Phong cũng chỉ thoáng qua rất nhanh, rồi ngay lập tức y lại cười ôn hòa, khuấy khuấy ly cà phê, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, công tác cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, quả thật không được thuận lợi lắm. Nguyên nhân cũng do từ nhiều phía…
Nói đến đây, Lý Phong hơi dừng lại một chút, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. Cũng không phải Lý Phong cố ý ngừng lại, mà là muốn biết Lưu Vĩ Hồng phản ứng như thế nào, để quyết định tiếp theo nên nói gì.
Nhiệm vụ mà đêm nay y đảm nhiệm, nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng thật ra rất khó. Trịnh Quảng Nghĩa không thể dặn dò quá rõ ràng như vậy, chỉ tùy tiện nói vài câu, cụ thể nắm bắt như thế nào, thì phải tự Lý Phong hiểu. Phải làm như thế nào cho đúng mực, không vượt giới hạn, quả thật rất biết thử thách người khác. Bởi vì cục diện tỉnh Liêu Trung hiện nay, quả thật vô cùng phức tạp, hoàn toàn không phải chỉ việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước khiến người ta đau đầu, mà từ đó còn phát sinh ra một loạt vấn đề về đoàn kết, an ninh xã hội, cán bộ tham ô hối lộ, cho đến những vấn đề về gút mắc lợi ích.v..v.., tất cả hợp cùng một chỗ. Nên làm thế nào để giải quyết cục diện rối loạn này, quả thật rất thử thách khả năng nắm giữ cục diện của Trịnh Quảng Nghĩa.
Chức vị Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung này rất quan trọng đối với cuộc đời chính trị của Trịnh Quảng Nghĩa.
Đương nhiên, với tình huống thông thường, cho dù Trịnh Quảng Nghĩa biểu hiện không được như ý, chỉ cần không phạm một lỗi lớn nào, có thể đi hết nhiệm kỳ này mà không có vấn đề gì xảy ra. Trung ương bổ nhiệm một Bí thư Tỉnh ủy, đâu phải trò đùa? Nhưng Trịnh Quảng Nghĩa rõ ràng ‘chí không ở nơi này’, y chỉ muốn làm dày thêm lí lịch kinh nghiệm của mình, coi đây là một ván cầu để bước lên bước tiếp theo. Nếu chỉ mãn nguyện với hiện tại, Trịnh Quảng Nghĩa không cần làm như vậy, ở lâu ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy lâu rồi, tất cả đã quá quen thuộc, lẽ nào còn chưa mãn nguyện? Hà tất tự mình chuốc lấy khổ sở?
Muốn đạt đến mục đích này, Trịnh Quảng Nghĩa nhất định phải có hành động, có thể hiện, chứng minh với cấp trên y có năng lực, đủ tư cách để tăng thêm một bậc.
Dựa vào trực giác của mình, Lý Phong có thể cảm nhận được, Lưu Vĩ Hồng xuất hiện, có lẽ không chỉ là ‘căn nguyên của tai nạn và rắc rối’. Bởi vì dựa theo chủ nghĩa duy vật biện chứng mà phân tích, tai nạn và rắc rối cũng không nhất định cứ phải xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi. Một cao thủ nhạy bén thật sự, luôn có thể từ trong một đống hỗn độn tìm được cơ hội của riêng mình.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Phó Chủ nhiệm Lý, xin chỉ giáo!
Lý Phong lập tức nói:
- Phó Cục trưởng Lưu quá khách khí rồi, chỉ giáo thì không dám. Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, tôi tùy tiện nói một chút nhé, cũng chỉ là cách nhìn nông cạn của cá nhân tôi, nếu có gì không đúng, mong Phó Cục trưởng Lưu và Chủ nhiệm Trịnh phê bình.
Đây là câu nói theo đúng tiêu chuẩn của giới quan trường.
Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đều cười lắc đầu, nói vài câu khách sáo.
- Công tác cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, chủ yếu đang do Phó Chủ tịch tỉnh Trương Tiến phụ trách, nhưng Chủ tịch tỉnh Cao lại rất quan tâm đến việc này, còn điều cả Chủ nhiệm Lý Bảo Lương đến làm việc ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nữa. À, Lý Bảo Lương trước đây là Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân, Chủ tịch tỉnh Cao rất tin tưởng vào tài năng của y.
Lý Phong chậm rãi nói.
Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, nhưng tin tức trong đó không phải ít. Thật ra Lý Phong đang muốn nói với Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, đang nằm trong tay Cao Thụ Sơn, Chủ nhiệm Lý Bảo Sơn của Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước, là người thân tín của Cao Thụ Sơn. Với những tình hình mà Lưu Vĩ Hồng được biết, Cao Thụ Sơn tuyệt đối là một Chủ tịch tỉnh rất mạnh mẽ.
Trong vấn đề của cán bộ, tiếng nói của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung tương đối có trọng lượng, điều này, trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng, cũng thuộc trường hợp đặc biệt. Trong một thế giới song song khác, hai nhiệm kỳ Thủ tướng sau Thủ tướng Vương, chủ yếu nắm bắt đại cục để xây dựng kinh tế, trong vấn đề cán bộ, lại rất ít lên tiếng.
Ví dụ Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Hồ Cao Sơn của tỉnh Sở Nam, cũng là một cán bộ mà Thủ tướng Vương Bỉnh Trung rất coi trọng.
Vài năm trước, lúc đồng chí Tùy An Đông vừa mới nhậm chức, đồng chí Vương Bỉnh Trung và đồng chí Thạch Hán Nguyên đều có tiếng nói rất lớn trong vấn đề cán bộ. Chỉ trước đây không lâu, Bí thư Cổ Hiểu Lượng còn phát biểu ý kiến bất đồng về vấn đề cán bộ trong Hội nghị cấp cao, dường như khá đồng nhất với ý kiến của đồng chí Thạch Hán Nguyên.
Trịnh Quảng Nghĩa đảm nhiệm vị trí Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, đồng chí Tùy An Đông cũng hy vọng rất nhiều ở y.
Nhưng Trịnh Quảng Nghĩa mới đến, cũng không tiện có những chỉ thị quá cụ thể về lĩnh vực xây dựng và phát triển kinh tế mà Cao Thụ Sơn đang đảm nhiệm. Nghĩ lại những ngày trước đây, Trịnh Quảng Nghĩa tự mình đến Bắc Kinh, mời cơm Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch quốc gia Hoa Viễn Thành, e rằng không phải chỉ đơn thuần là tranh thủ sự ủng hộ của Ủy ban kế hoạch đối với việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung. Xét từ một góc độ nào đó, cũng có thể xem là sự ‘thẩm thấu’ của Trịnh Quảng Nghĩa đối với việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước. Cao Thụ Sơn nắm giữ Ủy ban nhân dân tỉnh, Trịnh Quảng Nghĩa liền tìm mọi cách để phối hợp, không thể vạch áo cho người xem lưng.
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương Tiến trước đây không lâu vừa từ Ủy ban trung ương quốc gia đến?
Trịnh Hiểu Yến uống một ngụm nước, rồi mới hỏi một câu.
Lý Phong mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy, mới đến từ cuối năm ngoái. Quản lý mảng công tác công nghiệp.
Trịnh Hiểu Yến liền gật đầu, tiếp tục uống nước.
Liêu Trung là một tỉnh có nền công nghiệp phát triển mạnh, việc cải tạo doanh nghiệp Nhà nước trở thành một việc khá quan trọng, theo lý thì nên để một vị Phó chủ tịch tỉnh có kinh nghiệp phong phú hơn quản lý việc này, có rất nhiều tỉnh đều là Phó chủ tịch thường trực tỉnh quản lý việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước. Tỉnh Liêu Trung sắp xếp như vậy, những người hiểu chuyện vừa nhìn là có thể biết, thực ra Cao Thụ Sơn đang muốn cứng rắn bám lấy lĩnh vực này không buông, nên mới để cho một Phó chủ tịch tỉnh kinh nghiệm không nhiều, xếp hạng gần cuối đến quản lý công việc này.
Trương Tiến dám đối phó Cao Thụ Sơn?
Bí thư Tỉnh ủy quản lý cán bộ, đó là quy định của tổ chức, Cao Thụ Sơn cũng không phải không thể làm gì khác. Trong tay nắm một miếng thịt lớn là cải cách doanh nghiệp Nhà nước, không biết bên dưới sẽ có bao nhiêu cán bộ theo đuôi. Đây cũng là lợi thế của Cao Thụ Sơn.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Phó Chủ nhiệm Lý, có thể nói với tôi một chút về tình hình của Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc không?
Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc ngừng sản xuất, cũng là một việc lớn ở tỉnh Liêu Trung. Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc là một xí nghiệp quốc hữu lớn, cơ cấu Phó giám đốc sở, có đến hơn năm ngàn công nhân viên chức chính thức, là xí nghiệp thuộc sự quản lý trực tiếp của Ủy ban nhân dân thành phố An Bắc. Mấy năm trước, khi Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc đang ăn nên làm ra, xưởng trưởng và Bí thư Đảng ủy đều được hưởng đãi ngộ của cấp Giám đốc sở. Một nhà máy lớn như vậy, lại trong một khoảng thời gian ngắn, ngừng sản xuất mất. Trước đây không lâu còn xin Tòa án bảo hộ phá sản, hơn năm ngàn cán bộ công nhân viên đều mất việc.
Trong thư tín mà Lưu Vĩ Hồng nhận được, có một bộ phận tương đối phản ánh về vấn đề Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc, trong đó thậm chí còn có một bức huyết thư, phẫn nộ tố giác trong quá trình thay đổi chế độ xã hội của Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc tồn tại đủ những thủ đoạn đen tối.
Lý Phong liền hơi do dự một chút.
Hiển nhiên trong cảm nhận của y, vấn đề Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc cũng rất mẫn cảm.
- Phó Cục trưởng Lưu, Cục Giám sát các cậu có lẽ cũng đã nắm được không ít tình hình về Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc?
Lý Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Vĩ Hồng, mà do dự một lúc, lại hỏi ngược một câu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Phần lớn là thư nặc danh, không đáng tin lắm. Nhưng một nhà xưởng lớn như vậy lại ngừng sản xuất, hơn năm ngàn cán bộ công nhân viên mất việc, cũng đáng để nghiên cứu kỹ càng một chút. Hơn nữa, địa chỉ của Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc, cũng nằm ở trong thành phố, hôm nay lúc từ sân bay đến đây, chúng tôi còn có thể nhìn thấy nhà máy. Nếu chỉ là vấn đề thiếu ngân sách, thì chỉ mặt bằng Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc cũng có thể vay được một khoản tiền không nhỏ rồi.
Trịnh Hiểu Yến cười lạnh, nói:
- Chỉ sợ nguyên nhân mà Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc ngừng sản xuất, xin hỗ trợ phá sản, không phải nằm ở mặt bằng kia!
Giai đoạn hiện nay, rất nhiều nhà máy ở nhiều nơi phá sản, tái cơ cấu hoặc bán đi, cơ bản đều tính trên giá trị tài sản cố định, rất ít khi tính giá trị tương lai của mặt bằng nhà máy. Nhưng một số người mua khôn khéo, thì tuyệt đối không xem nhẹ giá trị mặt bằng, đó cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ vừa nghe tin đã rào đón. Cũng không phải nói cán bộ chính phủ của chúng ta ngốc nghếch như vậy, không nhìn thấy được giá trị của mặt bằng, nhưng bọn họ chọn cách như không nhìn thấy.
nếu thông minh như vậy, thì bảo người ta làm sao kinh doanh được?
Việc này, trong tình huống công khai tuyệt đối không ai nhắc đến, còn tình huống riêng tư có nhắc đến hay không, còn phải xem xét tình hình.
Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí nào.
Lý Phong mỉm cười, nói:
- Tình hình cụ thể, tôi cũng không rõ lắm. Các đồng chí ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, chắc biết khá rõ. Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc mấy năm nay, đều khiến lãnh đạo tỉnh và thành phố cảm thấy không yên tâm. Thời gian trước, Bí thư Ngụy Căn Long đã ba lần đến Nhà máy, nói chuyện với công nhân, tìm lối thoát cho xí nghiệp.
Bí thư Ngụy Căn Long, là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung kiêm Bí thư Thành ủy An Bắc, cũng là một nhân vật rất quan trọng ở tỉnh Liêu Trung.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi, không nói gì.
Bí thư Ngụy ba lần khảo sát nhà máy, tìm lối thoát, cuối cùng nhà máy vẫn bị phá sản. Vị Bí thư Ngụy này, cũng thật sự quá kém.
Ngay trước mặt Lý Phong, Trịnh Hiểu Yến đương nhiên không thể tùy tiện bình luận một vị Phó bí thư Tỉnh ủy quyền cao chức trọng.
Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, lại hỏi:
- Phó Chủ nhiệm Lý, nghe nói Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc có mấy dãy ký túc xá cho công nhân viên, bị cưỡng ép phá bỏ, có một nhà đầu tư đang chuẩn bị xây dựng một tòa nhà thương mại ở đó, có chuyện như vậy sao?
Đây cũng là một điểm quan trọng trong những tố cáo đối với Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 An Bắc. Vốn dĩ đã bị mất việc, không có nguồn thu nhập, bây giờ ký túc xá lại bị cưỡng chế phá bỏ, nơi ở cũng không có.
Khinh người quá đáng!
Lý Phong đáp:
- Quả thật có chuyện như vậy. Mấy năm nay, nhà máy luôn ở trong trạng thái thua lỗ, đã từng lấy mặt bằng làm vật đảm bảo để mượn năm triệu tệ của công ty bất động sản Đại Giang làm vốn quay vòng. Bây giờ nhà máy ngừng sản xuất, không thể trả tiền nợ được, công ty bất động sản Đại Giang liền làm theo như quy định của hợp đồng, muốn lấy mảnh đất đó để gán nợ.
Trịnh Hiểu Yến tức giận nói:
- Vậy công nhân phải làm sao? Ở đâu?
Lý Phong cười, nói:
- Tình huống này, các đồng chí lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố An Bắc, chắc cũng biết khá rõ.
Lần cưỡng chế phá bỏ nào, mặt sau nhất định có chỗ dựa của chính quyền, đây là một kiến thức thông thường.
Vốn dĩ thư tố cáo còn có một số tình hình liên quan đến việc cưỡng chế phá bỏ, ví dụ thuê đội lưu manh đến đánh những công nhân không chịu chuyển đi, tuy nhiên nhìn Lý Phong như vậy, có lẽ y cũng không thể nói quá tỉ mỉ.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hỏi nữa. Nếu đã tới An Bắc rồi, có một vài tình hình, nhất định phải điều tra rõ ràng, và cũng không cần quá nóng lòng.
Phó thủ tướng Hồng cố ý thành lập cục Giám sát thuộc Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Lưu Vĩ Hồng lại là người phụ trách thực tế của cục Giám sát này, thì cũng không thể chỉ biết ăn mà không làm gì. Đó không phải phong cách của hắn!